Tống Hân Nghiên như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, trước mặt là Nhan Tư, phía sau là Thẩm Duệ và Đổng Nghi Tuyền, bữa cơm này chắc chắc cô không nuốt trôi được.
Cô cầm menu, cứng ngắc chọn món.
Bên tai truyền đến giọng nói ấm áp như gió xuân của Thẩm Duệ: “Dì Tuyền, cô Trinh Trinh, không ngại để tôi chọn món cho mọi người chứ?”
Đổng Nghi Tuyền cầm menu trong tay, bà ta nghe vậy thì lập tức gập menu lại: “Thẩm Duệ khách sáo rồi, ở Đồng Thành cậu là chủ nhà, chắc chắn sẽ hiểu rõ nhà hàng này có món ăn gì đặc sắc hơn chúng tôi, cậu làm chủ đi.”
Phùng Trinh Trinh liếc nhìn Đổng Nghi Tuyền, bất mãn nói: “Dì, cháu muốn tự chọn...”
Phùng Trinh Trinh còn chưa nói xong, đùi đã bị Đổng Nghi Tuyền véo một cái.
Menu trong tay cũng bị Đổng Nghi Tuyền lấy đi, bà ta cười hòa nhã dễ gần, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén, tựa như đang cảnh cáo cô ta cần phải nghe lời: “Trinh Trinh, để anh Thẩm Duệ chọn cho cháu, món ăn cậu ấy chọn chắc chắn sẽ không để cháu thất vọng.”
Phùng Trinh Trinh cắn môi, không dám ý kiến nữa: “Vậy làm phiền anh Thẩm Duệ!”
Thẩm Duệ cười như gió xuân, nói theo tình thế: “Em gái Trinh Trinh khách sáo rồi.”
Tống Hân Nghiên ngồi đó, nghe anh gọi từ “cô Trinh Trinh”, trong nháy mắt lại trở thành “Em gái Trinh Trinh”, cổ họng như bị mắc xương cá, nghẹn đến mức cả người cô không ổn lắm.
Nhan Tư lựa chọn vị trí này là muốn thu hết từng hành động của Đổng Nghi Tuyền vào mắt.
Hơn hai mươi năm không gặp, Đổng Nghi Tuyền vẫn chưa phải là hoa tàn ít bướm, bởi vì chăm sóc hợp lý, thoạt nhìn bà ta chỉ tầm hơn ba mươi tuổi, so với cô gái ngây ngô hơn hai mươi năm trước, bây giờ dáng vẻ đặc biệt thướt tha hơn rất nhiều.
Đó là phong thái năm tháng lắng đọng lại trên người bà ta, không thể bắt chước được, cũng có nhiều mị lực hơn so với hai mươi năm trước.
Thấy Đổng Nghi Tuyền ngẩng đầu nhìn lại đây, bà gật đầu với bà ta.
Sau đó tỉnh bơ thu hồi ánh mắt, dừng ở trên người Tống Hân Người ngồi đối diện: “Hân Nghiên, hương vị bít tết Sharon ở nhà hàng này không tệ, còn có gan ngỗng kiểu Pháp.”
Bây giờ Tống Hân Nghiên làm gì có tâm trạng ăn uống, cô gập menu lại: “Mẹ, gọi cho con một phần cơm rang hải sản là được rồi.”
Nhan Tư giơ tay gọi nhân viên phục vụ, đúng lúc Đổng Nghi Tuyền cũng gọi nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ đều biết Thẩm Duệ và Nhan Tư, cả hai đều có thân phận không thể đắc tội, anh ta cân nhắc lợi và hại, xin lỗi Nhan Tư trước, sau đó đi đến bàn của bọn Thẩm Duệ để họ gọi món.
Nhan Tư tức đến nỗi suýt khiến cái mũi xiêu vẹo, rõ ràng nhân viên phục vụ phải đi đến bàn của bà trước, nhưng lại đến bàn của Đổng Nghi Tuyền trước, rõ ràng là không để bà vào mắt.
Bà tức giận đến mức định đứng dậy rời đi, nhưng lại cảm thấy như vậy càng mất mặt hơn, chỉ có thể nhẫn nhịn, không thể hiện ra.
