Tống Hân Nghiên trở lại biệt thự Lam Loan, mới vừa xuống xe đã nghe thấy tiếng gọi.
Cô xoay người sang chỗ khác, một chiếc xe hơi màu đen dừng lại ven đường, bên cạnh thân xe có một người đàn ông mặc vest xanh đang đứng, nhìn dáng vẻ khá quen mắt.
Thấy cô nhìn về hướng này, anh ta kéo cửa xe, cung kính nói: “Cô Tống, mời lên xe!”
Từ góc độ của Tống Hân Nghiên có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đang ngồi trong xe, cô nhíu mày hỏi: “Anh là?”
“Ông chủ của tôi đang chờ cô ở trong xe.” Người đàn ông làm dấu tay "xin mời".
Lúc này mặt trời đã lặn về phía tây, xuyên qua ánh sáng lờ mờ, Tống Hân Nghiên nhìn thấy ống quần thẳng tắp và đôi giày da màu đen bóng lưỡng khá quen thuộc, cô đến gần mới thấy rõ đối phương là Thẩm Duệ.
“Chú tư chồng? Hôm nay chú chơi trò bí ẩn à?” Tống Hân Nghiên đứng bên cạnh cửa xe, khó trách cô lại cảm thấy người đàn ông gọi mình quen mắt, còn không phải là trợ lý đi theo bên cạnh anh hôm trước à.
Thẩm Duệ hơi cong khóe môi, nói: “Lên xe, chúng ta đi chỗ này.”
Trong âm thanh trầm thấp của anh còn xen lẫn một tia dịu dàng, không còn mạnh mẽ như lúc trước.
Tống Hân Nghiên cũng không biết bản thân bước lên như thế nào, mãi đến khi xe lăn bánh, cô mới phản ứng lại.
Người đàn ông bên cạnh cô không còn là bậc cha chú trong nhà, mà là một người đàn ông có ý đồ với cô.
Thẩm Duệ híp mắt nhìn cô không được tự nhiên nhích tới nhích lui, lơ đãng nhắc tới: “Chuyện tôi nói hồi chiều khiến em căng thẳng à?"
Tống Hân Nghiên bỗng nhìn về phía anh, rõ ràng nơi đáy mắt sâu thẳm của anh có hiện lên bóng ngược của cô.
Trong lòng cô khẽ động, vội vã rời tầm mắt, trái tim cứ nhảy lên thình thịch: “Không có, chú tư chỉ nói giỡn với cháu tôi, sao có thể là thật được?”
Thẩm Duệ nhìn chằm chằm cô, mắt phượng dần dần trở nên sâu thẳm, vốn dĩ anh định an ủi cô, lúc này lại thay đổi chủ ý.
Anh bất ngờ cúi người tới gần cô, hơi thở đàn ông mát lạnh nháy mắt đã vây quanh cô: “Nếu như tôi nghiêm túc thì sao?”
Đột nhiên tới gần cơ thể của đàn ông khiến Tống Hân Nghiên cảm nhận được áp lực gấp đôi, cô bối rối lùi về phía cửa xe mãi đến mức không thể lùi được nữa, trong khi đó người đàn ông trước mặt vẫn đang từng bước ép sát.
Má cô nóng đến đỏ bừng, giơ tay chống lên lồng ngực nóng bỏng của anh: "Chú tư chồng…"
“Hân Nghiên, nếu tôi nghiêm túc, em phải làm sao đây?” Giọng nói đầy từ tính vang lên bên tai, bên trong thoáng qua vẻ trêu chọc.
Tống Hân Nghiên nghe ra anh đang đùa giỡn cô, mệt nỗi sự xấu hổ và buồn bực đã chiếm cứ toàn bộ lý trí của cô mất rồi.
Mỗi lần ở cạnh Thẩm Duệ, cô luôn vào thế bị động, cả người như muốn tan thành mây.
Một sự dũng cảm không biết tên bỗng thôi thúc cô duỗi tay nâng cằm anh, ngước đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào chỗ sâu dưới đáy mắt anh, mở miệng khiêu khích: “Thế còn không đơn giản à, cháu không ngại bắt được dự án lẫn một anh trai bao đâu, tổng giám đốc Thẩm nhỉ?”
Là đàn ông đều không thể chịu đựng được hành động nhục nhã như vậy, huống chi còn là người đàn ông cao quý một tay che trời như Thẩm Duệ.
Bầu không khí trong xe bỗng trở nên kỳ lạ, tài xế Lão Vương và trợ lý Nghiêm Thành ngồi ở hàng trước chỉ ước gì có thể đào được một cái lỗ chôn bản thân xuống.
Sau một trận chiến thành danh ở phố Wall, không ai dám khiêu khích Thẩm Duệ.
Cô Tống, sự can đảm của cô thật đáng khen, bảo trọng