Tống Hân Nghiên vừa mới bước ra tới vườn nhà, sau lưng đột nhiên có tiếng động lớn, cô dừng bước, quay lại nhìn thì thấy các mảnh vỡ của chiếc bình vương vãi khắp sàn gạch lát nền trước biệt thự.
Cô ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một bóng dáng kiêu ngạo và cô độc xoay người bước vào phòng khách.
Cô đứng đơ cứng trước cửa một lúc, hốc mắt đau nhói.
Cô không muốn làm tổn thương anh, cũng không muốn làm anh tổn thương, nhưng cuối cùng, cô đã làm anh đau đớn.
Thẩm Duệ, xin lỗi anh!
Tống Hân Nghiên bắt taxi đến Starbucks, Hàn Mỹ Hân vẫn chưa đến, cô gọi một tách cà phê đen, ngồi ngẩn ngơ nhìn ra cửa sổ.
Người phục vụ nhanh chóng mang cà phê đen đến, cô cảm ơn người đó, bưng ly cà phê đen lên nhấp một ngụm.
Vị đắng của cà phê đen lấp đầy đầu lưỡi.
Cô chua xót và cay đắng.
Thế gian này, điều tồi tệ nhất không phải là cô yêu anh, mà là anh không yêu cô.
Nhưng khi anh yêu cô, cô lại không còn khả năng để yêu anh nữa.
Tống Hân Nghiên đặt ly cà phê đen xuống, không thể uống được nữa.
Một lúc lâu sau, Hàn Mỹ Hân mới khoan thai đến muộn.
Tống Hân Nghiên ngạc nhiên nhìn cô ấy.
Cô ấy mặc một bộ quần áo che kín từ trên xuống dưới, nhìn như một đứa trẻ da nâu, cô ấy không thấy nóng à?
“Mỹ Hân, cậu không bị sốt chứ?”
Hàn Mỹ Hân quấn một chiếc khăn quàng cổ che kín hết cả cổ, nếu không làm vậy, những vết hằn trên cổ sẽ khiến cô ấy không thể ra ngoài được.
Cô ấy chạy một mạch vào trong, lúc này trời nóng kinh khủng, cô ấy cầm ly cà phê đen trước mặt Tống Hân Nghiên uống ngay lập tức: “Dễ chịu quá, cuối cùng cũng thấy mát mẻ rồi.”
“Cậu…” Tống Hân Nghiên nhìn dáng vẻ kỳ lạ của cô ấy mà không nói nên lời.
Hàn Mỹ Hân nhìn xung quanh một lúc, thấy không có ai để ý đến mình nên đã cởi chiếc khăn quàng cổ ra.
Tay vừa quạt vừa nói: “Hân Nghiên, để tớ nói cho cậu biết, tớ muốn ly hôn!”
“Ly hôn?” Tống Hân Nghiên nhướng mày ngạc nhiên: “Tính ra tới hôm nay thì cậu mới kết hôn được có bốn ngày thôi mà.
Cậu định muốn phá kỷ lục quốc gia về hôn nhân và ly hôn chớp nhoáng hả?”
“Cuộc sống này không còn gì để hối tiếc!!” Hàn Mỹ Hân nghĩ đến đêm qua, cô ấy bị Bạc Mộ Niên làm bằng nhiều tư thế khác nhau thì không thể chịu đựng được nữa.
Với một người chồng biến thái như vậy, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ bị anh ta làm chết!
“Rốt cuộc là thế nào? Bạc Mộ Niên có tình nhân à?” Tống Hân Nghiên nghĩ tới đây thì cảm thấy không đúng lắm, Bạc Mộ Niên không điên, anh ta vừa kết hôn với một người phụ nữ mà anh ta không biết rõ lắm, lúc này lại đưa tình nhân của mình về, ăn no rửng mỡ không có chuyện làm hay gì.
Hàn Mỹ Hân ôm mặt buồn bã nhìn cô, đột nhiên cô ấy thấy mắt cô sưng đỏ, cô ấy thậm chí không thể quan tâm đến vấn đề của bản thân nữa.
Cô ấy đột ngột đứng dậy, đi vòng qua bàn chống cằm đoan trang: “Hân Nghiên, cậu đã khóc đúng không? Tên khốn Đường Diệp Thần đó lại bắt nạt cậu à?”
