Anh Vẫn Luôn Yêu Em

Nhận nhầm người trong tiệc rượu


trước sau

Diệp Thu khoanh tay, quay đầu nhìn cửa sổ. Bầu trời mênh mông một màu đen.

Lời nói bén nhọn của người đại diện khi nãy cứ quanh quẩn bên tai cô.

Điện thoại trong túi vang lên, Diệp Thu hoàn hồn, là Hề Gia gọi tới.

Diệp Thu hít sâu một cái, điều chỉnh tốt tâm trạng.

"Alo, Gia Gia. Tớ đang ở phòng nghỉ trang điểm lại, bây giờ lập tức đến tìm cậu."

Diệp Thu lấy cái gương trang điểm ra, vén một lọn tóc ra sau tai, không còn vấn đề gì, cô mở cửa đi ra ngoài.

Diệp Thu đến chỗ ngồi được sắp xếp, người đại diện đã đi, vừa khéo còn dư một chỗ trống cho Hề Gia ngồi, không cần phải kê thêm ghế.

Đấu giá bắt đầu, mặc kệ Hề Gia có thích hay không, cô không ngừng giơ bảng, liên tiếp mua mấy món.

Diệp Thu cũng mua một món, 25 vạn thành giao.

Hề Gia vốn định giơ bảng tăng giá lại bị Diệp Thu chặn lại.

"Hai chúng ta, tớ mua cũng như cậu mua mà." Hề Gia xót tiền thay Diệp Thu. Cô chỉ là một diễn viên tuyến mười tám nhỏ bé, cát xê cũng không bao nhiêu, về đến tay cũng không còn nhiều.

Diệp Thu: "Trong tay tớ còn ít tiền tiết kiệm, không sao đâu."

Hề Gia: "Cậu không mua xe hả?"

Diệp Thu lắc đầu, kỹ thuật lái xe của cô không tốt, không mua.

Lần trước lấy xe của công ty đến câu lạc bộ tìm Hề Gia, ai ngờ Hề Gia lại lên núi. Lúc đó cô cứ chạy vòng vòng không đích đến, không tập trung vội né xe khác mà lao vào hàng rào bên đường.

Lúc ấy sau lưng cô mồ hôi ướt nhẹp, quần áo ướt đẫm. Túi khí bung ra, mặt mày bê bết mau, cô tưởng mình sắp chết đến nơi.

Khoảng khắc ấy, người cuối cùng mà cô muốn gặp nhất chính là Quý Thanh Thời.

Sau lần tai nạn xe cô đó, não bị chấn động nhẹ, chỉ có người đại diện biết.

Cô không nói cho bất kì ai kể cả ba mẹ.

Trong lúc các cô đang nói chuyện trên trời dưới đất, lại có món mới được đem lên đấu giá.

Là một bức tranh vẽ một con ngựa con. Là trẻ con vẽ.

Diệp Thu muốn giơ bảng thì bị Hề Gia ngăn lại, "Cậu mua cho tớ hả?"

Diệp Thu liếc mắt, "Đừng có tự mình đa tình. Tớ mua về ngắm được chưa."

"Xùy, dẹp đi." Hề Gia không nhường Diệp Thu, giơ bảng của mình lên.

Một bức tranh do trẻ con vẽ, cuối cùng được mua với giá 15 vạn. Đối phương còn tăng giá nữa.

Hề Gia nhìn qua hướng bên đó, chỉ thấy được một bóng lưng, cô không biết là ai. Chắc là người kia cũng thích ngựa con, cô cũng đã mua nhiều rồi nên không tranh nữa.

Cuối cùng, 18 vạn thành giao, Tần Tô Lan thành công mua được bức tranh kia.

Đêm nay Tần Tô Lan cùng một nhóm bạn đến đay, bà cũng nhìn thấy Hề Gia.

Người bạn không hiểu, "Sao bà lại còn tranh với con dâu của mình nữa vậy."

Tần Tô Lan: "Chính là mua cho Gia Gia."

Buổi đấu giá kết thúc trong nửa tiếng, phần sau là tiệc rượu.

Tối nay Hề Gia thu hoạch tương đối khá, tổng cộng mua năm món, tất cả đều quẹt thẻ của Mạc Dư Thâm. Làm xong thủ tục, cô viết địa chỉ nhà để người ta giao tới.

