Cuối cùng văn phòng cũng khôi phục lại sự yên tĩnh, Tổng giám đốc Lý bảo Vân Vân đưa Tống Hân Nghiên đến bệnh viện băng bó miệng vết thương, có chuyện gì trở về nói sau.
Tống Hân Nghiên nhìn Tổng giám đốc Lý, người đàn ông trung niên này dường như già đi mấy chục tuổi trong nháy mắt, vẻ mặt bất lực.
Trong lòng cô hơi áy náy, thấp giọng nói: “Tổng giám đốc Lý, rất xin lỗi, tôi không nên đẩy Mộng Na ra.”
“Tiểu Tống, chuyện này là tôi không xử lý tốt, không trách cô được, đi đi, xử lý miệng vết thương trước, nếu bị nhiễm trùng, tôi khó có thể nói rõ với cậu Đường được.” Tổng giám đốc Lý khoát tay áo, môi Tống Hân Nghiên giật giật, cuối cùng không nói gì, xoay người rời đi.
Cô không hề áy náy với Mộng Na, lâu như vậy rồi, từ trước đến nay, cô ta vẫn bịa đặt đủ thứ chuyện, có vài lần cô ta nói xấu về cô, cô ở trong toilet.
Cô nhẫn nhịn, không vạch trần cô ta, không ngờ càng ngày cô ta lại càng bôi đen cô.
Người nào có thể nhẫn nhịn được mãi?
Thẩm Duệ đến công ty, Nghiêm Thành ra nghênh đón, khi thấy anh thì hơi ngạc nhiên, lập tức nói: “Tổng giám đốc Thẩm, ông cụ đến đây, chờ anh ở văn phòng cả buổi sáng.”
Thẩm Duệ nhíu ấn đường lại, anh gật đầu nói: “Đã biết, thông báo với nhân viên cấp cao nửa tiếng sau đến phòng họp họp.”
Nói xong, anh đút một tay vào túi quần, đẩy cửa đi vào văn phòng Tổng giám đốc.
Ông cụ Thẩm đứng trước cửa sổ, nhìn tòa tháp xa xa, phía sau truyền đến tiếng mở cửa, ông ấy quay đầu lại thì thấy Thẩm Duệ bước vào.
Ông ấy nhìn anh, ánh mắt nghiêm khắc, chất vấn: “Thằng Tư, tối qua con đi đâu?”
Thẩm Duệ lập tức đi về phía sau bàn làm việc, ngồi xuống ghế làm việc, anh nhìn ông cụ Thẩm, lạnh lùng nói: “Tôi đi đâu còn phải báo cáo với ông sao?”
“Con dẫn Tống Hân Nghiên đi trước mặt mọi người, con không quan tâm đến mặt mũi của nhà họ Thẩm sao?” Tuy ông cụ Thẩm đã sắp xếp xong hết thảy, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ, sáng sớm đến tập đoàn Thẩm thị chờ anh, kết quả hết cả buổi sáng rồi mà anh vẫn chưa đến công ty.
Vừa rồi thấy vẻ mặt anh như tắm gió xuân đi vào, vẻ mặt hoàn toàn khác vẻ mặt nổi cơn thịnh nộ ở nhà họ Hạ tối qua, trong lòng ông ấy có dự cảm không tốt.
Anh dẫn Tống Hân Nghiên đi, hay là đã…
Thẩm Duệ khoanh hai tay trước ngực, môi mỏng lạnh lùng cong lên: “Tôi nhớ rõ mười lăm năm trước, chính mồm ông đuổi tôi ra khỏi nhà họ Thẩm, bây giờ lại muốn tôi quan tâm đến mặt mũi nhà họ Thẩm, ông không biết da mặt ông rất dày sao?”
Mười lăm năm trước, anh mười lăm tuổi, mẹ bị lửa thiêu cháy, anh còn chưa thoát khỏi bi thương đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Thẩm.
Ngày ấy mưa to tầm tã, anh thề trong mưa, chắc chắn sẽ khiến người hại chết mẹ anh nợ máu phải trả bằng máu!
Ông cụ Thẩm tức giận đến mức dậm chân, Thẩm Duệ biến thành dáng vẻ ngày hôm nay đều là do ông ấy gây ra.
Anh là người con trai bản lĩnh nhất trong những người con trai của ông, nhưng cũng là người không chịu gò bó nhất, ông ấy lo lắng nếu anh cứ đắm chìm như vậy, sớm muộn sẽ bị phá hủy trong tay phụ nữ.
Ông ấy hít sâu một hơi, sâu sa nói: “Thằng Tư, nếu mẹ con biết hành vi của con bây giờ, bà ấy dưới suối vàng cũng không được yên lòng.”
“Đừng nhắc đến mẹ tôi!” Thẩm Duệ đập bàn đứng dậy, ngực mơ hồ đau: “Trên đời này ai cũng có tư cách nhắc đến mẹ tôi, chỉ ông là không có!”
“Con còn muốn hận ba đến khi nào?” Vẻ mặt ông cụ Thẩm đầy tang thương, một sai lầm, mười lăm năm, ông ấy mất đi người vợ mình yêu nhất, mất đi đứa con quý báu nhất.
Môi mỏng của Thẩm Duệ nhếch lên, anh gằn từng chữ nói: “Chưa, chết, thì, chưa, hết, hận!”
Ông cụ Thẩm lảo đảo lùi về sau, ông ấy ngẩng đầu nhìn Thẩm Duệ, đôi mắt oán hận của anh khiến ông ấy khó có thể chịu trách nhiệm được, ông ấy nhắm mắt lại, khi mở mắt ra thì ánh mắt đã kiên quyết: “Duệ Duệ, con và Tống Hân Nghiên không có kết cục tốt đâu, ba liều chết cũng phải ngăn cản hai con bên nhau, chưa chết chưa ngừng!”
Thẩm Duệ tức giận đến mức ngực phập phồng liên tục, ánh mắt anh lạnh như băng, anh nói: “Cho dù phải giết tất cả mọi người, tôi vẫn muốn người mà tôi muốn! Nếu ông muốn cả hai bên đều thiệt hại, vậy cứ chờ mà coi, xem cuối cùng người cười là ai!”
Ông cụ Thẩm lắc đầu, điều ông ấy lo lắng nhất chính là Thẩm Duệ quyết tâm với Tống Hân Nghiên, càng như vậy, tương lai anh càng chịu nhiều tổn thương hơn: “Ba chắc chắn không cho phép con bé hủy hoại con!”
Ông