Tống Hân Nghiên gỡ tay cô ấy ra: “Trước tiên hãy nói chuyện của cậu đã, cậu chưa nói cho tớ biết chuyện gì đã xảy ra, tại sao cậu lại muốn ly hôn với Bạc Mộ Niên?”
Nhắc đến Bạc Mộ Niên, Hàn Mỹ Hân lại trở nên tức giận, cô ấy chỉ vào cổ mình rồi phàn nàn: “Nhìn này, anh ta là bạo lực gia đình đó!”
Sau đó, Tống Hân Nghiên mới để ý thấy cổ cô ấy chi chít đầy dấu đỏ màu dâu tây, cô tròn mắt ngạc nhiên: “Các người ngủ với nhau rồi hả?”
“Chỉ ngủ thôi hả? Tớ bị anh ta gặm đến không còn xương cốt luôn rồi đây này!” Hàn Mỹ Hân bực bội ngồi trở lại sô pha của mình, sau đó kể cho Tống Hân Nghiên chuyện tối hôm qua, nhưng cô ấy lại bỏ qua những chi tiết không thích hợp cho trẻ em.
Tống Hân Nghiên lắng nghe một cách thích thú, sau khi nghe xong, cô đã đưa ra nhận xét: “Thế lực của Mộ Niên thật sự rất tốt!”
“...” Hàn Mỹ Hân nhìn chằm chằm cô không nói nên lời, tức giận nói: “Hân Nghiên, tớ suýt nữa bị anh ta làm tình đến chết, cậu còn cười trên nỗi đau của tớ.
Dù sao thì tớ cũng muốn ly hôn, ly hôn lập tức, không được chậm trễ."
Tống Hân Nghiên kêu than oan ức cho cô quá, cô cảm thấy cuộc hôn nhân của mỗi người không thể quay lại được.
Mặc dù bạn thân nhất của cô là một cuộc hôn nhân chớp nhoáng nhưng có vẻ như Bạc Mộ Niên không phải không có tính cảm với cô ấy.
Ít nhất cô nghĩ rằng hai người ở bên nhau làm chuyện thân mật thì sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh tình cảm với nhau thôi.
Bên cạnh đó, tính cách của Mỹ Hân rất đáng yêu, Bạc Mộ Niên chắc chắn sẽ dần bị cô ấy thu hút, từ đó sẽ thực sự yêu cô ấy.
“Mỹ Hân, cậu đã bao giờ nghĩ đến điều đó chưa? Cậu đã hứa sẽ đi lấy giấy kết hôn với Bạc Mộ Niên, thật ra trong tiềm thức cậu vẫn đánh giá cao anh ta đúng không?” Tống Hân Nghiên nghiêm túc phân tích, hi vọng bạn tốt của mình sẽ đến được bến bờ hạnh phúc.
Hàn Mỹ Hân sững sờ trong giây lát, lúc đó đầu óc cô ấy nóng lên, cô ấy biết rõ ràng nội dung của thỏa thuận sau hôn nhân, nhưng cô ấy vẫn đồng ý lấy giấy chứng nhận kết hôn với Bạc Mộ Niên mà nhỉ? Vậy tại sao bây giờ cô ấy lại muốn ly hôn, có phải vì Bạc Mộ Niên quá mạnh mẽ về phương diện đó khiến cô ấy sợ hãi hay không?
Không, không phải như thể.
Đối với một người đàn ông mà nói, chuyện đầu tiên trên giường có thể được xem như một trò chơi giữa nam và nữ, nhưng đối với cô ấy, Bạc Mộ Niên chính là người đàn ông đầu tiên của cô ấy, vì vậy khoảnh khắc anh ta cho vào trong cô, một số thứ đã trở nên khác biệt.
Cô ấy muốn ly hôn vì sợ sớm muộn gì cũng bị Bạc Mộ Niên dụ dỗ làm cho động tâm.
Còn về người đàn ông Bạc Mộ Niên đó, cô ấy nhìn còn không hiểu nổi, huống chi là trái tim anh ta đang ở nơi nào.
Tống Hân Nghiên lặng lẽ nhìn cô ấy, thấy vẻ mặt của cô ấy đôi khi rối bời, đôi khi buồn, cô biết rằng cô ấy đã nghe lời cô.
