Mục Vãn Vãn cảm thấy Bùi Lộ nói quá ư là hay luôn, hơn nữa cả người anh trông...cực kì có khí thế.
Cô rất cảm động, đồng thời hy vọng TS có thể tìm được một ADC tốt hơn.
Sau khi Trần Hòa rời đi, La Dương cười với cô: "Chê cười rồi."
Mục Vãn Vãn vội vàng lắc đầu: "Không sao."
"Xuống dưới bàn?"
Mục Vãn Vãn đang định đi xuống thì gấu áo bị kéo nhẹ lại.
Bùi Lộ đưa bột cà phê đã được gói gọn gàng đến trước mặt cô, cái sức ép tỏa ra từ người anh lúc nãy đã sớm biến mất không thấy bóng dáng: "Nhớ cầm theo."
Mục Vãn Vãn nhận lấy: "Dạ."
Vừa vào phòng làm việc, La Dương đã đưa một bản hợp đồng tới.
"Đây là bản hợp đồng năm nay của câu lạc bộ bọn anh, bên trên có viết rất rõ ràng các nghĩa vụ phải thực hiện, tiền lương cũng như phúc lợi."
"..."
"Anh biết, em vì một vài lí do nào đó mà không muốn, hoặc không thể thi đấu chuyên nghiệp. Nhưng anh phải nói rõ, thi đấu chuyên nghiệp không phải là chuyện giỡn chơi, mà là một công việc, là một hành trình," La Dương nói, "Đây là bản thảo, em có thể cầm về từ từ nghiên cứu, hoặc là tìm luật sư xem giúp em, nội dung hợp đồng vô cùng lí tưởng, em không thể tìm thấy những điều kiện như vậy ở câu lạc bộ khác đâu, hơn nữa anh nghĩ... mặc dù có hơi mạo phạm, nhưng sau khi em tốt nghiệp thì ít nhất trong vòng ba năm, không thể tìm được công việc nào tốt hơn thế này nữa."
Mục Vãn Vãn chỉ liếc nhìn sơ qua một cái rồi đứng hình luôn.
Tiền lương một năm...bảy trăm nghìn???
Lại còn chưa bao gồm tiền phụ cấp nghỉ phép, phúc lợi cuối năm và tiền thưởng của giải đấu nữa???
Mặc dù cô không có ý định thi đấu chuyên nghiệp, nhưng cũng biết đây chắc chắn là một bản hợp đồng cực kì tốt đối với một người mới—— phải biết là thực tập sinh một tháng cũng chỉ có mấy nghìn tệ thôi đấy.
"Ăn ở bọn anh cũng lo hết—— Đương nhiên, nếu ngày thường một mình em ra ngoài ăn uống hoặc đặt giao hàng thì không thể thanh toán cho em được. Hơn nữa bên cạnh việc thi đấu, em cũng có thể dựa vào thực lực của mình mà nhận một số quảng cáo, có liên quan đến điện tử...các thứ, chỉ cần không có xung đột với nhà tài trợ của đội thì về mặt này bọn anh sẽ không hạn chế em, tính như thế là lại thêm một khoản thu nhập nữa."
Mục Vãn Vãn vốn định lời ngay lẽ thẳng từ chối, nhưng nói thật—— cô đã hơi hơi hơi động lòng rồi.
Ầy, mớ tiền đáng chết này!
La Dương đột nhiên hỏi: "Em chơi LOL bao lâu rồi?"
"Vừa ra đã chơi rồi ạ," cô nghĩ nghĩ, bổ sung, "lúc trước có chơi game đẩy trụ khác nữa."
La Dương bật cười: "Thiếu nữ mê game à. Nhưng mà trước đây sao không thấy em trong hàng ngũ thách đấu thế?"
"Lúc trước em chơi bên server Mỹ, sau đó sang server Hàn, còn server trong nước thì lại ít chơi, tại trước khi có chế độ tố cáo người chơi thì diễn viên lắm quá."
La Dương lấy ra một cuốn sổ nhỏ: "ID là gì."
"...tusha2012." Mục Vãn Vãn ngại ngùng đọc ra cái tên này.
"......"
OK, phá án.
Nếu sớm biết cô là tusha2012, anh còn phải nghiên cứu băng hình mấy tháng trời làm gì nữa??
Tusha2012, người chơi bí ẩn của server Hàn Quốc, hàng năm luôn nằm trong top đầu, không ai biết người này là ai, chỉ có thể dựa vào cái tên mà đoán đây là người Trung Quốc.
"Trước đây không có đội nào liên hệ với em sao?"
"Có, lúc đó đang học cấp ba, bận quá nên không để ý lắm."
Bây giờ quyết tâm phải kí kết hợp đồng với cô cho bằng được của La Dương càng thêm lớn, "Em suy nghĩ thêm đi, về mặt tiền lương nếu cảm thấy không ổn thì vẫn có thể tăng thêm nữa!"
Mục Vãn Vãn không nhịn được mà hỏi: "Hiện giờ có không ít AD xuất sắc, tại sao..."
Mọi người hay nói, độ tuổi đẹp nhất của thể thao điện tử là 18-22 tuổi, qua độ tuổi này thì phong độ sẽ không còn ổn nữa, qua sinh nhật năm nay thì cô cũng đã 21 rồi.
Mà hiện nay, thể thao điện tử đang hot như vậy, số người muốn đầu tư vào nghề này quả thực là sắp đạp bằng thềm cửa chuyên nghiệp luôn rồi, rất nhiều người đã bỏ học từ sớm rồi gia nhập vào đội trẻ, nhận thức và hiểu biết cần có đối với việc thi đấu chắc chắn sẽ hơn cô rất nhiều.
"Cái này còn cần phải hỏi à," La Dương nói rất thẳng thắn, "bọn họ đều không mạnh bằng em."
"..." Mục Vãn Vãn cứng họng, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt, chỉ đành nhả ra một câu khô không khốc, "cảm ơn."
"Không cần khách sáo, sự thật thôi," nói xong, La Dương đứng dậy, "em không cần phải trả lời ngay đâu, thời gian suy nghĩ là một tuần, đủ chứ? Một tuần sau, anh chờ câu trả lời của em. Còn giờ anh phải lên xem bọn nó đấu tập đã."
Mục Vãn vãn đứng dậy, do dự một chút, vẫn là không bỏ hợp đồng lại.
"Được."
Hai người trao đổi cách thức liên lạc xong, Mục Vãn Vãn mở cửa phòng họp ra.
Tiểu Bánh Bao và Hổ ca vẻ mặt chính trực ngay thẳng đứng ngay cạnh cửa, thấy cô đi ra, tiểu Bánh Bao cười hì hì: "Phải về rồi hả?"
Mục Vãn Vãn gật đầu: "...Vâng."
Bùi Lộ ngồi trên chiếc ghế dài ở bên ngoài phòng làm việc, hai chân mở rộng, tay chống lên phần ghế giữa chân, khẽ ngẩng đầu lên nhìn cô.
...Giống như một chú cún con.
"Sắp năm giờ rồi, hay là ăn cơm đã rồi hẵng về?" tiểu Bánh Bao nhìn thời gian, "Bọn anh đấu tập có hai tiếng thôi, nhanh lắm!"
"Phải đó, hôm nay chúng ta ăn lẩu đi ha." Hổ ca nhanh chóng hùa vào nói giúp.
"Không cần đâu," nếu là đấu tập vậy thì chắc chắn sẽ phải luyện chiến thuật, Mục Vãn Vãn không phải kiểu người không biết điều đến mức đó, "em tranh thủ về còn live stream nữa ạ."
Tiểu Bánh Bao: "Anh có xem live stream của em, không phải mười giờ tối mới stream à?"
"Càng sớm càng tốt mà... tháng này thời gian live stream của em vẫn còn chưa đủ." Mục Vãn Vãn tìm đại một cái cớ.
Bùi Lộ đột nhiên đứng dậy: "Tôi tiễn em ra xe."
"Không cần đâu, có mấy bước chân thôi mà."
