Nam MC hơi bất ngờ: "Wanwan bị cảm sao?"
Mục Vãn Vãn: "Cảm xoàng thôi, không có gì nghiêm trọng đâu ạ."
MC: "Bảo sao ban nãy anh ngồi dưới xem mà cứ có cảm giác sắc mặt em hơi kém, còn tưởng đâu là kiểu trang điểm mới nữa đấy, ha ha, Wan bị cảm mà vẫn thể hiện tốt như vậy, giành được MVP của cả hai ván đấu, quả thật không hề làm các fan phải thất vọng! Em có điều gì muốn nói với các bạn khán giả không?"
Đầu Mục Vãn Vãn ong ong, những lời Bùi Lộ dặn trước lúc lên phỏng vấn đã bị cô quên bẵng đi rồi, chỉ đành phải nghĩ sao nói thế: "Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, hy vọng thi đấu không khiến mọi người thất vọng."
MC hỏi: "Trận đấu này, em đánh có áp lực không?"
"Đương nhiên là có..." Mục Vãn Vãn cười, vì phát sốt nên mắt hơi ươn ướt, "rất nhiều người khuyên em gỡ các ứng dụng mạng xã hội ra trước đi."
Mọi người phá lên cười, MC cũng cười: "Có khen ắt sẽ có chê, áp lực lớn cũng là điều hiển nhiên. Anh còn có một câu hỏi bên lề muốn hỏi em... nữ tuyển thủ thi đấu chuyên nghiệp cảm giác ra sao?"
"Cảm giác?" Mục Vãn Vãn nói, "không có gì khác biệt, đối thủ cũng đâu phải vì em là nữ mà nhường đâu."
"Hiện giờ thi đấu giành được thắng lợi, nghe được tiếng vỗ tay hoan hô của khán giả, áp lực nặng nề trên người có phải đã được gỡ xuống rồi không?"
Mục Vãn Vãn khó hiểu: "Giải còn chưa đánh xong, sao lại gỡ áp lực xuống được? Áp lực là động lực mà không phải sao."
"Thì ra áp lực chỉ bắt nguồn từ giải đấu thôi à?"
"Không thế thì sao ạ?"
"Rất tốt, cực kì Wan thần," MC gật đầu liên tục, "trong trận đấu này, em có nhận ra sai lầm trong chiến thuật của đối phương, hay lí do đội em giành được chiến thắng không?"
"Sao lại phỏng vấn lâu thế?" Bùi Lộ và những người khác đang đợi trong hậu trường, cau mày hỏi nhân viên bên cạnh.
"Tuyển thủ mới mà, câu hỏi của chúng tôi đương nhiên sẽ nhiều hơn, với lại còn một lúc nữa mới tới trận kế tiếp," nhân viên bật cười, "yên tâm, các câu hỏi đều đã qua chọn lọc hết rồi."
"Ván đầu tiên, GGX quá tập trung vào em, thả ra Galio của đường giữa, lúc kéo nhau xuống đường dưới thì lại cứ xem phía bọn em là game hai người, hoàn toàn không cân nhắc đến yếu tố chi viện hỗ trợ..."
"Thế còn ván thứ hai?" MC vội vàng chen lời.
Mục Vãn Vãn suy nghĩ: "Ván thứ hai, thì lại quá không tập trung vào em?"
"..." MC chữa cháy thất bại, cũng hiểu sơ lược về con người của vị nữ tuyển thủ này.
Thẳng thừng chỉ ra sai lầm chiến thuật trong cả hai ván của GGX đều liên quan đến mình, có thể nói là không phải điên thường nữa rồi.
"Kẻ tài giỏi gan cũng lớn" trong truyền thuyết đây sao?
Anh ta khẽ ho một tiếng, hỏi: "Nào, em còn gì muốn nói thêm nữa không?"
"Có thì có..." Mục Vãn Vãn nói xong, giương cằm lên, hỏi khán giả phía dưới, "Từ ngữ quảng cáo trên bảng đèn của các bạn thật sự không thể đổi đi được à?"