Bạc Mộ Niên là một người đàn ông rất tốt ,anh ta cũng có một sức hấp dẫn riêng, Mỹ Hân chắc chắn sẽ bị anh ta thu hút.
Nếu đúng như trong thỏa thuận sau hôn nhân của họ, sau một năm họ có một đứa con, Mỹ Hân chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
“Hân Nghiên, tớ sợ mình sẽ không thể kiểm soát được trái tim mình.” Hàn Mỹ Hân nhìn cô đầy u sầu, sợ rằng cô ấy sẽ rơi vào tình trạng đó, sau đó không thể tự giải thoát được nữa.
Tống Hân Nghiên đưa tay nắm lấy tay cô ấy, cô cười nói: “Mỹ Hân, hai người là vợ chồng hợp pháp.
Yêu chồng là chuyện đương nhiên mà.
Đừng sợ, cứ mạnh dạn mà động tâm thôi.”
“...” Hàn Mỹ Hân không đấu tranh được quá lâu nên cô ấy bỏ lại câu hỏi này.
Điều cô ấy muốn biết nhất bây giờ là chuyện gì đã xảy ra với Hân Nghiên: “Hân Nghiên, có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?”
Tống Hân Nghiên do dự một lúc rồi nói với Hàn Mỹ Hân về kế hoạch của Thẩm Duệ nhằm muốn cho Đường Diệp Thần và Tống Nhược Kỳ ngoại tình với nhau.
Hàn Mỹ Hân nghe vậy thì vô cùng hoang mang: “Trời mẹ ơi, Thẩm Duệ cũng quá là đẹp trai, Tống Nhược Kỳ không có ý định lừa dối, anh ấy có thêm dầu vào lừa cũng vô dụng thôi.
Hân Nghiên, cậu sẽ không giận anh ấy vì điều này chứ, phải không? Anh ấy cũng quá đáng thương.
Còn cái tên lưu manh Đường Diệp Thần đó, cho dù không ngoại tình với Tống Nhược Kỳ thì anh ta cũng chẳng phải là một người đàng hoàng sạch sẽ gì cả.”
Tống Hân Nghiên ôm gối, gục đầu xuống: “Tớ không biết nữa, tớ đang rất rối không biết phải làm sao bây giờ.”
“Hân Nghiên, hôm đó tớ có hỏi cậu tại sao Đường Diệp Thần muốn quay lại mà cậu thì lại quyết tâm ly hôn, nhưng cậu không trả lời tở.
Nhưng bây giờ tớ cảm thấy nếu người đó không xuất hiện, thì cậu đã tuyệt đối không như vậy rồi.Hân Nghiên, chỉ cần hỏi trái tim của cậu, thì cậu sẽ biết mình phải làm gì tiếp theo thôi mà.”
“Giữa tớ và Thẩm Duệ vẫn còn rất nhiều ngăn cách, tớ không thể phớt lờ đạo đức phép tắc được.” Tống Hân Nghiên buồn bã nói.
Hàn Mỹ Hân cũng không biết làm cách nào để thuyết phục cô, nếu mối quan hệ giữa Hân Nghiên và Thẩm Duệ bị bại lộ, cô sẽ bị nước miếng của người đời dìm chết ngay lập tức.
Khi đó, làm sao cô có thể sống vui vẻ với cái gông cùm đạo đức trên lưng được?
“Hân Nghiên, hay là cậu đi xem mắt đi.
Tớ nghĩ Thẩm Duệ có một nỗi ám ảnh sâu sắc với cậu rồi, muốn để anh ấy buông tay cậu thì chỉ trừ khi cậu tìm thấy hạnh phúc cho bản thân mình thôi.” Đột nhiên Hàn Mỹ Hân nói.
“Xem mắt á?” Tống Hân Nghiên lạc giọng: “Tớ vẫn chưa ly hôn làm sao đi xem mắt được?”
“Không phải sắp ly hôn rồi à? Nói đến chuyện này, còn bốn ngày nữa mới đến phiên tòa, anh tớ nói với tớ, luật sư của Đường Diệp Thần đã nộp đơn xin chứng cứ mới rồi.