"Giờ này ở đây khó bắt xe lắm, đi thôi."
"Nhưng anh còn phải đấu tập nữa cơ mà..."
"Không sao," La Dương lên lầu trước, "tiểu Lộ, đi sớm về sớm."
Thế là Mục Vãn Vãn cứ như vậy mà ôm theo một tập tài liệu, tay xách một túi bột cà phê được đóng gói cẩn thận đi theo sau Bùi Lộ ra khỏi trụ sở TS.
"Thật ngại quá, bảo là dẫn em đến tham quan...kết quả hình như đã đi hơi lệch chủ đề rồi."
Rõ ràng trong đó vốn dĩ có cả ý nghĩ cá nhân của mình, nhưng Bùi Lộ lại nói cực kì thành khẩn, khiến Mục Vãn Vãn không tìm ra được sơ hở nào.
Mục Vãn Vãn: "Không sao, cũng có tham quan mà."
Đúng như Bùi Lộ nói, người đợi xe rất đông, xếp hàng gần hai mươi phút mới đến lượt họ.
Mục Vãn Vãn ngồi vào trong, Bùi Lộ giữ cửa xe, không nhịn được mà dặn dò.
"Em nhớ cân nhắc nhé."
Mục Vãn Vãn khẽ gật đầu: "Dạ."
"...Nhất định phải cân nhắc đấy," Bùi Lộ nói, "có gì không rõ thì cứ lên WeChat tìm tôi, lúc nào cũng được."
Mục Vãn Vãn buồn cười: "Ừm, em biết rồi."
"Vậy em về đến nơi thì gửi tin nhắn cho tôi nhé."
"Chàng trai," bác tài xế rốt cuộc không nhịn được nữa, nghiêng đầu qua, "đừng nói nữa, xe phía sau sắp không chờ nổi nữa rồi."
Tai Bùi Lộ hơi đỏ lên: "Cháu xin lỗi."
Cửa xe được đóng lại thật nhẹ nhàng.
Khi xe đang chạy, tài xế hỏi: "Cô bé, đó là bạn trai cháu à?"
"Không phải ạ." Mục Vãn Vãn chống cằm, đang đọc hợp đồng.
Tài xế cười ha ha, nói: "Ồ, đẹp trai thật, cháu phải giữ cho chắc đấy."
Mục Vãn Vãn trước giờ không thích nói về mấy chủ đề này với người lạ, thế nên không tiếp lời.
Về đến nhà, cô gửi tin nhắn báo đã về đến nơi an toàn cho Bùi Lộ, có lẽ đối phương đang đấu tập, chỉ đáp lại một chữ "ừm".
Mục Vãn Vãn không làm phiền anh nữa, tiện thể đặt một phần đồ ăn, làm ổ trên sô-pha đọc hợp đồng.
Các điều khoản trên hợp đồng đều rất rõ ràng dễ hiểu, giống như anh Dương nói, đãi ngộ chắc chắn không tệ.
Lúc thức ăn được giao tới, cô đặt hợp đồng xuống, ngồi vào trước máy tính, do dự hồi lâu, mở trình duyệt, nhập từ khóa: giải mùa hè LPL 2016. Click luôn vào video có lượt xem cao nhất.
Là trận chung kết giải mùa hè giữa MA và GGX.
Ba bình luận viên đứng trong khu vực bình luận ở trên cao, đang cố làm dịu bầu không khí.
Phía dưới toàn người là người, tỉ số giữa hai đội đang là 2-0, MA đã có được cơ hội giành chiến thắng trong cặp đấu BO5 này, ván đấu này có vai trò vô cùng quan trọng với cả hai đội, nhà thi đấu an tĩnh lạ thường.
Trước mặt mỗi một tuyển thủ đều có một màn hình lớn, khán giả có thể nhìn thấy biểu cảm của tuyển thủ thông qua màn hình đó.
Bình luận viên của trận này chính là bộ đôi "những người đàn ông gây họa", và một vị tuyển thủ đã giải nghệ, Ming.
Bình luận viên Giáp: "MA đã có được lợi thế vô cùng lớn rồi, ván này tôi