Diệp Thu kéo tay Hề Gia, "Hai chúng ta lâu rồi không uống rượu."

Vừa dứt lời thì điện thoại vang lên, là người đại diện gọi tới.

Diệp Thu đưa Hề Gia ly rượu của mình, nói: "Tớ đi nghe điện thoại vài phút sau quay lại."

Cô vội vàng rời khỏi sảnh tiệc, đến một nơi yên tĩnh nghe máy.

Người đại diện vừa nhận được điện thoại của trợ lý của Sở Sam, nói diễn viên xế chiều mai đến tìm phó đạo diễn thử vai. Vừa cúp điện thoại bên kia thì cô liền gọi cho Diệp Thu.

"Rốt cuộc cô nghĩ như thế nào, có diễn hay không thì nói một tiếng, không diễn thì để tôi thay người."

"Còn về phần hậu quả thì cô tự lo đi. Ở trong cái giới này không có gì là không xảy ra được. Đâu có thiếu người muốn chen chân vào diễn. Cô có nhiều tinh lực và tiền tài để đền hợp đồng không? Được thôi, cô lui một vạn bước, cô được tự do, nhưng sau này ai dám ký hợp đồng với cô. Cô còn có thể luẩn quẩn trong cái giới này được nữa không?"

"Đến lúc đó trên mạng đổi trắng thay đen, huyên náo xôn xao. Ba mẹ cô lúc đó còn phải đi theo cô chăm sóc cô. Thân thích cũng không dám ngẩn mặt nhận người."

"Cô muốn kiêu ngạo thì cô phải có tư cách cái đã!"

"Diệp Thu, cô không phải mới vào nghề, có mấy lời tôi không cần nói nữa."

Diệp Thu trầm mặc, móng tay găm hết vào da thịt.

Đã từng, cô đã từng cho rằng nếu mình thật thà, không tranh giành với ai thì có thể sống một cuộc đời giản đơn, làm những thứ mình thích, còn có thể tự nuôi sống chính mình.

Nhưng mà hiện thực không phải màu hồng như vậy.

"Diệp Thu!" Người đại diện không còn kiên nhẫn nữa.

Rốt cuộc Diệp Thu cũng bị thực tế đánh gãy cái eo, "Biết rồi, ngày mai sẽ đến đúng giờ."

Cô thả lòng bàn tay, năm ngón đã hằn vết lên da thịt.

Lúc này tại sảnh tiệc.

Hề Gia không quen bất cứ ai, tất nhiên cũng có vài người chào hỏi cô, cô gật đầu nhẹ mỉm cười.

"Gia Gia."

Có người gọi cô từ phía sau.

Hề Gia nhấp một ngụm rượu đỏ, xoay người.

Có hai dì tuổi trung niên đi đến, khí chất nền nã, tướng mạo thanh thoát.

Hề Gia nhìn rất lạ mắt, chắc là bạn của ba mẹ cô. Nếu là thân thích trong nhà thì cô hẳn có ấn tượng rồi.

Tần Tô Lan đi đến, "Sao chỉ có mình con vậy, Dư Thâm đâu?"

Hề Gia lên tiếng chào hỏi trước, "Chào dì."

Khoé miệng cười của Tần Tô Lan nháy mắt cứng đờ, nhưng cũng rất nhanh thu lại biểu lộ.

Bạn của Tần Tô Lan nhịn không được, nhìn bà: "Bà đó, có phải làm mẹ chồng không đúng cách rồi không, bà có đưa phí sửa miệng chưa?"

Tần Tô Lan cố gắng cho Hề Gia một bậc thang đi xuống, "Hồi đó giờ Gia Gia đã quen gọi là dì rồi. Không sao, cũng chỉ là một cách xưng hô thôi mà."

Người bạn vỗ bả vai Tần Tô Lan, "Bà cũng thật rộng lượng, còn mua cả tranh tặng nó, thế mà kết quả đây..." Thở dài một hơi rồi rời đi.

Chỉ còn lại mẹ chồng nàng dâu hai người họ.

Hề Gia bối rối, bất tri bấy giác nhận ra đây là mẹ của Mạc Dư Thâm. Nhìn kỹ một chút đúng là cảm thấy đầu mày của hai người có mấy phần giống nhau.