Cho nên trong khoảng thời gian này, cậu nhất định phải hạn chế liên lạc với nhà họ Thẩm và giữ khoảng cách với những người xung quanh, đặc biệt là Đường Diệp Thần.” Hàn Mỹ Hân gần như đã quên mất chuyện lớn này.
Tống Hân Nghiên nhíu mày: “Bằng chứng mới?”
“Đúng vậy, ban đầu tòa án yêu cầu hai người hòa giải riêng tư, nhưng thái độ của anh Liên Mặc rất cứng rắn, nói cậu chỉ muốn ly hôn.
Đường Diệp Thần không đồng ý, phiên tòa sẽ diễn ra như đã định.
Nhưng giờ họ lại bất ngờ gửi bằng chứng mới, anh Liên Mặc sợ nó sẽ gây bất lợi cho cậu nên bảo mình dặn cậu đừng liên lạc với nhà họ Thẩm nữa.” Hàn Mỹ Hân nghiêm túc nói.
“Tớ hiểu rồi, cảm ơn cậu Mỹ Hân, cảm ơn cả luật sư đã giúp tớ nữa.” Tống Hân Nghiên biết nếu họ không giúp cô, rất khó để cô và Diệp Thần ly hôn.
“Chúng ta là chị em tốt của nhau mà, sao lại nói cảm ơn?” Sau khi Hàn Mỹ Hân nói xong, cô ấy chợt nghĩ ra, cô ấy nói: “Hân Nghiên, anh Liên Mặc, đúng rồi, anh Liên Mặc đó, cậu nên hẹn hò với anh Liên Mặc đi.”
Nghe vậy, Tống Hân Nghiên gần như phun ra nước ấm mà cô đã uống, cô nhanh chóng lấy khăn giấy lau khóe miệng: “Mỹ Hân, cậu đang nói gì vậy?
“Nhìn xem, xung quanh cậu không có người phù hợp, lại đột nhiên phát hiện có người nói rằng đó mới là tình yêu đích thực của cậu, Thẩm Duệ xảo quyệt đến vậy, có ma mới tin anh ta.
Nhưng anh Liên Mặc thì khác, anh ấy là luật sư của cậu, người phụ nữ đã ly hôn và luật sư A trong vụ kiện ly hôn yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên, động lòng lập tức, không phải là hoàn hảo quá ư?” Hàn Mỹ Hân càng nói càng trở nên phấn khích, cô ấy gần như quên giữ im lặng.
“...! Cậu đã xem mấy bộ phim truyền hình lãng mạn cậu huyết vào lúc tám giờ nhiều quá rồi đấy.” Tống Hân Nghiên biết rằng phương pháp này sẽ không hiệu quả, chưa kể đến việc Liên Mặc sẽ không hợp tác diễn xuất với cô.
Thảm Duệ có thể không tin điều đó.
Ngay cả khi Thầm Duệ có thì anh có thể vẫn không chịu buông tay.
Một tay Hàn Mỹ Hân chống cằm nhìn chằm chằm vào Tống Hân Nghiên, cô ấy đột nhiên nói: “Hân Nghiên, nếu cậu và Thẩm Duệ có thể ở bên nhau, luân lý cương thường gì đó ở đây thì có thể là một vấn đề lớn, nhưng ra nước ngoài thì đó còn không phải là một vấn đề tầm thường gì luôn thì phải?
Trong phòng làm việc của biệt thự nhà họ Thẩm, ông Thẩm ngồi sau bàn làm việc bằng trầm hương, A Uy gõ cửa đi vào, đặt một túi giấy kraft trước mặt, nói: “Ông chủ, có người gửi những bức ảnh này đến.”
Ông Thẩm nhíu mày, cầm túi giấy kraft đổ lên bàn, trên bàn rơi xuống một xấp ảnh, cầm lên xem từng tấm ảnh.
Có ảnh Thẩm Duệ bước vào căn hộ ở tiểu khu Kim Vực Lam Loan, có cái anh và Tống Hân Nghiên hôn nhau trước căn hộ, còn có ảnh Tống Hân Nghiên nắm tay Thẩm Duệ trước nhà anh.
“Tôi đã sai người đi tiêu hủy rồi, tại sao vẫn còn những tấm ảnh này?” Ông Thẩm tức giận hỏi, hôm đó ông ta đến nói thẳng với Thẩm Duệ, ông ta đã rút người về, làm sao còn có người lén lút chụp ảnh được chứ?
