"......" Mục Vãn Vãn câm nín, "không phải hôm nay cậu có tiết môn chung à?"
Tối qua cô lướt Weibo còn thấy một bạn nam cùng lớp Lâm Cửu đăng bài than vãn, bảo là giáo viên hướng dẫn đe dọa trong nhóm chat rằng hôm nay sẽ điểm danh nữa cơ mà.
Nếu không khoảng thời gian được tự do hoạt động này chắc chắn cô sẽ rủ Lâm Cửu cùng đến rồi.
"Môn chung? Trong mắt tớ, tất cả các môn đều có cùng một tính chất, còn phân cao thấp chung riêng gì chứ?" Lâm Cửu dịch vào trong, nhường ra một chỗ trống nho nhỏ, "ngồi đi, ngồi chồm hổm thế còn ra thể thống gì nữa."
Mục Vãn Vãn nghe lời chen vào ngồi, fan nam ngồi bên cạnh không nhịn được mà liên tục liếc nhìn hai người họ.
Lâm Cửu nói tiếp: "Tớ kì kèo với giáo viên hướng dẫn đó nửa tiếng đồng hồ, khó khăn lắm mới xin nghỉ được."
"Sao tự nhiên cậu cũng thích xem mấy trận đấu này thế?" Mục Vãn Vãn ôm ba lô vào lòng, "lại còn trận nào cũng đến tận nơi để xem..."
"Cậu còn nói, chẳng phải vì để cổ vũ cho cậu à! Tớ còn chưa bắt cậu thanh toán tiền vé đâu đấy."
"Ai bảo cậu không chịu nói sớm, lần sau cậu nói trước với tớ, tớ nhất định sẽ bao vé cho cậu." Mục Vãn Vãn híp mắt, quay về chuyện chính, "mà hôm nay cũng đâu phải trận của đội tớ đâu..."
Cô sáp lại gần, "cậu khai thật đi, cậu đến để xem ai?"
Lâm Cửu cũng không trốn tránh, nhưng mà dạo này cô bị fan của Từ Hạo quấy rầy phiền chịu không nổi, theo phản xạ hạ thấp giọng: "Cậu nghĩ tớ đến xem ai? Là Từ Hạo ép tớ đến."
Mục Vãn Vãn ngơ mất một lúc mới nhớ ra Từ Hạo là ai: "Còn có người có thể ép được cậu á?"
"Có." Lâm Cửu mặt không cảm xúc nói, "hắn bảo tớ mà không đến, hắn sẽ đăng nhật kí trò chuyện giữa tớ và hắn lên."
Mục Vãn Vãn đang định hỏi gì đó, thấy người bên cạnh dựng tai lên hóng, thế là lặng lẽ nhịn xuống: "Cậu mặc thế này không nóng à?"
Nhắc đến là thấy bực.
Lâm Cửu kéo kéo khẩu trang: "Hôm đó hắn đấu đôi với tớ livestream mà lại không nói tớ biết, thế là lộ ra, đám fan đó cứ cho rằng giữa tớ và hắn có gì đó... mấy hôm nay tớ sắp bị đám fan đó bức điên luôn rồi!"
Là một trong những khán giả lúc đó, Mục Vãn Vãn im lặng không dám ho he gì.
"Wan thần." anh bạn ngồi cạnh rốt cuộc không nhịn được nữa, rướn người sang, "là Wan thần đúng không?"
Vừa nãy anh cố hết sức để nghe giọng đoán người, khổ nỗi âm thanh trong nhà thi đấu lớn quá, đứa bạn ngồi cạnh lại quá ồn, thật sự không nghe rõ được gì, kìm lòng không được lên tiếng hỏi luôn.
Mục Vãn Vãn cười, lắc đầu: "Không phải."
Cô quay sang thế này, anh bạn kia lập tức nhìn thấy rõ ràng, cũng cười ngốc theo, đưa tay ra: "Wan thần chào em chào em, anh là fan ruột trong phòng livestream của em, còn từng tặng quà cho em rồi đó! Tên là Anh Chàng Cool Cool, em vẫn còn ấn tượng chứ?"
