Hồ Hàn nghẹn ngào nói từng câu, Lâm Cửu không bận tâm đến anh ta, xoay người đi thẳng về phía trái của đám đông.
"Tắt stream đi được không thế? Tôi không thích bị người khác quay như vậy đâu." Cô vừa mỉm cười vừa nói câu này, giọng điệu vẫn khá ôn hòa.
Đám đông vây quanh giờ mới phát hiện còn có người đang livestream.
"Này người anh em, cô ấy đã không thích lên sóng rồi, cậu đừng có quay nữa." anh trai người vùng Đông Bắc ở gần đó nhất vỗ vỗ vai trợ lý.
"Không phải các người đang diễn đấy chứ?" có người đặt ra nghi vấn như vậy.
"Ối mẹ ơi...anh ta stream không bật hiệu ứng làm đẹp, mau, chúng ta tránh xa ra, đừng để bị quay trúng." Hai cô gái ở sau cùng xì xào với nhau, bước lùi về phía sau.
Trợ lý nhìn Hồ Hàn đầy khó xử, Hồ Hàn ngay lập tức dùng ánh mắt ra hiệu cho đối phương—— đùa chắc, không stream, thế anh đầu tư công sức vào chuẩn bị lắm thứ như vậy làm cái gì?!
Lâm Cửu vẫn đứng trước mặt anh ta, mặt không đổi sắc nhìn anh ta, giọng điệu vẫn như bình thường: "Không tắt được à?"
Hồ Hàn lập tức bước lên, thử nắm lấy cánh tay cô: "Cửu Cửu, anh làm vậy cũng là vì muốn để mọi người làm chứng..."
Lâm Cửu lùi về sau một bước, tránh khỏi tay anh ta.
Cô đã thầm chửi Hồ Hàn lên bờ xuống ruộng từ nãy giờ rồi, nhưng trên mặt vẫn không để lộ điều gì.
Kinh nghiệm livestream nhiều năm rèn cho cô khả năng kiểm soát biểu cảm thượng thừa, cô hít sâu một hơi, đột nhiên bật cười.
Tim Hồ Hàn nảy lên một phát, đang định nói gì đó thì người trước mặt đã lên tiếng trước.
"Vừa nãy anh muốn tôi tha thứ cho anh chuyện gì?" cô hỏi.
"Anh..."
"Tha thứ chuyện anh ngoại tình?"
"...Đúng vậy." Hồ Hàn cụp mắt xuống, "anh đã ý thức được sai lầm của mình, vả lại anh hoàn toàn không thích cô ta, người anh thích trước giờ vẫn luôn là em..."
"Anh không thích cô ta, vậy tại sao hai người lại làm được hết tất cả những chuyện có thể làm đó chứ?" Lâm Cửu rơm rớm nước mắt, "lại còn lừa tôi lâu như thế, giả vờ yêu thương tôi chiều chuộng tôi trước mặt các fan của tôi, chắc lẽ là để lừa gạt fan của tôi hay sao? Làm như thế có lợi gì cho anh chứ?"
Lợi ích đương nhiên là có rồi, hơn nữa còn không ít, chỉ riêng việc Lâm Cửu treo đường dẫn đến shop quần áo trên Taobao của anh ta lên tường nhà thôi đã giúp anh ta kiếm được bộn tiền rồi, anh ta còn làm quen được với rất nhiều người có tiền thích chơi game thông qua phòng stream của Lâm Cửu nữa, từ đó phát triển thành khán giả phòng stream của chính mình.
Vừa nghe thấy câu này, đám đông xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.
Thật ra mọi người không hề hay biết gì cả, lúc Hồ Hàn đến sắp xếp các thứ, cũng chỉ nói với họ rằng bản thân anh ta đã phạm phải sai lầm, làm bạn gái tức giận.
Mãi cho đến khi nãy Hồ Hàn kể ra mọi chuyện, đại đa số vẫn còn chưa kịp xử lý hết thông tin, chỉ hùa theo hô hào mà thôi.
Bây giờ nghe được những lời này, đậu má, đúng là một thằng khốn đốn mạt sống sờ sờ ra đây còn gì.
