Phần ngoại truyện này giống như 1 phần chuyển kiếp đến tương lai của nam nữ chính nhé cả nhà.
Nam chính nhớ ký ức kiếp trước, tìm kiếm & yêu thương nữ chính, nên có 1 HE hoàn mỹ cho cả truyện ngắn này
1.
Đêm nay uống rượu, tôi cực kỳ muốn ra tay với Phó Thanh.
Phó Thanh–
Bạn nam thuê chung căn nhà với tôi, giá trị nhan sắc đạt điểm tuyệt đối, tính cách dịu dàng, các mặt khác đều rất tốt, chỉ là quá khó làm.
Mượn rượu, đêm nay, tôi bắt đầu âm thầm thực hiện kế hoạch của mình.
Ba mươi sáu kế tóm lấy Phó Thanh: Dụ rắn ra khỏi hang.
Đêm khuya 11 giờ, tôi cố ý kết nối với tai nghe Bluetooth của Phó Thanh, sau đó dùng điện thoại mở phim ma.
Hơn nữa còn trực tiếp mở từ khúc khinh khủng nhất, âm lượng cực kỳ lớn.
Sau đó–
Phòng bên cạnh truyền đến tiếng hét sợ hãi của Phó Thanh.
Không bao lâu, cửa phòng tôi bị gõ, giọng Phó Thanh vang lên ngoài cửa:
“Tôi không thể ngủ một mình, cô có thể thu nhận tôi một đêm không…”
Chà, rắn ra khỏi hang.
Tôi vén chăn lên xuống giường, tôi mặc váy ngủ lụa nụ hoa hai dây màu đen, chân trần đi ra mở cửa.
2.
Cửa mở.
Phó Thanh ôm chăn đứng ở cửa, gương mặt vốn tội nghiệp, vào khoảnh khắc nhìn thấy tôi, bỗng nhiên cứng đờ.
Tôi cố ý ưỡn ngực: “Có chuyện gì sao?”
Cách một bước xa, rõ ràng tôi cảm thấy hơi thở của Phó Thanh ngày càng nặng nề hơn.
“Không có… gì.”
Người này là một nam sinh cực kỳ đơn thuần, trăm phần trăm là kiểu sữa bột đó.
Tôi cùng lắm chỉ mặc một cái váy ngủ ngực thấp nụ hoa màu đen, anh đã đỏ bừng mặt.
Là thật sự đỏ mặt, từ góc độ của tôi, thậm chí còn có thể nhìn thấy vành tai phiếm đỏ của anh.
“Cô… Cô thay quần áo xong tôi sẽ quay lại.”
Nói xong, anh dời ánh mắt sang chỗ khác, sau đó ôm chăn chuẩn bị đi.
Tất nhiên là tôi phải ngăn cản anh.
“Thay cái gì chứ?” Tôi giả vờ châm chọc: “Đây chính là váy ngủ bình thường, anh đừng có quê mùa như vậy có được không?”
Nói xong, tôi cố tình hăm dọa anh, vẻ mặt hoảng sợ nhìn ra sau lưng anh:
“Phó Thanh, phía sau anh…”
Người này quả nhiên rút lui, ôm chăn, lách vào bên cạnh tôi nhanh như một làn khói.
3.
Tôi đưa lưng về phía Phó Thanh cười cười, sau đó chậm rãi đóng cửa.
Đêm dài mênh mông, tôi nên ra tay như thế nào đây.
Quay người lại, lại thấy Phó Thanh ôm chăn đứng bên giường, gương mặt đẹp trai trắng nõn hiện đầy vẻ không biết làm thế nào.
Người này cứ như là Đường Tam Tạng đi lạc vào động Bàn Tơ, ôm chăn rũ mắt, không dám liếc tôi một cái.
“Phó Thanh, anh đỏ mặt gì thế?”
Tôi cố ý đùa anh, đi tới kéo tay áo anh, người này mặc một bộ đồ ngủ bằng cotton màu trắng,
Rất hiếm có người đàn ông nào thích màu trắng như thế, một năm bốn mùa, quần áo của anh tám mươi phần trăm đều là màu trắng.
Nghe tôi hỏi, vẻ mặt của Phó Thanh có vẻ đỏ hơn một chút.
“Tôi…”
Anh liếc mắt nhìn tôi thật nhanh, đổi sang đề tài khác: “Có phải cô đang xem phim ma không?”
“Đúng vậy.”
Tôi giả vờ khó hiểu: “Sao thế?”
“Cô kết nối tai nghe của tôi…”
Vẻ mặt người này vô tội.
“Ôi trời.” Vẻ mặt tôi kinh ngạc xin lỗi: “Tôi còn nói sao điện thoại này không có tiếng động, ngại quá, không làm anh sợ chứ?”
Phó Thanh yên lặng một chút: “Tàm tạm.”
Tôi ôm ipad cười cười với anh, bên trên còn tạm dừng gương mặt cười cười của nữ quỷ: