Mục Vãn Vãn nhìn thấy Bùi Lộ cười khẽ một tiếng.
Sau đó tiến lại nắm lấy cổ tay cô, hơi hơi dùng lực.
"Thì ra em cũng có lúc căng thẳng."
"Nói nhảm," Mục Vãn Vãn thoát khỏi tay anh, đứng thẳng dậy, co khuỷu tay gác lên vai anh, "Anh đừng nhúc nhích... em cử động chân một lát là ổn thôi."
Phân nửa sức nặng của cô đè hết lên vai anh, nhưng lại nhẹ đến không ngờ.
Bùi Lộ khẽ nghiêng đầu, vừa khéo nhìn thấy tay cô, rất trắng, có thể lờ mờ thấy được cả mạch máu trên mu bàn tay, ngón tay nhỏ nhắn. Trên người còn dính mùi rượu thoang thoảng của quán bar.
Anh còn chưa kịp hồi thần thì Mục Vãn Vãn đã rút tay về: "Đi thôi, lên lầu."
Mọi người hay tin có thể sẽ quay trở lại thi đấu giải mùa xuân, đều vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Người có phản ứng rõ nhất trong số đó là tiểu Bánh Bao.
Anh ta khi thì cười hà hà, khi lại xụ mặt, có thể thấy được cảm xúc đang rất hỗn loạn.
"Cậu phát điên gì vậy?" Hổ ca không nhịn nổi nữa, đá nhẹ vào chân ghế của anh ta.
Tiểu Bánh Bao hỏi: "Sắp thi đấu lại rồi, cậu không vui à?"
"Vậy sao cái mặt cậu là xị ra một đống như thế."
"Tôi sợ đó, làm gì có đội tuyển nào rút lui rồi lại quay lại đâu? Cái gì mà không rút hẳn chỉ tạm nghỉ, chỉ có kẻ ngốc mới tin thôi."
Mục Vãn Vãn trong lòng đầy nghi hoặc, xoay ghế lại: "Khi đó tại sao TS lại rút lui thế? Không có cách giải quyết nào khác sao? AD đội hai...không dùng được à?"
"Khi đó là anh Dương đi bàn với người phụ trách kia, bọn anh cũng không rõ lắm," tiểu Bánh Bao nghĩ kỹ lại, "nhưng mà hình như nghe nói là có một đội muốn lên, nghe đâu còn bỏ ra một đống tiền? Cũng chỉ mới đánh có vài trận...lên cũng chẳng làm sao, thế là bọn anh rút luôn. Ai ngờ cái đội đó cuối cùng vẫn không lên được."
Bùi Lộ ừm một tiếng: "Có lẽ đã xảy ra vấn đề ở khâu nào đó."
"Ôi," tiểu Bánh Bao che mặt, "tôi đã tưởng tượng ra được mình sẽ bị chửi ra sao luôn rồi."
Nói xong, anh ta nhớ đến chuyện gì đó, lại cười hề hề, "nhưng mà có Vãn Vãn đứng chắn đằng trước, cùng lắm tôi cũng chỉ làm nền thôi."
Mục Vãn Vãn: "?"
Cô đang định nói gì đó thì người bên cạnh bỗng nhiên đứng dậy.
Cô hỏi theo phản xạ: "Anh đi đâu vậy?"
"Tôi lên tầng trên, còn có chút chuyện, tối nay em tự tập trước đi," Bùi Lộ đặt cốc sữa giấy lên bàn cô, "có thể luyện farm lính, càng thạo thì càng tốt."
Mục Vãn Vãn ồ một tiếng, cắm ống hút vào cốc, hút hai hớp, nhìn theo Bùi Lộ đi lên lầu.
"Tiểu Vãn, nhìn gì thế?" Hổ ca quay sang hét lên, "đấu đôi một ván đi? Chúng ta vẫn chưa đánh rank với nhau bao giờ đâu đấy."
Chữ "được" của Mục Vãn Vãn mới nói được phân nửa, tiểu Bánh Bao đã vội cản: "Đừng! Em đừng có đấu với cậu ta!"