Tống Hân Nghiên nhìn Nhan Tư tức giận đến mặt mày xanh mét trước mặt, thật ra gọi món sau cũng không sao cả, không biết tại sao bà lại tức giận như vậy? Hình như từ khi Đổng Nghi Tuyền xuất hiện, cảm xúc của Nhan Tư bắt đầu không đúng, dường như đang ngấm ngầm đọ sức với Đổng Nghi Tuyền.
Giọng nói trầm thấp, tao nhã của Thẩm Duệ truyền đến tai cô, Tống Hân Nghiên cầm ly nước lên, vừa uống nước, vừa làm bộ lơ đãng nhìn gương soi hình thoi phía sau Nhan Tư, trong gương là hình ảnh Thẩm Duệ đang xem menu, vẻ mặt chuyên tâm.
Cô bĩu môi, đang định thu hồi tầm mắt, Thẩm Duệ bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm thúy nhìn cô trong gương, chuẩn xác bắt được ánh mắt của cô, miệng anh khẽ nhếch lên, giống như đang nói, Tiểu Dạng, tôi bắt được em nhìn lén tôi.
“Phụt” Tống Hân Nghiên uống nước đến miệng rồi lại phun ra, cô bị sặc không nhẹ, cuống quýt rũ mắt, mang tai lại đỏ bừng.
Nhan Tư suýt chút nữa bị Tống Hân Nghiên phun trúng, mặt bà sầm xuống, vừa đưa khăn giấy cho cô, vừa nói: “Hân Nghiên, sao con lại bất cẩn như vậy? Uống chậm thôi, không ai tranh với con.”
Tống Hân Nghiên nhận lấy khăn giấy, lau lau nước dính ở khóe môi, sau đó lấy khăn giấy lau mặt bàn bị cô phun nước ra.
Cô xấu hổ, xin lỗi: “Xin lỗi mẹ, tại con uống nhanh quá.”
Nhan Tư nghiêm mặt khoát tay áo, bà cảm thấy không biết mặt mũi của bà hôm nay đã bị ném đến nơi nào, Đổng Nghi Tuyền dẫn cháu gái hào phóng, khéo léo ra ngoài, mà bà dẫn theo con dâu lại liên tục làm bà mất mặt.
Bà rất hối hận vì hôm nay ra ngoài không xem lịch, nếu không tại sao chuyện gì cũng không hài lòng như vậy?
Đang gọi món, khóe môi Thẩm Duệ khẽ nhếch lên, kẻ lừa đảo này, rõ ràng nhìn lén, bị anh bắt gặp nên hoảng hốt, vậy mà còn dám ăn nói hùng hồn lý lẽ như vậy! Anh trả menu cho nhân viên phục vụ, đứng dậy hơi xoay người, hai tay để về phần phía sau của sô pha, hơi cúi người nói với Nhan Tư: “Chị dâu cả, em đã gọi món luôn cho hai người, chúc hai người dùng cơm ngon miệng!”
Tay Tống Hân Nghiên lau bàn cứng đờ, dường như giọng trầm thấp của người đàn ông ngay bên tai, cô ngẩng đầu nhìn gương hình thoi đối diện, không biết anh cố ý hay vô tình, động tác anh cúi người xuống, có vẻ hơi giống ôm cô vào lòng.
Tai cô dần nóng lên, tâm hoảng ý loạn, người này quá lớn mật rồi! Anh không sợ Nhan Tư nhìn ra cái gì sao?
Trái lại Nhan Tư không thấy có gì bất ổn, bởi vì từ góc nhìn của bà, động tác của Thẩm Duệ rất tự nhiên, thế nhưng điều khiến bà ngạc nhiên là bình thường anh nhìn thấy bà cũng không muốn chào hỏi, hôm nay lại phá lệ gọi món cho bà.
Nhan Tư mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn Thẩm Duệ.”
“Chị dâu cả khách sáo quá, em không làm phiền hai người dùng bữa nữa.” Thẩm Duệ nói xong, ý vị thâm trường liếc nhìn thoáng qua Tống Hân Nghiêng trong gương, rồi ngồi xuống.
Áp lực phía sau biến mất, Tống Hân Nghiên lặng lẽ thở phào, bị anh dọa đến toát mồ hôi lạnh.
