Chỗ của Mục Vãn Vãn và Bùi Lộ ở cạnh nhau, cô buồn ngủ quá, cho dù chỉ bay hai tiếng đồng hồ thì cô vẫn quyết định đánh một giấc.
Trước khi đeo miếng che mắt, cô liếc nhìn Park Jae Joon ngồi gần chỗ mình.
Tay anh ta có quấn một miếng vải, trông cực kì bắt mắt.
Vừa nãy mọi người đều biết ý tránh không hỏi chuyện chấn thương tay của anh ta, nhưng tình trạng thế này, có lẽ trận chung kết giải mùa hè Park Jae Joon đúng thật là không thể tham gia thi đấu được.
Giấc ngủ này cô không ngủ sâu, vừa mơ mơ màng mang thiếp đi thì đã đến nơi rồi.
Người đến đón là nhân viên của ban tổ chức giải đấu, do vấn đề quy định, bọn cô không được tự thuê khách sạn, tất cả lịch trình đều phải theo ban tổ chức.
"Khách sạn ban tổ chức chuẩn bị cho các bạn rất ổn áp, yên tâm." Nhân viên đón người nói, "tôi là Lưu Hi, đây là số điện thoại của tôi, các bạn lưu lại, ăn ở đi lại ngủ nghỉ có vấn đề thì cứ gọi cho tôi, tôi mở máy 24/24."
Anh Dương hỏi: "Lúc trước có nhờ anh xin thêm cho chúng tôi một phòng anh đã xin được chưa?"
"Xin được rồi." Lưu Hi nói, "dù sao trong đội cũng có thành viên nữ, ban tổ chức cũng rất để tâm đến chuyện này, không những sắp xếp phòng, mà còn là phòng có giường cỡ lớn, thoải mái hơn nhiều so với phòng của những người khác nữa đấy."
"..." Mục Vãn Vãn không cảm thấy đãi ngộ đặc biệt này là một chuyện tốt.
Quả nhiên, vòng khởi động của chung kết thế giới vừa kết thúc, bọn cô đã nhận được thông báo, rằng ngày kia sẽ quay phim quảng bá, phía bên đó hỏi cô có thể mặc được váy hay không, bảo là muốn quay một đoạn phim tương phản, lúc đầu mặc váy ngắn xinh xắn đáng yêu, sau đó xoay người chuyển sang đồng phục thi đấu bước lên đấu trường.
Không chờ Mục Vãn Vãn trả lời, Bùi Lộ đã từ chối ngay: "Không được."
"Why?? Chỉ cần cô ấy đồng ý, chúng tôi có thể để cô ấy làm cảnh kết của đoạn phim." Người ở đầu dây bên kia khó hiểu.
"Không cần, cứ quay như bình thường là được, cô ấy sẽ mặc đồng phục thi đấu."
Cuối cùng Bùi Lộ cúp luôn máy.
"Cậu cũng thật là, không muốn thì thôi, có gì cứ từ từ nói, cúp điện thoại làm gì hả?" anh Dương nhức cả đầu, nói, "dù sao thì đó cũng là ban tổ chức mà."
"Lấy việc làm cảnh kết của đoạn phim làm điều kiện để yêu cầu tuyển thủ mặc váy ngắn, có kiểu ban tổ chức như vậy hay sao." Bùi Lộ lạnh giọng, nghe ra được, anh thật sự không vui.
"Ủa khoan, là sao?" tiểu Bánh Bao nói, "vừa nãy anh ta nói vậy, ý là không định để chúng ta làm mở màn hoặc cảnh kết à?"
Mộc Đầu "ừm" một tiếng: "Rõ ràng là vậy."
"Dựa vào đâu chứ? Chúng ta là quán quân LPL cơ mà, không mở cũng không kết? Vậy thì là ai? MA?" Hổ ca cũng bất mãn.
"Để ngày kia xem xem thứ tự ra sao." Anh Dương nói, "chẳng trách họ mãi vẫn chưa đưa lịch quay cho anh."
"Chắc không phải là MA đâu, MA lần này còn không vào được chung kết, GGX thì lại càng không thể." Bùi Lộ nói, "có lẽ định để THK làm cảnh đầu, YSP làm cảnh cuối."
Hôm trước, tại vòng loại khu vực GGX đã thành công giành được vị trí hạt giống số ba.
Anh Dương chép miệng: "Nếu thật như vậy, thì chúng ta về luôn đi, để Hàn Quốc bọn họ tự chơi với nhau."
Hôm quay phim quảng bá, rốt cuộc bọn cô cũng gặp mặt các tuyển thủ của đội Hàn Quốc, và cả các nước khác, những tuyển thủ thể thao điện tử tóc vàng mắt xanh.
Thời lượng phim không dài, có rất nhiều người có lẽ chỉ ló mặt được một lần, nhưng các đội tập hợp lại với nhau trông cũng rất hoành tráng.
Ngoại trừ GGX, nghe nói có thành viên chưa thích nghi được, hôm nay không thể đến tham gia quay phim.
Tuyển thủ của các đội nước ngoài rất có hứng thú với Mục Vãn Vãn, vừa thấy bọn cô đến nơi, đã có hai người tiến đến chào hỏi cô rồi.
Mục Vãn Vãn đang định trả lời thì Bùi Lộ cười, rồi nói bằng giọng ôn hòa: "She cannot speak English, if u like I can translate for u."
Hai anh bạn nước ngoài nhìn nhau, lập tức hiểu ý, gật đầu rồi xoay người rời đi.
Mục Vãn Vãn: "Ai nói em không biết tiếng Anh? Dù gì em cũng đậu tiếng Anh cấp bốn* đấy nhé!"