Hổ ca: "Gì chứ?"
Tiểu Bánh Bao cười lạnh: "Lại còn gì chứ, bản thân cậu còn không biết sao, con gái cũng muốn gài cho được, cầm thú!"
"Tôi chơi mấy con tướng đó mãi cũng chán chứ? Nếu quay lại thi đấu thật thì thời gian về sau đều phải tập luyện, tôi muốn tranh thủ tối nay chơi cho đã," Hổ ca nói, "với lại cậu mới là đồ con gà đấy, không gánh được tôi, biết không?"
Tiểu Bánh Bao: "Cái đậu má!"
Mục Vãn Vãn bị chọc cười, mở game: "Nào Hổ ca, chúng ta đấu một ván."
Tiểu Bánh Bao cảm thán: "Bái phục."
Mục Vãn Vãn nghiêm mặt, đáp: "Hết cách rồi, vẫn cần phải duy trì tình hữu nghĩ ngoài mặt mà."
...
Sau khi đánh được hai ván, Mục Vãn Vãn mới muộn màng nhận ra.
Má ơi, cần cái tình hữu nghị silicon giả tạo này làm gì?
"Hổ đầu, anh mà khóa con Teemo này thì ván sau em chơi Urgot luôn đấy."
"Teemo đường trên mạnh mà, không sao đâu, tiểu Vãn," Hổ ca búng tay, "Em nhìn thấy con Vayne bên kia chưa? Giao tranh anh trí mạng một phát là cậu ta chỉ có thể đứng đó múa cho chúng ta xem thôi, biết chửa?"
Biết cái rắm.
Thấy Hổ ca khóa vào Teemo, Mục Vãn Vãn bất lực trước dòng đời, quả nhiên, Teemo vừa vào, cấp ba đã bị gank chết một lần.
"Đừng sợ, không phải hoảng, anh chơi vững hơn một tí, trước tiên em làm thịt hai đứa đường dưới bên kia đi, đảm bảo cục diện."
Vừa dứt lời thì tai nghe thấy thông báo double kill—— Mục Vãn Vãn mạnh mẽ lấy được hai mạng bộ đôi đường dưới đối phương.
"Đẹp lắm!"
Mục Vãn Vãn không thèm bận tâm đến câu nịnh nọt này của anh ta, bất thình lình hỏi: "Anh sùng Phật lắm à?"
Hổ ca không hiểu: "Là sao?"
"Trước mặt Phật đã thề sẽ không sát sinh??"
Ba ván game có được ba mạng, hai mạng trong đó còn là cướp của người khác, nếu không phải đang ngồi chơi cạnh nhau thì giờ chắc độ rủa xả cà khịa của cô đã đạt mức lớn nhất luôn rồi.
Tiểu Bánh Bao cười như được mùa: "Má ơi ha ha ha ha ha, chắc tại sắp tới tết Nguyên Tiêu, mừng Nguyên Tiêu, không sát sinh?"
Hổ ca há miệng định chửi lại, kết quả bản thân mình cũng không nhịn được mà phá lên cười.
Ván này cuối cùng bị đối phương lật kèo, Mục Vãn Vãn quả quyết thoát ra khỏi phòng.
"Sao thế? Không chơi nữa à?" phía bên Hổ ca còn đang điều chỉnh bảng bổ trợ Lulu đường trên.
"Không chơi nữa."
"Tình hữu nghị ngoài mặt thì sao?"
"Thăng hạng ngược hướng này làm em rớt bà nó mất hai hạng..." Mục Vãn Vãn nhìn bảng xếp hạng khu vực, đầu phát đau, "không chửi đồng đội đã là tốt lắm rồi, dẹp đi dẹp đi."
Nói xong, cô mở phòng luyện tập, bắt đầu luyện farm lính.
**
Ngày hôm sau, lúc Mục Vãn Vãn ngủ dậy, Bùi Lộ hiếm lắm mới có một lần vẫn còn đang ngủ.
"Cơm trưa tới rồi," Mộc Đầu bày các món được giao đến, "em lên gọi cậu ấy đi."