Cô cảm thấy bữa cơm này, không phải là không nuốt nổi mà là kinh tâm động phách.
Hành vi thân sĩ của Thẩm Duệ được Đổng Nghi Tuyền khen ngợi, bà ta càng cảm thấy người đàn ông này rất tốt, nước phù sa không thể chảy ruộng ngoài.
Nếu Trinh Trinh có thể gả cho Thẩm Duệ, vậy chắc chắn là đời trước đã tích phúc.
“Trinh Trinh, Thẩm Duệ là đàn anh của cháu, cậu ấy hai mươi tuổi đã tốt nghiệp trường Đại học Stanford, cháu hãy học hỏi cậu ấy.” Khi Đổng Nghi Tuyền nói chuyện không quên cột hai người vào nhau, ý tứ kia quá rõ ràng.
Phùng Trinh Trinh nhíu đầu lông mày, nếu dì nói với cô ta, đối tượng ăn cơm hôm nay cùng là Thẩm Duệ, cô ta chắc chắn sẽ không đến.
Cô ta không thích kiểu người như Thẩm Duệ, tại sao dì cứ phải nối dây tơ hồng cho cô ta?
“Thẩm tiên sinh, vậy chắc là anh bị trường học áp bức thê thảm, mới vội vã tốt nghiệp như vậy.” Các trường Đại học ở nước ngoài, nói là giáo dục theo kiểu Mỹ, nhưng thực tế bọn họ không thoải mái với những người Hoa.
Thẩm Duệ cười khẽ, hài hước đáp trả: “Không phải bị trường học áp bức thê thảm, mà là bị hiện thực ép tới đường cùng.”
Tống Hân Nghiên nghe vậy thì ngẩn ra, rõ ràng trong giọng anh có chứa ý cười, nhưng tại sao cô lại nghe ra ý thê lương?
Phùng Trinh Trinh cũng ngẩn ra, lần đầu tiên nhìn thẳng vào Thẩm Duệ, không cần nghi ngờ, Thẩm Duệ là người đàn ông rất có sức hút, chỉ tiếc là không phải hình mẫu của cô ta: “Thẩm tiên sinh, tôi nghe nói anh đã ly hôn với vợ trước, là bởi vì tính cách không hợp, anh cảm thấy tính cách tôi thế nào?”
Hai ngày trước, bộ phận quan hệ xã hội của Tập đoàn Thẩm thị đưa ra tuyên bố, cuộc hôn nhân một năm của Thẩm Duệ và Tống Nhược Kỳ đã kết thúc, nguyên nhân là do tính cách không hợp, toàn bộ Đồng Thành đều xôn xao.
Một năm trước, Thẩm Duệ khiêm tốn kết hôn, có lời đồn nói anh đã tìm được chân mệnh thiên nữ của mình, thế nhưng chỉ một năm ngắn ngủi đã truyền ra tin tức ly hôn, khiến người ta rất luyến tiếc.
Có phóng viên ngồi chồm hổm canh giữ bên ngoài nhà họ Tống, phỏng vấn Tống Nhược Kỳ, cô ta xuất hiện trong màn ảnh vô cùng tiều tụy, chỉ nói một câu “Không muốn nhắc lại”, chuyện này truyền đến đại trạch nhà họ Thẩm, ông cụ tức giận đến mức đập vỡ một bình hoa cổ giá trị xa xỉ, mắng Thẩm Duệ là bội tình bạc nghĩa.
Nhan Tư và Đường Khải Hồng cũng vô cùng khiếp sợ, trước đó không lâu Thẩm Duệ nói muốn ly hôn với Tống Nhược Kỳ, không ngờ chớp mắt cái đã ly hôn, tốc độ rất nhanh khiến bọn họ chưa kịp phản ứng.
Bây giờ nghe Phùng Trinh Trinh khiêu khích hỏi Thẩm Duệ, bà thầm chế giễu trong lòng, cháu gái của Đổng Nghi Tuyền cũng không quá hiểu chuyện cho lắm.