Lúc anh ta đưa tay ra, cực kì khéo léo khoe ra chiếc đồng hồ được thiết kế tinh xảo trên cổ tay của mình.
Mục Vãn Vãn: "...Tên của anh cá tính như thế, tôi không muốn nhớ cũng khó."
Khi đó còn có khán giả nói đùa rằng ông fan sộp này đúng là fan ruột của cô, còn lấy tên theo Vương Tử Ưu Sầu nữa.
"Vậy là anh thành công rồi." Anh Chàng Cool Cool vẫn đưa tay ra.
Anh Chàng Cool Cool này tặng quà không hai nghìn tệ thì cũng một nghìn rưỡi, làm lơ người ta có vẻ quá đáng quá, thế là Mục Vãn Vãn đưa tay ra——
Sau đó bị người phía sau nắm lấy, kéo về.
Không biết từ lúc nào Bùi Lộ đã đi qua đây, xem những người khác như không khí, nắm chặt tay cô, hỏi: "Sao còn chưa về nữa, anh Dương đang giục rồi kìa."
"Ồ...em qua ngay." Mục Vãn Vãn quay đầu lại, vẫy tay với Anh Chàng Cool Cool, "thế tôi đi trước đây, nhớ phải tiếp tục xem tôi livestream đấy nhé."
Lâm Cửu đập lưng cô hai phát: "Đi nhanh đi. Dạo này có phải cậu mập lên không, tớ cứ thấy..."
Mục Vãn Vãn phản xạ có điều kiện bịt miệng bạn mình lại, ngoài cười trong không cười: "bái bai, cậu xem đi, về WeChat nói sau, tớ đang rất muốn phỏng vấn cậu đấy."
Lâm Cửu để mặc cô che miệng, vẫy vẫy tay.
Về lại chỗ ngồi, nhìn thấy vẻ mặt kì lạ của anh Dương, Mục Vãn Vãn hiểu ra, khe khẽ giằng tay ra nhưng không được.
Cô hỏi: "Sao vậy? Lát nữa chắc chắn máy quay sẽ quay qua đây đấy..."
"Có phải em quên rồi không." Bùi Lộ im lặng một lúc rồi mới nói, giọng buồn bực.
"Hả?"
"Anh là người đứng đầu trong bảng xếp hạng cống hiến ở phòng livestream của em." Anh nói.
Rốt cuộc là anh đã nghe lén được những gì rồi...
"Em đâu có quên." Đầu ngón tay cô vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay anh, giả vờ lấy lòng, nói, "cảm ơn sếp!"
"Lúc trước em nói..."
"Nói gì?"
Bùi Lộ nhìn xung quanh, nhỏ giọng: "nói có cơ hội sẽ ngủ chung một bữa."
"???" không phải chứ?
"Không ngủ đã đành, em lại còn muốn bắt tay với người khác."
"......" Mục Vãn Vãn lập tức lắc đầu, "chưa bắt tay mà!"
Bùi Lộ không nghe cô bao biện: "Sau này không được phép."
"Dạ..."
"Không được phép cái gì?" anh Dương cau mày, "hai đứa ý tứ một tí đi, bắt đầu ghi hình rồi đấy."
Bùi Lộ giờ mới chịu thả tay ra.
Bình luận viên hiện tại của LPL có bốn người lão làng, kinh nghiệm bình luận đều trên năm năm, thông thường các trận đấu quan trọng đều do bốn người này phụ trách.
Bình luận trận giữa TS và UB hôm qua chính là hai người trong số đó, hôm nay đến lượt hai người còn lại, cũng là người quen của bọn cô—— bình luận viên A và bình luận viên B.
"Chào buổi tối mọi người!" vẫn như cũ, là bình luận viên A mở màn trước, "chào mừng các bạn đến với trận đấu thứ hai của vòng bán kết giải mùa xuân! Hai đội tham gia thi đấu ngày hôm nay là MA và GGX! Tôi và anh B đảm nhiệm phần bình luận tối nay."