"Không phải, thật sự là em đã hiểu lầm rồi..."
"Tôi hiểu lầm cái gì, chuyện giữa anh và cô ta tôi đều tận mắt chứng kiến cơ mà." Nói đến đây, Lâm Cửu còn sụt sùi nước mắt nước mũi.
Hồ Hàn: "..." tận mắt nhìn thấy nhật kí trò chuyện, sao lại nói cứ như đã bắt gian tại giường luôn rồi vậy!
Biểu cảm của mọi người xung quanh thay đổi đầy vi diệu.
"Hơn nữa anh còn giới thiệu khán giả phòng stream của tôi cho cô ta, nói muốn giúp cô ta thành nữ streamer số một nữa mà..."
Nghe thấy câu này, không những khán giả đang vây xem, mà đến khán giả đang theo dõi livestream cũng không chịu nổi nữa.
[Ha? Nữ streamer số một? Ý là Miêu Miêu đó hả?]
[Đúng dồi! Nhưng cái chính không phải là Miêu Miêu, mà là bản thân thằng cha Hồ Hàn này còn chẳng bằng một quả rắm, cũng chỉ là một thằng dựa hơi Lâm Cửu mà thôi, đào đâu ra can đảm đi chém gió cỡ này với người khác vậy?]
[Hồi đầu nhìn thấy bình luận cổ vũ cho Hồ Hàn, tôi còn tưởng là mình nhớ nhầm chứ, rõ ràng là một thằng khốn ngoại tình, vài chục thỏi son môi là xong chắc? Lâm Cửu cũng đâu thiếu gì mấy thứ đấy. Buồn nôn hơn nữa là lại còn livestream thu hút sự chú ý, phiii!]
[Mặt mộc của Lâm Cửu! Xinh quá!]
Mặt Hồ Hàn trắng bệch: "Không có chuyện đó..."
"Nhưng chính miệng cô ta đã nói với tôi như thế." Lâm Cửu nói, "lúc trước anh còn mua cho cô ta không ít thứ, những chuyện này tôi không muốn nhắc nhiều nữa. Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, tôi không muốn ở bên anh nữa, cũng mong anh đừng suốt ngày gửi tin nhắn cho tôi hoặc tới tìm tôi nữa, dạo gần đây báo chí đưa tin rầm rộ như vậy...nói thật, tôi thực sự rất sợ."
Câu này của Lâm Cửu lập tức khiến mọi người nhớ đến bài viết trên một trang mạng nào đó.
Một cô gái vì không chịu quay lại với bạn trai cũ, bị anh ta giết hại dã man, đến giờ vụ án này vẫn còn đang trong giai đoạn xét xử.
Giờ thì phản ứng của mọi người thay đổi ngay trong nháy mắt.
"Đã chia tay rồi, còn quấn lấy người ta làm cái gì! Rõ ràng người ta đã không còn thích anh nữa rồi cơ mà! Còn bắt ép người ta phải quay lại với anh sao hả?"
"Đúng đó, lăng nhăng... bảo sao tôi lại thấy quen như thế, bạn tôi có kể tôi nghe vụ này rồi, thằng này không những ngoại tình, mà còn bị khóa tài khoản vì hack nữa, trả tiền vi phạm hợp đồng xong chắc nghèo kiết xác rồi chứ gì?"
"Đcm, hack? Đời tao ghét nhất là mấy đứa chơi hack, ảnh hưởng nghiêm trọng đến trải nghiệm chơi game của người khác... cút cút cút, mau mau vơ hết mớ son này của mày rồi cút đi, gái trường tao không thèm mấy thứ này của mày!"
Hồ Hàn mặt cắt không còn một giọt máu, anh ta có nghĩ đến chuyện có khả năng Lâm Cửu sẽ cau có bỏ đi, cũng nghĩ đến cùng lắm thì Lâm Cửu tức quá trở mặt, thậm chí nghĩ đến có thể đối phương sẽ nể tình cũ, rồi sau tất cả mình lại trở về với nhau...