Đổng Nghi Tuyền không ngờ Phùng Trinh Trinh sẽ hỏi như vậy, vẻ mặt bà ta biến sắc có hơi khó coi, bà ta nhíu đầu lông mày: “Trinh Trinh, không được làm càn, mau xin lỗi Thẩm Duệ!”
Khi mọi người nghĩ Thẩm Duệ sẽ tức giận, Thẩm Duệ lại nở nụ cười, cười khiến mọi người cảm thấy không hiểu gì cả: “Tính cách của em gái Trinh Trinh thẳng thắn, có gì nói đó, dễ dàng ở chung hơn rất nhiều cô gái khẩu thị tâm phi, tâm tư đơn giản là tốt rồi.”
Không biết tại sao, Tống Hân Nghiên có cảm giác cô gái khẩu thị tâm phi trong miệng Thẩm Duệ là chỉ cô, anh đây là chỉ cây dâu mắng cây hòe? Đúng là hiệp sỹ mặt nạ.
Đổng Nghi Tuyền thở phào nhẹ nhõm, nghe ý của Thẩm Duệ, chắc hẳn anh rất vừa lòng với Phùng Trinh Trinh, đó chính là có hi vọng.
Chỉ cần bà ta gán ghép thêm, có lẽ bọn họ sẽ thành đôi.
Đồ ăn lên rất nhanh, trước mặt Tống Hân Nghiên là một đĩa cơm rang hải sản vẫn còn đang bốc hơi, một mùi cay xộc vào mũi, Nhan Tư nhíu mày: “Hân Nghiên, sao con lại thích ăn thứ này?”
“Có vấn đề gì sao ạ?” Tống Hân Nghiên nhướng mày nhìn bà, buổi sáng chạy bộ với Mỹ Hân một tiếng đồng hồ, bụng đã sớm trống rỗng.
Cơm Tây có thể lấp đầy bụng cô cũng chỉ có cơm rang hải sản, nhìn dáng vẻ ghét bỏ của Nhan Tư, giống như cô làm chuyện gì tội ác tày trời vậy, thật sự khiến người ta rất khó hiểu.
Nhan Tư nhìn trái ớt đỏ đỏ trong đĩa của cô, lắc đầu nói: “Không có, ăn đi, cơm nước xong chúng ta đi xem xe.”
Tống Hân Nghiên cúi đầu ăn, cơm rang hải sản rất có mùi vị, hơn nữa mùi cực kỳ cay, mùi vị đó cay không nói lên lời.
Ngón trỏ của Tống Hân Nghiên cử động, vừa ăn vừa xuýt xoa, càng ăn càng hăng hơn.
Nhan Tư ngẩng đầu nhìn Phùng Trinh Trinh đối diện tao nhã cắt thịt bò bít tết, bà lắc đầu thở dài, bỏ đi, ai bảo bà có đứa con dâu không lên được mặt bàn chứ.
Vừa rồi Thẩm Duệ gọi món, cố ý gọi cơm rang hải sản cay hơn, vốn nghĩ muốn chỉnh cô, không ngờ cô lại ăn ngon hơn ai hết.
Anh thầm cảm thấy khó chịu, cắt bò bít tết mạnh như cắt thịt cô.
Không phải nói muốn ly hôn sao? Sao còn gần gũi với Nhan Tư như vậy, còn muốn đi xem xe? Lừa anh không cần tiền đúng không?
Thẩm Duệ ngẩng đầu nhìn gương trên tường đối diện, thấy mặt cô sắp vùi vào cái đĩa, anh càng tức hơn, mấy ngày rồi cô không ăn cơm?
...!
Ăn món cay Tứ Xuyên, điều cần lưu ý là không thể dừng lại.
Bởi vì khi dừng lại, vị cay kia sẽ chiếm cứ đầu lưỡi, cay đến mức khiến bạn ăn không vô.
Tống Hân Nghiên ăn một phát hết đĩa cơm rang hải sản, cảm thấy rất đã nghiền.
Cô cầm ly nước lên, uống ùng ục, hai má cô vì cay nên đỏ bừng, môi vừa đỏ vừa kiều diễm ướt át, giống như một đóa hoa hồng đỏ nở rộ, chờ người đến hái.
Thẩm Duệ nhìn thấy dáng vẻ này của cô qua gương hình thoi trên tường, ánh mắt căng thẳng.