Bùi Lộ giả vờ ngạc nhiên: "Vậy à, giỏi thế?"
"..." chắc chắn là anh cố ý!
"Các bạn đến rồi à." Nhân viên tiến đến, "đi thôi, vào trang điểm."
Anh ta bước đi nhưng mặt đầy vẻ khó xử, nói, "Wan thật sự không mặc váy được sao? Thật ra cũng không có gì đâu, chiếc váy đó không ngắn đâu, đến đầu gối cơ mà, tôi nghe người phụ trách nói có thể dùng làm cảnh kết, ngầu lắm đấy..."
Nhân viên này là người Trung Quốc, đương nhiên là muốn đội tuyển của nước mình được đóng cảnh kết cho đoạn phim quảng bá rồi—— thế thì ngầu phải biết!
"Thôi, chân tôi xấu lắm, không mặc đâu." Mục Vãn Vãn xua tay, sau đó tám chuyện với anh ta, "làm việc ở nước ngoài có vất vả không?"
Nhân viên ngẩn ra, rồi đáp: "Cũng ổn, làm ở đâu không vất vả chứ? Wan thần nhất định phải cố gắng lên đấy nhé, anh thích em lắm đấy!"
Bùi Lộ liếc mắt nhìn sang.
Nhân viên nhanh chóng sửa lời: "Thích TS lắm luôn! Tôi còn mua cả vé đến xem nữa này! Bên này có rất nhiều người Trung Quốc mê thể thao điện tử, đến lúc đó bọn tôi sẽ đến cổ vỗ cho các bạn!"
Bùi Lộ gật đầu: "Cảm ơn, chúng tôi sẽ cố gắng."
Anh Dương hỏi: "Vậy giờ chúng tôi có mấy cảnh phải quay?"
"Bốn cảnh."
"Bốn cảnh?" anh Dương nổi giận, "đội chúng tôi có năm người, hai dự bị, mà chỉ được quay bốn cảnh?"
"Ừm...do dự bị không lên sân khấu nên không được sắp xếp cảnh quay, với cả Hổ ca và Mộc Đầu...quay chung một cảnh." Nhân viên nói, "cảnh đầu và cảnh cuối là THK và YSP."
Bùi Lộ đoán trúng phóc.
"Ức hiếp người quá đáng vậy?" Hổ ca và Mộc Đầu còn chưa có phản ứng gì, tiểu Bánh Bao đã nổi điên trước, "bọn họ có nhầm lẫn gì không? Hay là cố ý?"
Anh tức quá, giọng cũng bất giác lớn hơn, khiến những người xung quanh đồng loạt nhìn sang bên này.
Bùi Lộ bước lên, vỗ vỗ vai anh ta: "Bánh Bao, bình tĩnh đi."
"Bình tĩnh không nổi, tiểu Lộ, cậu không thấy tức à?"
"Tức." Bùi Lộ nói, "tức thôi thì làm gì, để tôi nghĩ cách."
"Sao vậy?" người của MA cũng vừa tới không lâu, hai đội ở cùng một khách sạn, xe đến trước bọn cô, Xiao bước lại, hỏi, "có phải ít cảnh quay quá không?"
"Đúng thế, bọn anh bảy người, chỉ có bốn cảnh!" tiểu Bánh Bao nói, "dự bị không lên sân khấu, không quay thì thôi, nhưng gộp cảnh của Hổ ca với Mộc Đầu lại làm một thì quá quắt rồi đấy?"
"Bọn anh cũng bốn cảnh thôi á?" Xiao há to miệng.
"Cũng? Là sao? Các cậu cũng bốn cảnh?"
"Đúng thế, hơn nữa Jae Joon còn không có cảnh nào nữa cơ, quá đáng thật sự. Mới nãy anh Thành còn nổi giận đùng đùng nữa kìa, mà anh Hạo bảo là không sao, không có vấn đề gì cả, nên mới thôi đó..." Xiao nói, "các anh cũng biết mà, anh Hạo không quá bận tâm đến mấy chuyện này."
Hổ ca và Mộc Đầu nãy giờ vẫn không lên tiếng, vì trong lòng tự hiểu lý do tại sao họ lại không quay riêng hai người—— vì số khoảnh khắc ngôi sao của bọn anh tại giải mùa hè quá ít, nếu không có màn thể hiện Zed xuất sắc của tiểu Bánh Bao vào phút chót đó, thì có khi bọn anh đã phải gộp ba cảnh lại rồi.
Mặc dù biết chia cảnh như vậy là bất công, nhưng họ cũng chỉ bức bối trong lòng, không nói được lời nào.
Thấy đồng đội của mình như vậy, Mục Vãn Vãn cũng sôi máu: "Có bận tâm hay không là một chuyện, có công bằng hay không lại là một chuyện khác."
Anh Thành cũng đi sang đây, anh ta đi thẳng đến cạnh anh Dương: "Tôi nghe nói, phụ trách mảng này là người Hàn, rất thích THK. Tôi nghi ngờ hắn ta đã lấy cảnh của bọn tôi chia cho THK không phải là không có căn cứ."
Từ Hạo đứng sau lưng anh ta, lạnh nhạt nói: "Không sao... quay xong sớm về sớm. Vài cảnh quay mà thôi, có gì to tát đâu."
"Đây không phải là vấn đề cảnh quay." Anh Dương lấy điện thoại ra, "tôi không muốn khi khán giả trong nước xem được đoạn quảng cáo này, chỉ toàn thấy cảnh của tuyển thủ các nước khác."
Quản lí của hai đội bàn bạc với nhau rồi ra khỏi phim trường, chia ra gọi cho ban