A Uy cũng bị sốc.
Đó là lý do mà những bức ảnh này không thể có được.
Có thể là…
“Có ai khác đang theo dõi họ chăng?”
Ông Thẩm cầm lấy tập tài liệu và ném bức ảnh lên bàn, râu ông ta đang rung lên vì tức giận: “A Uy, phái người đi điều tra, đừng làm phiền bất cứ ai bây giờ.”
“Vâng thưa ông chủ.” A Uy nói.
“Chờ đã, còn bao nhiêu ngày nữa cho vụ kiện ly hôn giữa Tống Nhược Kỳ và Diệp Thần?” Ông Thẩm ngăn anh ta lại hỏi.
“Bốn ngày nữa, phiên tòa sẽ được tổ chức vào ngày mười.”
“Tôi hiểu rồi, cậu đi làm việc đi.” Ông Thẩm vẫy vẫy tay, A Uy xoay người rời đi, cửa phòng làm việc đóng mở, nhìn mấy tấm ảnh trên bàn, vẻ mặt càng ngày càng tàn nhẫn, cầm các bức ảnh lên, đi đến máy hủy và cho vào máy từng bức ảnh một.
Nhìn thấy bức ảnh bị máy cắt cắt vụn thành từng mảnh,ông ta đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, bí mật nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ.
Một lúc sau, ông ta xoay người bước đến bàn làm việc, bấm vào điện thoại nội bộ: “A Uy, gọi người chuẩn bị xe cho tôi.”
Sau khi Tống Hân Nghiên tạm biệt Hàn Mỹ Hân, cô lang thang trên phố không có việc gì làm, buổi sáng xin phép giám đốc Lý nghỉ một ngày, nói rằng cô ra ngoài tìm cảm hứng, giám đốc Lý đã chấp thuận.
Giờ phút này, cô muốn quay lại công ty để đi làm, khi bận rộn, trái tim cô sẽ không cảm thấy trống rỗng như vậy nữa.
Đột nhiên, cô bị va vào đầu, loạng choạng vài bước mới ổn định được cơ thể, khi ngẩng đầu nhìn thấy một người đàn ông đang cõng một cô gái trên lưng, cô gái vừa cười vừa mắng người đàn ông: “Anh Ngộ Thụ, anh đụng phải người ta rồi kìa.”
Anh Ngộ Thụ? Tống Hân Nghiên nhíu mày, nhìn thấy người đàn ông đang đi lại với cô gái trên lưng anh ta, người đàn ông đó đúng là Thẩm Ngộ Thụ, người mà cô đã gặp vài lần trong biệt thự của nhà họ Thẩm, cô gái trên lưng anh ta trông còn rất trẻ, mặc một bộ đồng phục thủy thủ, trông rất ngây thơ.
Khi Thẩm Ngộ Thụ nhìn thấy Tống Hân Nghiên, một nụ cười tươi nở trên khuôn mặt điển trai của anh ta: “Hóa ra là cháu dâu, không sao chứ?”
Lê Gia Bảo nghe thấy Thẩm Ngộ Thụ gọi cô gái xinh đẹp trước mặt là cháu dô, cô ấy nhanh chóng nhảy khỏi lưng Thẩm Ngộ Thụ, đỏ mặt nhìn Tống Hân Nghiên, cô ấy thận trọng nói: “Xin chào, tôi tên là Lệ Gia Bảo, là….của anh ấy ...!ưm…”
Thấy cô ấy do dự, Thẩm Ngộ Thụ duỗi tay ra quàng lấy vai cô ấy nói: “Cháu dâu, cô ấy là bạn gái nhỏ của chú, thấy cô ấy có xinh không?”
Tống Hân Nghiên đã rất xấu hổ khi bị Thẩm Ngộ Thụ gọi là “cháu dâu”.
Cô đã đưa tay ra bắt tay Lệ Gia Bảo nói: “Xin chào, tôi tên là Tống Hân Nghiên.”