Ống kính lập tức quay về phía bảng đèn cổ vũ đang giơ cao của khán giả.
[Nhỏ không cố gắng, lớn lên cưới Wanan^^]
[Streamer chửi người đã đi thi đấu chuyên nghiệp rồi, bạn còn lí do gì mà không nỗ lực!]
[Đau lòng Lu thần, ai đó giúp thằng nhỏ với!]
Nếu không phải cạnh bên có cái hình chibi của cô thì cô thật sự không dám tin những người này lại là fan-ruột của mình!
Nói hết hơn nửa ngày, rốt cuộc MC cũng chịu thả người: "Cảm ơn Wanwan đã tham gia phỏng vấn, hy vọng TS sẽ tiếp tục cố gắng, ngày càng mạnh mẽ hơn!"
Mục Vãn Vãn cảm ơn một tiếng, rồi lảo đảo đi xuống sân khấu, ống kính máy quay một lần nữa quay về lại chỗ của bình luận viên, bình luận viên A: "Thật ra lúc nãy tôi cũng tưởng là kiểu trang điểm đặc biệt gì đó, dù sao thì tôi cũng thật sự không dám tin màn trình diễn vừa rồi của cô ấy lại là trong lúc đang ốm."
Bình luận viên B: "Điều này có phải lại khiến chúng ta thêm chờ mong không—— phong độ của Wan khi sức khỏe ổn định có phải sẽ càng mạnh hơn nữa? Ha ha ha ha..."
Mục Vãn Vãn nói thầm "sẽ cái quần".
Lúc cô đi xuống, nhìn thấy Bùi Lộ đang ôm cái chăn đứng cách đó không xa.
Trông thấy cô, Bùi Lộ tiến đến, lần thứ hai trong ngày hôm nay nhét chăn vào tay cô, tay còn lại đang xách ba lô nhỏ của cô.
Sau đó không biết lôi từ đâu ra một cái nhiệt kế đo tai, nhẹ nhàng đặt vào trong tai cô.
Mục Vãn Vãn không nhìn rõ là thứ gì, nghi hoặc muốn nghiêng đầu đi, bị tay anh ấn giữ lấy đầu, lực không mạnh, nhưng đủ để ngăn động tác của cô lại.
"Đừng nhúc nhích, để xem sốt bao nhiêu độ rồi."
Mục Vãn Vãn ngoan ngoãn đứng yên: "Ở đâu thế?"
"Hỏi mượn của nhân viên, yên tâm, tôi đã thay đầu màng bọc mới rồi, không bẩn đâu."
Đo xong, 38 độ 9.
Mục Vãn Vãn khịt khịt mũi: "Bảo sao lần này lại khó chịu như vậy." mấy lần trước toàn là sốt nhẹ gần ba tám độ thôi.
Bùi Lộ không nói gì, lấy điện thoại ra gõ gõ, xong xuôi định nói gì đó thì nhìn thấy thành viên của MA đang đi tới, chuẩn bị lên sân khấu.
Bốn người nói nói cười cười, một đoàn đi tới đây, còn nghe thấy được cả tiếng Trung ngọng nghịu của ADC: "Em cũng ốm rồi."
Shark với mái tóc màu xám khói đi phía sau bọn họ, trông cực kì nổi bật.
Từ câu nói này Mục Vãn Vãn có thể nghe ra được, đối phương đang nói về mình.
Họ nhìn thấy cô lập tức ngừng chủ đề này lại, mấy người gật gật đầu rồi nhanh chóng đi qua.
"Đi thôi," Bùi Lộ không hề nhìn bọn họ, xoay người, "về trụ sở uống ít thuốc."
Anh vừa dứt lời thì có tiếng chuông điện thoại phát ra từ trong ba lô nhỏ của Mục Vãn Vãn.
Mục Vãn Vãn lại gần lấy điện thoại ra xem.
Là mẹ Mục.