"Chào mọi người." bình luận viên B chào hỏi ngắn gọn, nhanh chóng vào chủ đề chính, "không ngờ giải mùa xuân lần này lại diễn ra nhanh như vậy, kết thúc trận đấu ngày hôm nay, là đến trận tranh cúp vô địch giải mùa xuân rồi. Tại đây chúng tôi cũng xin được gửi lời chúc mừng đến TS đội đã giành chiến thắng trong cặp đấu tối qua!"
"Hây da, nhắc đến TS...đúng thật là." Bình luận viên A lắc đầu liên tục.
Bình luận viên B: "Sao thế?"
"Đánh quá xuất sắc." bình luận viên A im lặng một lúc, "thắng nhanh gọn lẹ, đương nhiên, UB cũng thi đấu không hề tệ."
Quay phim trước mặt họ đột nhiên có hành động, Mục Vãn Vãn ngay lập tức hiểu ra—— ống kính sắp quay về phía khán đài.
Quả nhiên, khuôn mặt cô được phóng đại trên màn hình lớn trước mặt.
Khán giả phía sau lập tức hò hét, còn nghe thấy được cả rất nhiều tiếng chụp hình "tách tách tách" ở đằng sau.
Quay phim chuyển hướng sang chỗ bên cạnh, Bùi Lộ lọt vào ống kính, tiếng hét trong nhà thi đấu càng lớn hơn.
Bình luận viên A cười, nói: "Lu thần quả thật là càng ngày càng đẹp trai."
"Hâm mộ thật." bình luận viên B cười ha ha, nói, "anh thấy Lu thần đẹp trai hơn, hay Shark đẹp trai hơn?"
"Anh——đang học theo tôi đấy à?" bình luận viên A cười vui vẻ, xua tay, "không dám nói không dám nói đâu, fan của bên nào cũng có thể chửi chết tôi được. Anh có biết tấm ảnh động được ghi lại của Lu thần ở phòng chờ đợt trước không?"
Bình luận viên B hỏi: "Ảnh động nào?"
Bình luận viên B cười hề hề: "Là tấm dựa lên đùi Wan thần đấy."
Bình luận viên B cũng cười: "À...đương nhiên là biết rồi! Vợ tôi còn lưu cả về cơ mà!"
"Tấm hình đó có đến mấy chục nghìn lượt chia sẻ, ngang ngửa với hồi Shark được nhận xét là soái ca vạn người mê đợt trước đấy!"
Bùi Lộ ngồi rất bình tĩnh, để mặc cho họ nói, nụ cười trên mặt ôn hòa, hình tượng người đàn ông ấm áp không hề bị lay chuyển.
Hoàn toàn khác với cái bao giấm tính toán từng li từng tí lúc nãy.
Sau màn bàn tán này, ống kính chuyển sang HSS ở đằng sau, lần này chủ đề bàn tán chính là người đi rừng của HSS, Phù Châu.
Mặc dù về mặt cân nặng thì Phù Châu và tiểu Bánh Bao cũng xấp xỉ nhau, nhưng địa vị thì khác biệt rất lớn, anh ta được xem là trụ cột của HSS, đội trưởng kiêm người anh lớn của mọi người, lần trước Phù Châu bị cấm thi đấu, với một đội top dưới như HSS, có thể nói là một mất mát vô cùng lớn, cơ hội đi tiếp càng thêm mong manh, đợi đến khi anh ta trở lại, HSS đã không thể chuyển mình được nữa rồi.
Trong mắt khán giả, giữa HSS và TS có một vết nứt—— dù sao thì Phù Châu vì ẩu đả với thành viên cũ của TS là Trần Hòa nên mới bị cấm thi đấu.
Thế nên mọi người đều hào hứng xem kịch.
Trong ống kính, Phù Châu giơ tay, vỗ vai tiểu Bánh Bao một phát.
Tiểu Bánh Bao giật mình, quay lại: "Gì đấy? Mưu sát? Oan có đầu nợ có chủ nhá cậu đừng có trút giận lên tôi."
Phù Châu đưa thịt bò khô trong tay ra: "Ăn không?"
"Anh em tốt!"
Thế là trong ống kính, hai con người to béo mập tròn vui vẻ chia sẻ thịt bò khô.
Bình luận viên tám đã đời chuyện về các đội khác, rốt cuộc cũng kéo chủ đề về lại với hai đội thi đấu ngày hôm nay.
Thành viên của GGX bước ra trước, trong số các fan đang có mặt ở đây, fan của MA chiếm đa số, thế nên fan của GGX tự giác ngồi chung với nhau, chiếm cứ chỗ thu âm tốt nhất, tiếng hoan hô không hề bé chút nào.
Khi MA ra sân khấu, tai của Mục Vãn Vãn gần như chấn động đến phát đau.
Cái khác không nói, giọng của hai bạn nữ ngồi gần cô quá chói, nghe cực kì rõ ràng không hề bị lẫn vào tiếng hoan hô của đám đông.
"Hò hét khiếp thật." Tiểu Bánh Bao líu lưỡi, "cứ như đang xem concert ấy..."
Anh Dương đẩy kính: "Lúc mấy đứa thi đấu cũng như thế này."
"Thật á?"
"Ừm, nhất là khi máy quay quay về phía Vãn Vãn với tiểu Lộ." anh Dương vừa dứt lời, Shark đã xuất hiện ngay trên màn hình lớn.
Vẫn là mái tóc xám khói bắt mắt đó, các tuyển thủ đang kiểm tra thiết bị, nhưng tầm mắt của anh ta lại không đặt vào màn hình, mà giống như đang nhìn về phía khán đài hơn.
Tiếng hét phía sau càng thêm to, càng thêm chói.
Anh Dương nói tiếp: "Giống như vầy này."
Tiểu Bánh Bao: "...Người thời bây giờ nông cạn thật."
Hai nhân vật chính không tham gia vào cuộc đối thoại của họ, không lâu sau, bắt đầu BP.
Có thể nhìn ra được, GGX nghiên cứu rất kĩ các trận đấu của MA, rất nhiều chiến thuật mạnh của MA đều bị họ phá giải từng cái một, nhưng trước tiên vẫn là BAN đi Azir mà Shark chơi thuận tay nhất.
Nhưng không thể không nói, thực lực là một thứ cực kì vững chắc.
Phút 15, Ahri của Shark đã có được hai mạng, cả hai lần đều là solo kill.
Hổ ca kinh ngạc: "Cái tên này, lại chơi Ahri tốt đến vậy luôn sao? Tôi thấy cậu ta mới chơi có mấy lần thôi mà."
Bùi Lộ đang định nói gì đó thì nghe thấy người bên cạnh nói: "Anh ta vốn chơi tốt Ahri mà, chiêu thức quăng ra tốt, căn thời cơ gank cũng rất chuẩn. Giờ để xem trụ một đường giữa của GGX còn đứng được bao lâu, trụ mà mất một cái, đường trên dưới của họ phải chơi cẩn thận."
"Sao em biết?"
"Ngày trước em gặp anh ta trong rank rất nhiều lần, đã thấy rất nhiều trận anh ta cầm Ahri rồi, lúc thi đấu thì lại chẳng dùng mấy..." Mục Vãn Vãn nói xong mới nhớ ra, nghiêng đầu nhìn tiểu Lộ thần đang xụ mặt.
Giọng Bùi Lộ vẫn như thường: "Ồ, lợi hại lắm à?"
"Không lợi hại." Mục Vãn Vãn phủ định ngay, tỏ ra vẻ lòng đầy phẫn nộ, "lần nào giao tranh cũng đâm đầu vào rồi không thoát ra được!"
Bùi Lộ cười khẽ một tiếng, không bị cô phát