Cơm nước xong, khi Nhan Tư đến quầy thanh toán, nhân viên phục vụ nói Thẩm tiên sinh đã quẹt thẻ, bà cất thẻ vào túi, dẫn theo Tống Hân Nghiên rời đi.
Ra khỏi khách sạn, một chiếc Lincoln dừng ở cửa, khi Tống Hân Nghiên ngồi vào mới phát iện Đường Diệp Thần đã ở trên xe.
Cô đang định xuống xe, Nhan Tư đã ngồi vào xe, đóng cửa xe lại.
Dường như Nhan Tư cũng rất ngạc nhiên khi thấy Đường Diệp Thần trên xe, bà hỏi: “Diệp Thần, không phải con nói chiều nay bận nhiều việc sao? Tại sao lại đến đây?”
Tay Đường Diệp Thần cầm một phần văn kiện, anh ta thản nhiên liếc nhìn Tống Hân Nghiên, sau đó tiếp tục xem văn kiện: “Cuộc họp buổi chiều tạm thời hủy bỏ, tiếp theo hai người muốn đi đâu?”
“Đến triển lãm xe.” Nhan Tư tranh nói trước Tống Hân Nghiên: “Mẹ định mua cho Hân Nghiên một chiếc xe, để con bé lái, thay cho việc đi bộ.”
Đầu Đường Diệp Thần cũng không thèm ngẩng lên, nói: “Mẹ làm chủ là được rồi.”
Tống Hân Nghiên ngồi trong xe, quả thật còn khó khăn hơn so với lúc trong nhà hàng, cô nói: “Mẹ, không cần, con đi tàu điện ngầm rất thuận tiện, lái xe dễ bị kẹt xe.”
Vừa rồi ở nhà hàng, thật ra cô đã muốn nói với Nhan Tư, Tống Nhược Kỳ mang thai con của Đường Diệp Thần, vì vậy cô chắc chắn sẽ ly hôn.
Nhưng ngại Thẩm Duệ và Đổng Nghi Tuyền ở đó nên cô mới không nói gì.
Nhan Tư nhìn cô, thân thiết nói: “Có xe tiện hơn, cuối tuần con có thể ra ngoài hóng gió với bạn và nhóm đồng nghiệp, con đã gả vào nhà họ Thẩm năm năm, hình như mẹ chưa mua cho con thứ gì, coi như đây là quà mẹ tặng, nhận lấy đi.”
“Mẹ...”
“Chúng ta đi xem trước, mua hay không thì tính sau, hiếm khi mẹ mới ra ngoài dạo phố một lần, con không thể làm mẹ tụt hứng, đúng không?” Nhan Tư cắt ngang lời cô.
Tống Hân Nghiên nhìn Đường Diệp Thần vẫn đang xem văn kiện phía trước, cô cắn môi, nói: “Mẹ, con quyết định ly hôn với Diệp Thần.”
“Mẹ biết.” Nhan Tư cũng không tức giận, bà sâu sắc nói: “Hôm đó, con đến đại trạch nhà họ Thẩm ăn cơm, ở trên bàn cơm, con muốn nói chuyện này đúng không.
Mấy năm nay là Diệp Thần có lỗi với con, con muốn ly hôn với nó, chúng ta không trách con.
Nhưng chú tư của Diệp Thần cũng vừa ly hôn, ông cụ vô cùng tức giận, nếu biết hai đứa ly hôn, chỉ sợ sẽ giận đến đổ bệnh không dậy nổi.
Hân Nghiên, mấy năm nay mẹ không tốt với con, vì vậy khi mẹ còn có thể bù đắp được, hãy để mẹ cố gắng hết sức, hai chúng ta ở chung giống những cặp mẹ chồng nàng dâu khác một khoảng thời gian, nhé?”
Khi Nhan Tư nói những lời này, Đường Diệp Thần từ đầu đến cuối không ngẩng lên nhìn Tống Hân Nghiên, nhưng tay cầm văn kiện của anh ta đã hơi dùng lực.