“Chị Tống, chị đẹp quá, lông mi của chị có phải là thật không? Chúng dài và cong như vậy, em cũng muốn có lông mi đẹp như vậy.” Lệ Gia Bảo nghiêng người, nhìn chằm chằm vào lông mi của cô rồi trực tiếp đưa tay giật mạnh, xem có là lông mi thật không.
“...” Tống Hân Nghiên không nói nên lời, bọn trẻ bây giờ đều rất quen thuộc sao? Cô không dám cử động và nói: “Của em cũng đẹp lắm.”
“Của em là lông mi giả, không đẹp đâu, tự nhiên mới là đẹp nhất.” Lệ Gia Bảo nói với vẻ ghen tị.
Thẩm Ngộ Thụ thấy hai người bọn họ trực tiếp phớt lờ mình tán gẫu về lông mi, anh ta vươn tay kéo Lệ Gia Bảo đến bên cạnh, nói: “Vẫn chưa tới, đi lên, anh cõng em qua đó.”
Lệ Gia Bảo nhiệt tình vẫy tay với Tống Hân Nghiên: “Chị Tống, lần sau đến biệt thự nhà họ Thẩm, em sẽ thăm chị lần nữa.” Nói xong, cô ấy nhảy lên lưng Thẩm Ngộ Thụ, suýt chút nữa làm cô ấy rơi xuống đất, loạng choạng vài bước mới đứng dậy được.
Lệ Gia Bảo choàng tay qua cổ anh ta cười vui vẻ, tiếng cười như chuông bạc khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Tống Hân Nghiên đứng ở bên đường, nhìn đôi bạn trẻ càng lúc càng xa, trong mắt càng thêm ghen tị.
Thật tốt khi còn trẻ, có thể yêu một cách vô cớ, yêu một cách vô tư, và để cả thế giới chứng kiến hạnh phúc của mình.
Chỉ là cô ấy không ngờ rằng trong tương lai gần, cặp đôi nhỏ đáng ghen tị này lại bỏ lỡ nhau vì một tai nạn ngoài ý muốn…
Tống Hân Nghiên quay lại Kim Vực Lam Loan, vừa bước xuống xe thì bị ai đó chặn lại, cô nhìn lên thì thấy một chiếc ô tô màu đen đang đậu trên đường có một người đàn ông trung niên đứng cạnh xe, cô nhận ra anh ta là Quản gia riêng của ông cụ nhà họ Thẩm.
A uy bước tới, kính cẩn nói: “Cô chủ nhỏ, ông chủ đang đợi cô trên xe, xin mời!”
Tống Hân Nghiên đột nhiên nhớ tới những lời Hàn Mỹ Hân nói cô cảnh giác nhìn xe, cửa kính xe được hạ xuống, lộ ra khuôn mặt sắc sảo của ông Thẩm.
Cô bước đến và kính cẩn nói: “Ông ơi, chúc ông một ngày tốt lành!”
“Hân Nghiên, lên xe, đi đến một nơi với tôi.” Ông Thẩm nghiêm mặt nói, những lời như vậy thốt ra từ miệng ông cụ không có chút dịu dàng nào, mà nghe như đang ra lệnh.
Tống Hân Nghiên ngập ngừng, không biết ông Thẩm muốn làm gì, cô nói: “Ông à, cháu có đang trong giờ làm việc, để cháu đi thay quần áo đã.”
“Không sao, tôi sẽ nhờ người chuẩn bị quần áo cho cô, lên xe đi.” Ông Thẩm đưa mắt ra hiệu, A Uy hiểu được, anh ta khởi động xe, Tống Hân Nghiên không có đáp lại đã bị anh ta đẩy lên xe, cửa xe đóng sầm lại.
Tống Hân Nghiên bị ngã lên ghế sau, khi cô đưa tay ra mở cửa thì cửa đã bị khóa và xe phóng ra ngoài.
Cô giận dữ trừng mắt nhìn ông Thẩm: “Ông nội, ý ông là gì?”
“Đưa cô đi gặp một người, sau đó cô sẽ hiểu được thân phận của mình.” Ông Thẩm trừng mắt nhìn cô, như là đang nhìn một con kiến, ánh mắt rất nặng nề.
Tống Hân Nghiên biết rõ ông Thẩm không thích cô, nhưng cô cũng không có chọc giận gì ông ta, tại sao ông ta có quyền gì mà nhìn sắc mặt của cô? Ông ta khinh thường cô, cô cũng khinh thường ông ta! Cô tức giận nói: “Cháu làm việc cả ngày mệt mỏi, không muốn gặp ai cả.