Duy nhất không ngờ được rằng cô lại đứng yên tại chỗ, bóc mẽ anh ta với một giọng điệu vô cùng trấn tĩnh.
Lâm Cửu không cho anh ta nhiều thời gian để phản ứng: "Hơn nữa chuyện anh mua thủy quân vào phòng stream gây chuyện với các streamer khác cũng không phải là do tôi truyền ra, anh cứ suốt ngày gửi tin nhắn chất vấn tôi, là muốn nhận được câu trả lời như thế nào đây hả?"
Đoàng!
Một phát trí mạng.
Lần này thì đổi lại thành Hồ Hàn chủ động bảo trợ lý tắt stream.
Khi đó anh ta cũng chỉ tiện thể hỏi thêm một câu trong lúc đang gửi tin nhắn cho Lâm Cửu, không ngờ đến cả chuyện này mà Lâm Cửu cũng bới ra cho được, anh ta hoảng đến mức lạc cả giọng: "Anh, anh không có..."
"Tin nhắn vẫn còn trong điện thoại của tôi." Lâm Cửu nói, "những gì nên nói, lúc trước tôi đều đã nói hết trên Weibo rồi, những lời bàn tán vô căn cứ khác không có liên quan gì đến tôi cả. Anh nên biết một điều, tôi không phải kiểu người thích nói xấu sau lưng người khác, sau này đừng đến hỏi tôi mấy câu như vậy nữa."
Đùa chắc, cô mà muốn nói thì sẽ nói thẳng mặt luôn chứ sợ gì bố con thằng nào.
Giống như bây giờ nè.
Lòng Hồ Hàn lạnh hết hơn phân nửa.
Chuyện mua thủy quân đi gây chuyện với streamer khác, anh ta không phải là người đầu tiên trong giới này làm như vậy, thậm chí đây còn là chuyện mà mỗi một streamer đều sẽ phải trải qua, nhưng loại chuyện này một khi bị phơi bày, thì tính chất sẽ hoàn toàn khác.
Anh ta vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, cổ còn nổi cả gân xanh, các cô gái xung quanh đều nghĩ anh ta muốn động tay động chân, vội lùi về sau thêm vài bước. Nhưng nghĩ đến quanh đây nhiều đàn ông con trai như vậy, lập tức an tâm hơn nhiều.
Lâm Cửu biết, lần này Hồ Hàn sẽ không cản cô nữa.
Cô đưa tay vén tóc trước trán, sau đó còn vẫy tay với cái camera chưa kịp tắt: "Tạm biệt mọi người."
Mọi người cứ thế tròn mắt há miệng nhìn cô rời đi, lúc đi đường cô luôn có thói quen đi thẳng lưng, nhìn cực kì đẹp mắt.
Vừa ra khỏi trường, cô đã nhận được cuộc gọi của Mục Vãn Vãn.
"Cậu điên rồi à!" Mục Vãn Vãn mắng, xung quanh còn có tiếng click chuột và gõ bàn phím, xem ra vẫn còn đang đánh game, "ép anh ta vào đường cùng thì có lợi gì cho cậu hả?"
Đây cũng là một thanh niên bị ảnh hưởng sâu sắc bởi bài báo trên mạng, vừa nãy chỉ mới xem stream thôi cũng đã đủ khiến cô kinh hồn bạt vía rồi, sợ Hồ Hàn giận quá mất khôn sẽ động tay với Lâm Cửu.
"Đâu thể nào cứ để anh ta quấn lấy tớ mãi được, phiền lắm rồi." Lâm Cửu liếc nhìn cửa hàng gần đó, "ê, hôm nay bên Trần Kí ít người lắm. Mấy bữa nay cậu đang rụng dâu mà nhỉ? Muốn ăn cháo gì không?"
"Không cần đâu, tiểu Lộ thần mua cho tớ rồi... không được, nghĩ đi nghĩ lại, cậu vẫn nên qua chỗ tớ ngủ vài hôm đi, dáng vẻ của Hồ Hàn vừa nãy trông sợ lắm."