Tống Hân Nghiên bỗng nhớ tới lời nhắc nhở của Mỹ Hân, không phải cô muốn suy nghĩ người ta quá mưu mô, mà sau khi cô kiện Đường Diệp Thần ra toà, Đường Diệp Thần và Nhan Tư liên tục xuất hiện trước mặt cô, động cơ của bọn họ thật sự là vì bù đắp cho cô hoặc bù lại sự tiếc nuối thôi sao?
“Mẹ, con...”
“Hân Nghiên, hai ta đã là mẹ chồng con dâu một khoảng thời gian dài, chẳng lẽ con thật sự để chúng ta đều tiếc nuối sao?” Nhan Tư cầm tay cô, giọng điệu khẩn thiết, khiến người ta không nỡ từ chối.
Tống Hân Nghiên nhắm mắt lại, trong đầu liên tiếp xuất hiện những hình ảnh, Nhan Tư dịu dàng dẫn cô đến phòng phụ khoa kiểm tra cơ thể, cũng là để kiểm tra đêm đó cô bị hạ thuốc có bị người khác đụng vào hay không, cuộc đối thoại giữa Nhan Tư và Đường Khải Hồng, còn có Nhan Tư trước mặt nhìn cô với ánh mắt hiền hậu, giống như bà là mẹ ruột của cô vậy.
Cuối cùng, cô thỏa hiệp, sẽ tin tưởng họ một lần, nếu kết quả lần này vẫn giống như những lần trước, như vậy cô sẽ không còn gì tiếc nuối nữa.
“Được!” Tống Hân Nghiên mở to mắt, gật đầu.
Đường Diệp Thần ngạc nhiên nhìn cô, đúng lúc Tống Hân Nghiên ngẩng lên nhìn thấy anh ta, ánh mắt cô rất chân thật khiến anh ta không dám nhìn thẳng, anh ta vội dời tầm mắt, Hân Nghiên, vì để em ở bên cạnh tôi, cho dù sẽ bị em oán trách, bị em hận, tôi đều không hối hận, em đừng trách tôi lợi dụng sự mềm lòng của em.
Xe dừng bên ngoài trung tâm triển lãm xe, tài xế nhanh chóng chạy xuống mở cửa xe, Nhan Tư xuống xe trước.
Đường Diệp Thần đang định đứng dậy xuống xe, cổ tay bỗng bị một bàn tay nhỏ bé cầm lấy, tim anh ta nhưng ngừng lại, quay đầu lại, nhìn xuống đôi bàn tay nhỏ bé kia, ánh mắt dừng trên mặt anh ta: “Sao vậy?”
Tống Hân Nghiên nhìn anh ta: “Diệp Thần, nhiều năm trôi qua như vậy, cho dù anh làm chuyện gì quá phận, tôi đều tha thứ cho anh, bởi vì tôi luôn luôn nhớ rõ, khi ba mẹ tôi vứt bỏ tôi, là anh liều mạng nhảy vào đất đá trôi, dùng hai tay ôm tôi lên.
Diệp Thần, đừng để tôi hối hận vì năm năm nay đã kiên trì, tôi cũng không muốn phải thất vọng về anh.”
Trong nháy mắt, cả người Đường Diệp Thần cứng đờ, anh ta nhìn đôi mắt trong suốt sáng ngời của cô, cô biết hết mọi chuyện, nhưng vẫn tin tưởng anh ta vô điều kiện, trao quyền quyết định cho anh ta.
Dường như năm năm nay, cô vẫn luôn biết anh ta có người phụ nữ khác ở bên ngoài, nhưng lại chưa một lần khóc nháo trước mặt anh ta, khiến những hành động của anh ta trở thành một vai kịch rất thảm thương, nếu khi đó cô đấu tranh, bọn họ sẽ đi đến tình trạng như hôm nay sao?
“Tống Hân Nghiên, em thật sự rất tàn nhẫn.” Đường Diệp Thần phẫn nộ rụt tay lại, xoay người xuống xe.
Tống Hân Nghiên nhìn bóng lưng anh ta, trong lòng khó chịu vô cớ, đây là muốn khư khư cố chấp sao?
Người đến xem triển lãm xe rất đông, lần trưng bày xe lần này đều là những loại xe hơn năm mươi vạn, Nhan Tư cầm tờ rơi trong tay, vừa đi vừa hỏi Tống Hân Nghiên: “Hân Nghiên, thích kiểu xe này không? Kiểu xe này cũng không tôi, rất thích hợp cho nữ lái.”