Cô xoay người, tựa vào cạnh cửa sổ, cố rặn ho vài cái, mới tạm khiến giọng mình bớt khàn đi.
Sau đó ấn nhận cuộc gọi, giọng điệu tự nhiên: "Mẹ."
"Mẹ xem trận đấu của con rồi," giọng mẹ Mục đầy lo lắng, "con bị cảm à? Có nặng lắm không? Mẹ nghe giọng con khác hẳn đi rồi, hộp thuốc mẹ chuẩn bị cho con có quăng lung tung không đấy?"
"Không có, về con uống liền," Mục Vãn Vãn nói, "đó là tại mic có vấn đề thôi, giọng vẫn ổn cả mà... mẹ không đi làm sao?"
"Đang làm, vẫn đang ở văn phòng, xem bằng điện thoại, mẹ thấy mấy đồng đội của con trông được đấy," mẹ Mục dừng một chút, "mặc dù mẹ nghe không hiểu nhưng vẫn nghe ra được hai cái cậu đó khen con suốt."
Hai cái cậu đó có lẽ là hai bình luận viên.
Mục Vãn Vãn nói: "Bọn họ thích khen quá lên thôi."
"Ừm, thắng thua thật ra đều không sao cả, chủ yếu là con nhất định phải chăm sóc mình cho tốt. Con xem con vừa vào đã ốm rồi..."
"Cảm vặt thôi mà mẹ."
"Con ở đó nhất định phải chăm sóc mình cho tốt đấy, những cái khác đều không quan trọng, biết chưa?
"Dạ, mẹ cũng thế, đừng tăng ca nhiều quá."
...
Cúp điện thoại, Mục Vãn Vãn thở dài một hơi.
Thấy cô quay đầu lại, Bùi Lộ vội vàng dời tầm mắt.
Hai người cùng nhau đi đến bãi đậu xe, Mục Vãn Vãn lên xe mới phát hiện bên trong không một bóng người.
Nhận ra ánh mắt nghi hoặc của cô, Bùi Lộ giải thích: "Bọn họ hơi lề mề, lên trước mở máy sưởi cho em."
Mục Vãn Vãn ồ một tiếng, ngồi xuống hàng ghế sau, rụt cổ vào, hỏi: "Nãy em thi đấu thế nào?"
Bùi Lộ đang điều chỉnh điều hoà trong xe: "Hả?"
"Có giỏi hơn Trần Hòa không."
Bùi Lộ chỉnh xong, ngồi xuống cạnh cô như lúc đi, nghe vậy thì bật cười: "Sao lại so sánh với cậu ta?"
"...Tại đâu còn ai để so nữa đâu," Mục Vãn Vãn không bỏ cuộc, "giỏi hơn anh ta chứ?"
Bùi Lộ đưa ra lời khẳng định: "Ừ."
Mục Vãn Vãn giờ mới yên tâm: "Vậy thì tốt."
"Nếu không mấy câu anh gáy với anh ta biết làm sao."
Bùi Lộ hỏi: "Gáy gì cơ?"
"Thì anh nói á," Mục Vãn Vãn dựa đầu lên cửa sổ xe, "đồng đội mới so với anh ta sẽ...gì á ta?"
Thấy cô giả ngốc, Bùi Lộ mím môi cười, nói: "thông minh hơn cậu ta khỏe hơn cậu ta*?"
"Không phải cái này, anh đừng có lấy mấy câu thoại quảng cáo ra lừa em, em còn nhớ rõ lắm đấy..." Mục Vãn Vãn nói, nghiêng đầu.
Bùi Lộ mang theo ý cười, hàm răng trắng trở nên cực kì nổi bật trong bãi đậu xe mờ tối.
Mục Vãn Vãn nhìn một lúc lâu, bất thình lình gọi một tiếng: "tiểu Lộ thần."
Cách gọi này khiến tim Bùi Lộ nảy lên một cái: "...Sao thế?"
Cô giơ tay lên, không đụng vào người, ngoắc ngoắc ngón trỏ: "Anh có thể xích qua đây