"Sao cậu nhát gan thế?" Lâm Cửu cười, "cũng phải...đến cả phim kinh dị cậu còn không dám xem cơ mà."
Hai người giằng co hết nửa ngày, cuối cùng Lâm Cửu vẫn không chịu qua ở.
Một là vì người của TS đều đang tập luyện, cô đến sợ sẽ làm phiền người khác.
Hai là cô ngủ không sâu, nếu lúc Mục Vãn Vãn tập xong về phòng mà đánh thức cô, vậy thì bạn thân cũng đừng mơ được ngủ.
Cúp điện thoại, cô mới nhận ra trong điện thoại có đến mấy tin nhắn chưa đọc.
Từ Hạo gửi hai dấu hỏi chấm đến, không thấy cô trả lời, lại chia sẻ một bài hát qua, mà còn chia sẻ tận ba lần liền.
Lại là cái bài Ánh Sáng Xanh chết tiệt đó!
Lâm Cửu: ???
Shark: Xong việc rồi à?
Lâm Cửu: Vừa nãy có chút chuyện... anh chia sẻ bài này là có ý gì đây hả!
Shark: Sợ cô quên chuyện bị cắm sừng, gửi qua nhắc cho cô nhớ, để cô khỏi vừa liền sẹo đã quên đau.
Lâm Cửu nghĩ sớm muộn gì cũng có ngày mình phải nặn ra một cái gọi là phiên bản nhỏ của Từ Hạo, đặt dưới gối, nửa đêm tỉnh giấc thấy bực bội thì lấy ra đấm nó vài phát cho bõ tức.
Hôm sau, thẻ ngân hàng của Lâm Cửu nhận được hai khoản tiền.
Lần lượt là từ bố cô và mẹ cô.
Trước đó bố mẹ cô đã ly hôn, giờ hai người đều đã có tình mới, sắp tái hôn cả rồi.
Trước lúc Lâm Cửu lên cấp ba, nhà cô rất có điều kiện, bố mẹ hạnh phúc hòa hợp, cực kì yêu thương chiều chuộng cô.
Sau đó phá sản, tất cả đều thay đổi.
Hai người họ bắt đầu vì một bộ quần áo, một bữa cơm, tiền điện tiền nước mà cãi vã, bố đã quá quen với cuộc sống giàu sang phú quý, luôn tin mình vẫn có thể quay lại ngày tháng trước kia, không chịu đi làm công, mà tiền mẹ kiếm được lại không nhiều, đợi đến sau khi cô làm streamer, tiền điện nước trong nhà cơ bản đều là do cô trả, thỉnh thoảng còn đưa cho bố mẹ tiền sinh hoạt phí.
Khoảng thời gian đó dù rất cực khổ, nhưng cô bằng lòng bỏ tiền để mua lại sự bình yên trong gia đình.
Sau đó nữa, bố mẹ cô thoát ra khỏi vực thẳm của cuộc đời, hai người tự ra ngoài tìm việc, tìm cơ hội, không lâu sau thì không còn cần đến tiền trợ cấp của cô nữa, đồng thời, cũng gặp được mùa xuân thứ hai của cuộc đời mình.
Nhưng cả hai người vì cô, cứ luôn trì hoãn không ra tòa ly dị.
Cuối cùng là do một người hàng xóm gọi điện thoại nói với cô, nhà cô lại đang cãi nhau rồi.
Khi đó cô đang livestream, mặt cười ngọt ngào, giọng vẫn như thường: "Được rồi, cháu biết rồi, cháu cảm ơn cô, cháu sẽ đi hỏi xem sao."
Cúp máy, lại tiếp tục hát, cho đến khi off stream, cô mới gọi điện về nhà, không hỏi gì nhiều mà nói thẳng, "bố mẹ mau chóng ly hôn đi."
Nhìn tin nhắn thông báo của ngân hàng, Lâm Cửu ngừng lại không suy nghĩ nữa.
Hôm nay cả ngày không có tiết, cô không vội rời giường, nằm trên giường mở hài ra xem, xem được quá nửa, khóe miệng vẫn không hề có xu hướng nhếch lên.