Tống Hân Nghiên nhìn giá cả trên tờ rơi, cô lắc đầu: “Mẹ, chúng ta xem thôi là được rồi.”
Nhan Tư thở dài, không biết nên nói thế nào cho phải, người khác ly hôn, đều liều mạng cất hết đồ của nhà trai vào túi của mình, nhưng riêng cô lại vô cầu, cái gì cũng không muốn.
Càng ở chung với cô, trái lại lại càng thích cô hơn.
“Vậy được rồi, tiếp theo chúng ta đi shopping.” Nhan Tư kéo cổ tay cô, đi vế phía trước.
Đường Diệp Thần không hé răng, đi theo sát phía sau họ, hai tay anh ta tùy ý đút trong túi quần, khi có người chen lại đây, anh ta đều âm thầm đưa tay ngăn cách họ, để tránh đụng vào hai người.
Hội trường triển lãm xe đông đúc, náo nhiệt, gần như không có ai đụng vào Nhan Tư và Tống Hân Nghiên.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)
Kết thúc buổi triển lãm xe đã gần năm giờ, Nhan Từ mời Tống Hân Nghiên đi ăn cơm chiều nhưng Tống Hân Nghiên lắc đầu từ chối: “Mẹ, bạn cùng phòng của con ở nhà một mình, con đã đồng ý buổi tối trở về ăn cơm cùng cậu ấy.”
“Bạn cùng phòng của con tên gì, con gọi con bé ra, chúng ta ăn cơm cùng nhau cũng được.” Nhan Tư cố gắng để Tống Hân Nghiên và Đường Diệp Thần có cơ hội ở chung nhiều hơn, bà vắt óc nghĩ cách giữ cô lại.
Thái độ của Tống Hân Nghiên rất kiên quyết: “Không cần, cô ấy không quen ăn cơm với trưởng bối, hôm nay rất cảm ơn mẹ, con xin phép đi trước.”
“Hân Nghiên, chúng ta đưa con về nhé?” Nhan Tư biết tiến biết lùi.
“Không cần đâu mẹ, đi thẳng phía trước có ga tàu điện ngầm, tạm biệt mẹ!” Tống Hân Nghiên xoay người, bước nhanh vào đám người.
Nhan Tư nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của cô, bà quay đầu nhìn đứa con bên cạnh, thấy ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng của Tống Hân Nghiên, bà bực tức nói: “Nếu con có tư tưởng này sớm thì tốt, con bé sẽ không kiên quyết ly hôn với con như vậy.”
Mãi đến khi không nhìn thấy bóng lưng của Tống Hân Nghiên nữa, Đường Diệp Thần mới thu hồi tầm mắt, không nói một tiếng, đi thẳng về phía bãi đỗ xe.
Hai mẹ con ngồi vào trong xe, Đường Diệp Thần dựa lưng vào ghế dựa, vẻ mặt mệt mỏi: “Mẹ, mẹ có biết Tống Hân Nghiên vừa nói gì với con không? Cô ấy biết rõ con tính kế cô ấy, nhưng vẫn tin tưởng con như cũ, con muốn từ bỏ.”
Nhan Tư nghe vậy, bà nhíu mày, đưa tay đóng cửa kính ngăn cách trong xe, bà thấp giọng mắng: “Diệp Thần, con có biết con đang nói gì không? Năm năm trước, chú tư con cướp tập đoàn Thẩm thị, để lại cho ba con một cái vỏ rỗng, nhưng ông nội con không trách chú tư con một câu, ngược lại lại bảo vệ anh ta mọi nơi.
Lần này không nói một tiếng nào đã ly hôn với Tống Nhược Kỳ, hoàn toàn làm ông nội con tổn thương, ông cụ rất thất vọng về anh ta, bây giờ chỉ có con mới cho ông nội niềm vui, như vậy cổ phần của ông nội ở Thẩm thị mới có thể thuộc về con.
Nếu con nói với ông nội, con ồn ào ly hôn với Tống Hân Nghiên đến mức ra tòa,