Về việc cháu có nhận ra thân phận của mình hay không, cháu nghĩ ông không cần bận tâm, dừng lại đi!”
“Cái loại con gái vô học!” Ông Thẩm tức giận: “Nhà họ Thẩm cưới một đứa cháu dâu như cô đúng là bất hạnh cho gia đình này!”
Tống Hân Nghiên tức giận đến mức choáng váng, việc ông Thẩm đến thăm đột ngột chỉ là để chán ghét cô theo nhiều cách khác nhau thôi sao? Cô hùng hồn phản pháo: “Cháu xin lỗi ông, ông chỉ cần chịu đựng vài ngày nữa thì gia đình sẽ hạnh phúc lại thôi ha.”
Cô rất muốn mắng người, ông ta dựa vào cái gì mà coi thường cô chứ?
“Cô!” Ông Thẩm tức giận đến mức huyết áp tăng vọt, kiềm chế cơn tức giận, không muốn nói nhảm với cô nữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tống Hân Nghiên chỉ đơn giản là không nhìn ông ta, để không khiến bản thân tức giận.
Xe chạy vào một câu lạc bộ tư nhân, nhưng ông ta không xuống xe, lệnh cho A Uy đưa Tống Hân Nghiên đi thay quần áo.
Tống Hân Nghiên không chịu xuống xe thì lại bị A Uy kéo xuống.
Tống Hân Nghiên chưa bao giờ bị đối xử như thế này, trước đây ông Thẩm không muốn nhìn thấy cô, cho nên ông ta nhất định sẽ nhìn cô một cái nhìn lạnh lùng.
Bây giờ quản gia của ông ta làm chuyện gì với cô, ông ta lại ngoảnh mặt làm ngơ, như thế mà còn nhịn được thì cái gì mà không nhịn được nữa? Cô không sợ mất mặt, mở miệng quát: “Vô lễ…”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Trước khi cô có thể nói hết câu, A Uy đã bịt miệng cô, kéo cô vào nhà câu lạc bộ.
Tống Hân Nghiên ô cùng sợ hãi.
Ông cụ đưa cô ấy đến đây để làm gì? Nếu đối xử với cô như thế này, liệu ông ta có cho người đến đưa cô đi…
Càng nghĩ đến đây, cô càng sợ hãi, tim đập loạn xạ, thấy A Uy dừng lại trước cửa phòng gõ cửa, cô vội vàng giẫm lên mu bàn chân của A Uy, Uy cảm thấy đau nên thả cô ra, cô nhanh chóng chạy ra cửa.
A Uy là một người biết võ, một vệ sĩ được huấn luyện đặc biệt, làm sao có ai có thể chạy trốn dưới mũi anh ta được.
Anh ta nhanh chóng đuổi kịp và kéo Tống Hân Nghiên trở lại.
Tống Hân Nghiên sợ chết khiếp, cô ấy vừa đá vừa đập: “Buông tôi ra, cứu, cứu với!”
A Uy cuối cùng cũng kéo Tống Hân Nghiên đến cửa phòng, cửa phòng mở ra, một mỹ nữ đứng ở nơi đó, kinh ngạc nhìn cảnh võ lâm ngoài cửa: “Cô chủ nhỏ, chúng ta đi thay quần áo, tôi sẽ trang điểm cho cô theo lệnh của ông chủ.”
Khi Tống Hân Nghiên nhìn thấy mỹ nữ đứng ở cửa, cô mơ hồ cảm thấy mình quá căng thẳng và hiểu lầm.
Cô xấu hổ buông A Uy ra, khi nhìn thấy mặt A uy bị móng tay cào nhiều lần, cô xấu hổ: “Không thể trách tôi, ai bảo mấy người cứ thần bí như vậy.”
“...”
“Cô chủ nhỏ, mời vào!” Người đẹp liếc nhìn khuôn mặt của A Uy, buồn cười dẫn Tống Hân Nghiên vào.
Tống Hân Nghiên ngồi trước bàn trang điểm để người đẹp trang điểm, sau khi trấn tĩnh lại vẫn