Hề Gia xin lỗi, "Mẹ, con xin lỗi, con không nhớ rõ." Cô không biết Tần Tô Lan có biết bệnh tình của mình không, cũng không biết biết được bao nhiêu.

Tần Tô Lan cũng từng nghe ông bà nội Mạc nói về bệnh tình của Hề Gia. Nói trí nhớ của Hề Gia không tốt, không nhớ được lâu. Nào biết đã nghiêm trọng như vậy.

Tần Tô Lan mỉm cười, "Không sao, qua kia ngồi
với mẹ một lát đi."

Hề Gia gật đầu, cô kéo tay của Tần Tô Lan vào khu nghỉ ngơi.

Tần Tô Lan mỉm cười hỏi, "Dư Thâm đâu, sao nó không đến cùng con."

Hề Gia: "Anh ấy bận nhiều việc. Con đi chơi cùng bạn." Cô cũng lấy làm lạ, vì sao Mạc Dư Thâm không tới cùng cô.

Tần Tô Lan đổi ly rượu trong tay Hề Gia thành ly nước ấm, "Cồn không tốt cho da." Bà nhìn Hề Gia, cô gầy đi không ít.

Lúc Hề Gia và Mạc Dư Thâm lĩnh chứng, bà có gặp qua Hề Gia. Chớp mắt một cái đã hơn mười tháng.

Cô không biết nên trò chuyện gì với Tần Tô Lan, hôm nay cô không mang theo bút ký, không ôn lại nên không không có chủ đề gì để nói.

"Mẹ, mẹ cứ tuỳ ý tán gẫu đi, con sẽ tiếp theo những gì con nhớ."

"Không nhớ được cũng không sao. Ngược lại mẹ còn muốn giống con, đem ân oán nửa đời trước quên hết đi. Nhưng lại không được như vậy."

Bà vỗ mu bàn tay Hề Gia, "Không cần tự khổ đến mức sinh bệnh, quên đi cũng là phúc khí."

Hề Gia cười yếu ớt, dùng sức gật đầu.

Mặc dù cô không biết ân oán nửa đời trước của bà là gì.

Hề Gia và Tần Tô Lan hàn huyên một hồi, toàn nói chuyện râu ria, nói về chủ đề đấu giá tối nay, lại nói đến mấy bộ phim.

Mấy phút trôi qua cũng thật nhanh, Diệp Thu đến tìm cô.

Tần Tô Lan cũng đứng dậy, "Mẹ cũng đi tìm bạn đây."

Hề Gia áy náy, "Hay là để con đi cùng mẹ, giải thích với bạn của mẹ một chút là do con bị bệnh mới không nhớ ra mẹ."

Tần Tô Lan khoát tay, "Trước kia mẹ yêu nhất là mặt mũi, luôn sống cho hài lòng ánh mắt của người khác. Bây giờ cảm thấy thứ vô dụng nhất chính là mặt mũi."

Bà sửa sang lại tóc tai cho cô, "Không sao đâu, đừng để trong lòng. Sắp tới giao thừa mẹ sẽ đến đoàn phim đón tết cùng con."

Bà nhàn nhạt cười, gật đầu với Diệp Thu coi như chào hỏi rồi nện bước ưu nhã rời đi.

Diệp Thu nhìn không chớp mắt, "Kia là mẹ của Mạc Dư Thâm à?"

Hề Gia: "Ừm."

Diệp Thu: "Trông bà ấy thật thanh tao."

Hề Gia và Diệp Thu ai cũng mang tâm sự riêng nhưng không ai kể khổ với ai. Cả hai người đều giả vờ cao hứng.

Tần Tô Lan không đi tìm bạn mà rời khỏi sảnh tiệc, đi ra xe. Bà gọi điện cho Mạc Dư Thâm, đơn giản nói chuyện vừa rồi cho Mạc Dư Thâm.

Im lặng nửa ngày.

Mạc Dư Thâm: "Con biết rồi."

Tần Tô Lan: "Chắc chắn trong lòng Gia Gia rất khó chịu, bắt đầu cảm thấy mình vô dụng. Con an ủi con bé tốt một chút."

Cúp điện thoại, Mạc Dư Thâm không còn tâm trạng để đọc sách.