Mục Vãn Vãn nghe lời lên gõ cửa phòng, mười giây sau, cửa mở ra.
Đồ ngủ của Bùi Lộ lần này không có nón, màu xám, một hàng khuy áo, trông rất ấm áp.
Dưới mắt còn có hai quầng thâm rõ ràng.
Nhìn thấy cô, Bùi Lộ ngây ra, giơ tay vuốt lại mớ tóc rối trên đỉnh đầu, mắt vẫn còn lơ mơ: "Sao thế?"
Có lẽ là mới tỉnh dậy, môi anh vô thức mà khẽ cong lên, Mục Vãn Vãn nhìn mặt anh, trong lòng thầm nghĩ ông trời thật không công bằng, một đứa con gái như cô mà collagen còn không nhiều bằng Bùi Lộ, khiến người khác muốn cắn một miếng.
Mục Vãn Vãn kiễng chân lên theo phản xạ, người hơi ngả về trước, cảm nhận được sự ấm áp bên trong phòng: "Thức ăn giao tới rồi, anh Mộc Đầu bảo em lên gọi anh."
Anh khẽ đứng thẳng dậy: "Được, tôi xuống ngay."
Lúc xuống lầu, những người khác đã bắt đầu ăn rồi.
Tiểu Bánh Bao nhìn thấy Bùi Lộ, ngạc nhiên nói: "tiểu Lộ, quầng thâm mắt của cậu...tối qua cậu làm cái gì vậy?"
"Không làm gì cả." Bùi Lộ ngồi xuống.
Hổ ca cũng nói theo: "Xem cậu nói kìa, tối qua cậu ấy ở trong phòng một mình suốt, có thể làm gì được chứ?"
Tiểu Bánh Bao: "Ớ? Hê hê hê, thế thì hình như đúng là có thể làm một vài chuyện đấy."
Hổ ca lập tức hiểu ý: "Cậu... ha ha ha, phắn, mới sáng ra, đừng nói mấy chuyện đen tối thế chứ."
"Có sao đâu, Vãn Vãn vào nhà vệ sinh rồi mà..."
Bùi Lộ hơi uể oải, khẽ nhíu mày: "Các cậu đừng nói bậy."
"Thế cậu nói xem, tối qua về phòng cậu đã làm những gì?"
"Xem lịch thi đấu, và mấy trận chúng ta đã bỏ mất," Bùi Lộ nói, "các cậu có biết nếu chúng ta trở lại thi đấu, đối thủ kế tiếp sẽ là ai không?"
Mục Vãn Vãn vừa trở lại đã nghe ngay thấy câu hỏi này: "Ai?"
"GGX."
"Má, lại là bọn nó?" tiểu Bánh Bao quẳng đũa, "tôi nhất định sẽ đè chúng nó xuống đất tầm quất tận tình, lũ chó má, không có chút đạo đức nghề nghiệp nào, vừa đấu tập xong đã tung băng ghi hình ra."
"Cậu đừng tức vội," Hổ ca uống một ngụm nước trái cây, "chuyện này vẫn còn chưa chắc mà."
"Đã quyết định xong rồi."
Giọng anh Dương truyền tới từ cầu thang.
Mục Vãn Vãn căng thẳng, ngừng đũa, nhìn về phía anh Dương.
Anh Dương hít sâu hai hơi: "Quay lại đánh giải mùa xuân."
"...Má!" tiểu Bánh Bao hét một tiếng, vội vàng và một miếng cơm to để đè ép sự kinh hoảng.
Mục Vãn Vãn thì có dùng cơm cũng không đè xuống được nỗi kinh hoảng này.
Cô đứng bật dậy muốn lùi ra sau.
Bùi Lộ kéo gấu áo cô: "Đi đâu? Không ăn cơm sao?"
"No rồi," Mục Vãn Vãn xoa bụng, "em đi đánh mấy ván xếp hạng, khi nào thì chúng ta có thể đấu tập?"
"Ăn thêm chút nữa đi đã," đối với những gì anh Dương nói, Bùi Lộ không cảm thấy bất ngờ, anh dùng