Tiếng lắc cắc bên ngoài cửa sổ, cô ngước mắt lên nhìn, trời mưa rồi.
Mưa mùa hạ là thứ khiến người ta bực bội nhất, không những oi bức mà còn nhớp nháp.
Cô nghĩ, thôi thì ở trong phòng máy lạnh cả ngày luôn cho rồi.
Ai ngờ vừa đến chiều, điện thoại đã reo.
"Đi ăn lẩu đi bạn êi." Giọng điệu Mục Vãn Vãn đầy vui vẻ.
"Nóng như cái lò thế này mà lẩu lẻo gì... với lại, cậu có thời gian rảnh à?"
Hôm nay là ngày nghỉ của TS, Lâm Cửu nghĩ kỹ lại, lâu lắm rồi không ra ngoài đi ăn riêng với Mục Vãn Vãn, mặc dù thời tiết đúng là rất khó chịu, nhưng cô vẫn trang điểm, mặc váy, mang theo dù ra khỏi cửa.
Giờ thì Mục Vãn Vãn ra khỏi cửa cũng phải đeo khẩu trang, hai người chọn chỗ khuất nhất.
"Bùi Lộ không đến cùng cậu à?"
"Không, chị em tụ họp, đàn ông dẹp sang một bên." Mục Vãn Vãn cười híp cả mắt.
Ừm... thật ra là hôm nay Bùi Lộ phải về quê cùng người nhà, không có thời gian đi chung với cô.
Lâu rồi không gặp riêng nhau, hai người tám từ TS sang đến MA, từ học hành đến thi đấu, sau cùng còn cùng nhau đi dạo phố.
Lâm Cửu nhắm được một bộ, khi định thanh toán bằng WeChat thì mới phát hiện điện thoại đã tự động tắt nguồn rồi.
Mục Vãn Vãn định dẫn cô đến quán gần đó sạc pin, nhưng ngoài trời lại lóe lên hai tia sét, xem ra lại sắp mưa to rồi.
Cuối cùng Lâm Cửu không đi, vội vội vàng vàng tạm biệt Mục Vãn Vãn, bắt vội xe về nhà trước khi trời đổ mưa.
Từ Hạo lại mở điện thoại lên lần nữa, xác nhận lại địa chỉ trên đó.
Không đi sai đường, là căn chung cư phía sau. Nhưng bấm chuông không thấy ai ra mở cửa, điện thoại cũng không có ai nghe máy, rõ ràng là chủ nhân của cái địa chỉ này không có nhà.
Nghĩ đến nơi có thể cô đang ở, đến người có thể đang ở cạnh cô lúc này, sắc mặt của anh tối sầm.
Lại nửa tiếng qua đi, rốt cuộc anh cũng có hành động.
Vì đổi vé gấp quá, mà anh cũng không có thói quen kiểm tra thời tiết, trên người ngoài cái ba lô đơn giản ra thì không còn gì khác.
Anh đi ra khỏi mái hiên của căn hộ, trời mưa không to lắm, nhưng nước mưa ngấm vào cái áo thun anh đang mặc, màu áo vẫn tối đi rất rõ ràng.
Anh đi đến trước cửa hàng tạp hóa, nhìn chằm chằm bao thuốc lá trong tủ kính một lúc lâu thật lâu, sau đó lên tiếng: "Cho tôi...một chai nước suối."
"...Từ Hạo?"
Một giọng nói không chắc chắn lắm vang lên ở đằng sau.
Động tác nhận chai nước của anh chợt khựng lại, sau đó tiếp tục tính tiền, vặn nắp, rồi mới từ từ xoay người lại.
Cô gái phía sau mặc một chiếc váy màu xanh dương nhạt, đeo ba lô màu trắng, môi hồng tươi tắn, trông đẹp hơn nhiều so với kiểu trang điểm đậm son dày phấn lúc livestream.
Đôi chân mày đang nhăn của Lâm Cửu giờ mới giãn ra, dù người trước mặt đang đeo khẩu trang nhưng chỉ nhìn mỗi đôi mắt thôi cô cũng nhận ra được rồi.
Cô bước lên