Tiệc từ thiện đêm nay là công ty dưới tên Mạc Liêm tổ chức. Anh biết nên không có đưa cô đi, mà cũng không cản cô.

Có Diệp Thu đi cùng, anh cũng yên tâm. Không ngờ mẹ anh cũng tới.

Mạc Dư Thâm muốn gọi cho Hề Gia, bấm số rồi nhưng lại không cuối cùng không nối máy.

Đối với Hề Gia mà nói, không có ký ức cũng không sao, không nghe được cũng không sao, ốm đau tra tấn cô cũng im lặng chịu đựng. Cô một mình cố gắng gấp trăm lần người bình thường chỉ để được sống một cuộc sống như người bình thường.

Giống như một tháng nay ở đoàn phim, nếu là người khác thì chắc đã bỏ cuộc từ lâu rồi. Nhưng có cố gắng như vậy cũng không tự lừa mình dối người được.

Căn bệnh này sẽ luôn khiến cô cảm thấy mình là gánh nặng của người khác. Chuyện này đối cô là một đả kích trí mạng.

Mười một giờ Hề Gia mới từ tiệc rượu đi ra, ra xe, cô gọi điện cho Mạc Dư Thâm.

"Ông xã."

"Ừm. Xong rồi à?"

Ngữ khí Hề Gia không có vui vẻ như lúc đi. "Đang trên đường về."

Nghe được giọng nói của Mạc Dư Thâm, trong lòng cô bình tĩnh không ít. Giống như con thuyền nhỏ lênh đênh giữa biển cả, cuối cùng cũng cập bờ.

"À đúng rồi, tối nay em gặp mẹ, mẹ anh đó."

Mạc Dư Thâm giả bộ kinh ngạc, "Mẹ cũng đến à?"

Hề Gia: "Ừm, đi cùng với bạn của mẹ. Lúc đó em không thấy mẹ, là mẹ thấy em rồi đến chỗ em."

Mạc Dư Thâm: "Đã mấy tháng rồi anh không gặp mẹ. Ba mẹ anh đã ly hôn từ lâu, sau đó ba anh lấy người phụ nữ mình đã ngoại tình."

Chỉ mấy câu đơn giản khái quát được ân oán nửa đời trước của mẹ chồng cô.

Từ trong lời nói của Mạc Dư Thâm, cô nghĩ rằng mẹ chồng vẫn chưa nói chuyện tối nay cho Mạc Dư Thâm biết. Cô cũng không muốn để Mạc Dư Thâm thêm phiền não.

Mạc Dư Thâm: "Có phải mệt lắm không? Sao giọng nói em yếu ớt vậy?"

"Không mệt." Hề Gia ngồi thẳng, lấy lại tinh thần, vớ đại một lý do, "Hôm nay có rất nhiều người nổi tiếng, ai cũng được đi thảm đỏ, em lại không đủ tư cách để đi."

Mạc Dư Thâm: "Một tấm thảm đỏ thôi có gì đáng tiền đâu. Nếu em đi bộ trên đó, đi không vững rồi đạp lên váy vấp té thì sao."

Hề Gia: "....."

Cô bật cười.

Con người này thật đúng là già mồm.

Nói chuyện với Mạc Dư Thâm một lát mà trong lòng cô thoải mái lên rất nhiều.

Bên kia Mạc Dư Thâm có chuyện bận, hai người cúp máy.

Hề Gia dựa vào cửa sổ, nhìn ngắm phố phường không ngừng thay đổi bên ngoài. Cô vẫn cho rằng mình có thể ứng phó được, vẫn cho rằng mình cố gắng nhiều chút nữa sẽ sống cuộc sống như người bình thường.

Sau này những bữa tiệc như vậy cô nên ít tham gia lại, tránh lại gây khó xử cho người khác.

Ô tô dừng lại trong sân, tài xế quay đầu nói với Hề Gia: "Mạc thiếu phu nhân, đã đến rồi."

Hề Gia hoàn hồn, đẩy cửa xuống xe.

Đèn trên sân thượng sáng rực.

Có một thân ảnh rắn chắc mạnh mẽ đang tựa trên lan can, đợi cô về nhà.

"Ông xã."

"Ừm."

*

Spoil: "Bà xã."

*

#13042020

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện