Ba ngày sau khi nhập viện, kết quả kiểm tra tình hình sức khỏe đã có. Do tình huống của cô khá đặc biệt nên Hướng giáo sư tự mình theo dõi.
"Thị lực của Hề Gia chỉ đủ để nhìn thấy rõ người." Hướng giáo sư đưa bản báo cáo cho Mạc Dư Thâm.
Mạc Dư Thâm không hiểu mấy giá trị tham số này. Khoảng thời gian này Hề Gia chưa từng biểu hiện mắt mình khó chịu. Lần trước thị lực của cô bất ngờ bị mất là lúc quay phim ở làng du lịch.
Hướng giáo sư dặn dò: "Máy tính và điện thoại di động không được phép nhìn nhiều. Vì cô ấy luôn thể hiện thị lực của mình không sao nên có thể đọc sách hai tiếng mỗi ngày."
Hướng giáo sư lại dặn thêm vài lưu ý khác. Mạc Dư Thâm mở mục ghi chú trên điện thoại ghi vào từng cái một.
Hướng giáo sư: "Nội tâm của đứa nhỏ này đúng là không phải bình thường. Âu cũng là chuyện tốt. Chiến đấu với ma bệnh, tâm vững mới là thứ quan trọng."
Mạc Dư Thâm nghe vào lại cảm thấy rất khó chịu, mỗi ngày cô đều cười hì hì chơi với anh. Đêm qua cô còn thì thầm nói với anh là buồn chán, hay là chuồn ra ngoài chơi rồi trở về sau.
Hướng giáo sư lại kê thêm một ít thuốc hỗ trợ trị liệu mắt cho Hề Gia.
Mạc Dư Thâm cho mấy viên thuốc vào một lọ kẹo rồi đem về phòng bệnh.
Hề Gia còn đang viết kịch bản. Hôm nay thần văn nhập nên mới có nửa tiếng mà viết được hơn hai ngàn chữ.
Ngoài cửa có người đi vào, Hề Gia ngẩng đầu, "Ông xã."
Mạc Dư Thâm đổ đầy bình nước nóng cho cô, xoay ghế của cô lại, "Nhắm mắt."
Hề Gia nhìn môi anh, "Mê luyến?"
Mạc Dư Thâm đặt ngón tay lên mắt cô, Hề Gia đoán được, "Nhắm mắt?"
Một giây sau, Mạc Dư Thâm nhét mấy viên thuốc vào miệng cô.
Có thể ngậm rồi nuốt, vị chua chua.
"Cái gì vậy?"
Mạc Dư Thâm đánh chữ: 【Kẹo ma thuật tăng năng lượng.】
Hề Gia cười cười, dùng sức hôn lên môi anh một cái rồi quay về tiếp tục soạn bản thảo. Vừa đánh được mấy chữ đã bị Mạc Dư Thâm bế lên.
"Ơ em còn phải làm việc mà."
Mạc Dư Thâm bế cô lên giường, 【Anh chán quá, đánh cờ với anh đi.】
Hề Gia: "Cờ vây không biết mà cờ tướng càng không."
Mạc Dư Thâm: 【Vậy cờ vua như hồi bé thì sao?】
Cái này thì được.
Mạc Dư Thâm nâng bàn trên giường lên, lấy bàn cờ đã chuẩn bị sẵn ra. Anh ngồi xếp bằng trên giường, đối mặt với Hề Gia bắt đầu chơi cờ.
Y tá gõ cửa đi vào, đo huyết áp và nhiệt độ cơ thể cho Hề Gia.
Cô phát hiện mỗi lần tới, Mạc Dư Thâm đều thay đổi trò tiêu khiển. Người khác ngồi không trên giường rất nhàm chán, còn anh thì trông rất vui vẻ.
Đo xong, y tá ghi chép lại rồi nói cho Mạc Dư Thâm biết. Bắt đầu từ ngày mai, Hề Gia sẽ uống thuốc trị liệu.
Mạc Dư Thâm gật đầu biểu hiện đã biết. Vừa nãy Hướng giáo sư đã nói với anh.
Y tá đi rồi, Hề Gia lại đánh cờ cùng Mạc Dư Thâm thêm mấy bàn. Anh sợ cô cứ đánh cờ mãi sẽ chán nên lấy quyển sách ra đưa cô:【Em đọc cho anh nghe đi.】
Hôm nay ánh nắng không tồi, hai người xuống giường đến bên cửa sổ, Mạc Dư Thâm thì ôm Hề Gia, Hề Gia thì đọc sách cho anh nghe. Chính là cuốn <Quãng đời còn lại>.
Vì để cho Hề Gia ít nhìn máy tính nên Mạc Dư Thâm đã nghĩ đủ biện pháp dời lực chú ý của Hề Gia. Cờ cũng đánh rồi, sách cũng đọc hơn một tiếng.
Mạc Dư Thâm đề nghị hôm nay trời đẹp nên đi ra ngoài chơi.
Hôm nay gió không lớn, có không ít bệnh nhân xuống lầu tản bộ.
Mạc Dư Thâm nắm tay Hề Gia xuống dưới, anh hỏi: 【Dẫn em chuồn ra ngoài chơi nhé?】
Hề Gia: "Em mặc quần áo bệnh nhân, đi ra đường lớn chẳng phải là thu hút sự chú ý của người khác sao?"
Mạc Dư Thâm: 【Đợi anh, anh lên lầu lấy áo giáp cho em.】
Anh trở về tòa nhà nội trú.
Lúc chờ thang máy, Mạc Dư Thâm gặp Mạc đổng.
Mẹ Mạc Liêm cũng nằm phòng bệnh VIP trong bệnh viện này. Mạc đổng cũng không hay ở đây, buổi sáng xong việc nên đến đây xem một chút. Thật ra mẹ Mạc Liêm cũng không có gì đáng lo ngại, bác sỹ nói về nhà tĩnh dưỡng cũng được. Nhưng bà nói vẫn là ở bệnh viện yên tâm hơn, lên cơn đau tim còn có thể kịp thời cứu chữa.
Ông biết là bà đang giận ông. Giận vì không giúp đỡ Mạc Liêm khi Quý gia tạo áp lực xuống Mạc thị.
Mạc Dư Thâm nhàn nhạt thu lại tầm mắt, nhìn cửa thang máy.
Mạc đổng chủ động bắt chuyện: "Gia Gia thế nào rồi?"
Mạc Dư Thâm không cho ông một tí ti phản ứng nào.
Thang máy đến, cửa từ từ mở ra. Người bên trong đi ra hết, Mạc đổng cất bước đi vào, ông nhấn tầng lầu lại nhấn giữ cửa phòng cửa thang máy đóng lại, chờ Mạc Dư Thâm đi vào.
Mạc Dư Thâm hoàn toàn không có ý muốn đi cùng thang máy với ông.
Mạc đổng mở miệng nhiều lần nhưng cuối cùng chỉ nói được một câu: "Chăm sóc tốt mẹ của con."
Mạc Dư Thâm cười lạnh một tiếng.
Mạc đổng buông nút giữ thang, từ từ, cửa khép lại.
Mạc đổng đi đến phòng bệnh, dì chăm sóc đang an ủi mẹ Mạc Liêm. Bà vẫn còn đang chảy nước mắt, trong sọt rác cũng có không ít khăn giấy.
Dì bảo mẫu thấy Mạc đổng tới nên bà tìm cớ rời khỏi phòng bệnh, ra ngoài giữ cửa.
Mạc đổng không đến giường bệnh mà đi đến chỗ sô pha ngồi.
Nước mắt của mẹ Mạc Liêm lại rơi xuống, "Tình nghĩa vợ chồng hơn hai mươi năm, không ngờ ông lại phòng ngừa tôi như vậy. Tôi nằm viện lâu như vậy mà ông cũng không ở đây được một đêm. Còn tưởng ông bận rộn chuyện gì, hóa ra là vội vàng chuyển nhượng hết số cổ phần tư nhân đầu tư cho Mạc Dư Thâm."
Nói rồi bà lạnh lùng cười giễu vài tiếng.
Bà cũng vừa mới biết. Luật sư giải quyết các thủ tụ pháp lý quen với bà. Khoảng khắc đó trái tim bà lạnh thấu.
Giá trị của số cổ phần tư nhân đầu tư của Mạc đổng không thua kém gì với số cổ phần ông có trong Mạc thị.
Mẹ Mạc Liêm kiểu gì cũng không ngờ được ông tặng hết số cổ phần tư nhân đó cho Mạc Dư Thâm, một phần cũng không chia cho Mạc Liêm.
"Tần Tô Lan đến tìm ông có đúng hay không? Rốt cuộc bà ta cho ông ăn thuốc mê gì hả?" Bà Mạc không cam tâm, "Ông đừng quên, những cái cổ phần tư nhân kia của ông là tài sản chung của vợ chồng! Không có sự đồng ý của tôi mà chuyển nhượng cho người khác thì tôi có quyền đòi lại!"
Nếu đã đến nước này rồi thì bà cũng không thèm bận tâm đến tình cảm vợ chồng.
Mạc đổng: "Cứ xem như tôi với bà ly hôn thì số cổ phần tôi chuyển cho Mạc Liêm cũng đủ để trả cho bà khoản chia tài sản và tiền bồi thường rồi."
Bà Mạc chết lặng. Trên mặt còn đọng lại nước mắt. Bà nhìn người đàn ông trước mặt, không rét mà run. Ích kỷ, lạnh lùng, tàn nhẫn, giờ
khắc này được thể hiện rất sống động trong đôi mắt của ông.
***
Sau đó Mạc Dư Thâm nhận được tin nhắn của Tần Tô Lan: 【Gia Gia có ở bên cạnh không? Khi nào rảnh thì gọi lại cho mẹ.】
Mạc Dư Thâm vừa lấy xong áo len dệt kim hở cổ cho Hề Gia, anh trực tiếp gọi qua cho mẹ.
Tần Tô Lan nói ngắn gọn: "Luật sư của ba con vừa gọi cho mẹ, nói là có một số thủ tục chuyển nhượng cổ phần cần con ký tên. Ba con tặng hết cho con số cổ phần tư nhân đầu tư của ông ấy. Mẹ tôn trong quyết định của con."
Mạc Dư Thâm: "Con không thèm một đồng nào của ông ấy. Mẹ trả lời với luật sư bên kia là tài sản của ông ấy yêu ai thì cho người đó."
Tần Tô Lan: "Được, mẹ biết rồi."
Dừng một lát, Mạc Dư Thâm lại nói: "Ông ta muốn dùng tiền để xóa bỏ hết tất cả sai lần ngày trước, làm cho bản thân cảm thấy thoải mái hơn. Nhưng không có chuyện tốt như vậy."
Tần Tô Lan cũng tự trách, có mấy lời không tài nào mở miệng được. Bà đổi chủ đề: "Hôm nay Gia Gia thế nào?"
Mạc Dư Thâm: "Cũng không tệ lắm, con đưa cô ấy ra ngoài đi dạo."
Tần Tô Lan giục anh nhanh đi, ánh nắng bên ngoài đang vừa phải.
Mạc Dư Thâm xuống dưới lầu nhưng lại không thấy Hề Gia đâu. Anh nhắn tin cho Hề Gia: 【Em đâu rồi?】Gửi xong rồi mới nhớ cô không có mang điện thoại.
Bỗng nhiên, eo anh bị siết chặt từ phía sau.
"Đoán xem em là ai?"
Mạc Dư Thâm xoay người, ôm cô vào lòng, 【Em mới vừa đi đâu vậy?】
Hề Gia: "Kẹo ma thuật mà anh cho em có chứa công năng tàng hình nha." Cô cười nói.
Mạc Dư Thâm mặc áo dệt kim hở cổ vào cho cô.
Hề Gia: "Nhìn quần là biết ngay em là bệnh nhân rồi."
Mạc Dư Thâm nhét áo bệnh nhân của cô vào trong quần, xong rồi ngồi xuống sắn ống quần lên để lộ mắt cá chân trắng nón xinh đẹp. Xong lại lấy kính râm trong túi ra đeo lên cho cô, 【Như vậy thì không còn giống nữa.】
Hề Gia nhìn trên nhìn dưới, bộ đồ bệnh nhân nhìn giống như một bộ đồ liền thân, nhìn còn có chút thời thượng.
Mạc Dư Thâm cũng đeo kính râm lên, nắm chặt cổ tay có đeo vòng tay bệnh viện của cô rồi từ từ đi ra ngoài.
Mạc Dư Thâm không biết hôm nay có được tính là oan gia ngõ hẹp hay không, còn chưa tới cửa bệnh viện đã gặp lại người quen.
Dư An nhìn thấy Hề Gia từ xa, kích động lay lay cánh tay của Chu Minh Khiêm, "Chu đạo Chu đạo, anh nhìn kìa, phía trước là chị Hề Gia đó."
Chu Minh Khiêm cau mày, dạ dày không thoải mái chút nào. Nghe được hai chữ "Hề Gia", anh ngẩng đầu lên nhìn. Từ vẻ bề ngoài nhìn vào không nhận ra được bệnh tình của cô đã nặng thêm, vẫn là cái vẻ lạnh lùng cao ngạo như lần đầu gặp cô.
Dư An bây giờ không thèm quan tâm đến ông chủ đang bị đau dạ dày của mình, chạy bước nhỏ đến chỗ Mạc Dư Thâm và Hề Gia, "Mạc tổng, đã lâu không gặp."
Hiện giờ Hề Gia nghe không được, cũng không nhớ cô là ai nên cô chỉ có thể giả vờ không quen biết Hề Gia. Anh dùng di động gõ chữ cho Dư An: 【Thật ngại quá, tôi không thể nói chuyện được. Hề Gia cho rằng cuống họng của tôi không thể phát ra âm thanh.】
Dư An trố mắt nhìn, hiểu được chút chút nhưng vẫn còn mơ màng. Cô quan tâm hỏi: "Tình trạng của chị Hề Gia bây giờ ra sao rồi?"
Mạc Dư Thâm: 【Vừa mới nhập viện, ngày mai bắt đầu trị liệu, sau đó vẫn chưa biết.】
Cái Dư An không muốn nhìn thấy nhất là ba chữ cuối cùng kia.
Chu Minh Khiêm đến gần: "Mạc tổng."
Mạc Dư Thâm bắt tay với anh.
Hề Gia đeo kính râm nên có thể tùy ý quan sát hai người trước mặt này. Cô im lặng nhìn từ trên xuống dưới.
Mạc Dư Thâm cũng không trò chuyện nhiều, nắm tay Hề Gia rời đi.
Chu Minh Khiêm muốn quay lại nhìn nhưng lại thôi. Trước mặt trống trơn.
Dư An xoay người nhìn theo bóng lưng của bọn họ mãi đến khi biến mất ở cửa lớn.
"Tình trạng của chị Hề Gia hiện giờ không tốt lắm." Dư An thở dài, lúc này mới dời ánh mắt đi.
Chu Minh Khiêm nhấn nhấn dạ dày, vô thức ấn xuống mạnh hơn.
Dư An giải thích vì sao vừa rồi Mạc Dư Thâm không nói chuyện, "Mạc tổng giả bệnh ở trước mặt chị Hề Gia nên mới giả bộ như không thể nói chuyện."
Một người không nghe được, một người không nói được. Như vậy Hề Gia sẽ không có gánh nặng trong lòng.
Chu Minh Khiêm đi về hướng toàn nhà khám bệnh, Dư An theo sát bên cạnh. Trước đó cô có nghe Khương Thấm nói Hề Gia ở bệnh viện này, không có ly hôn với Mạc Dư Thâm.
Hai tháng nay ngày nào Chu đạo cũng bị đau dạ dày, đi khám ở biết bao nhiêu bệnh viện rồi nhưng vẫn không tra ra được vấn đề. Bác sỹ bảo anh điều chỉnh tốt lại thói quen ăn uống và chú ý giữ ấm.
Bây giờ cô cảm thấy, ngày nào chị Hề Gia khỏi bệnh là ngày đó Chu đạo tự nhiên hết đau dạ dày. Đây có một nửa là do nguyên nhân tâm lý. Muốn xin lỗi nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội. Lâu ngày kẹt trong bụng thành đau dạ dày.
Dư An xoay mặt nhìn Chu Minh Khiêm: "Chu đạo, bệnh viện này có rất nhiều bác sỹ giỏi, nếu hiệu nghiệm thì sau này mỗi tuần chúng ta đến khám một lần."
Chu Minh Khiêm nhìn cô, "Cô ít nói vài lời thì dạ dày của tôi cũng sẽ không đau như vậy."
Dư An: "....."
Im lặng.
Ở cửa bệnh viện.
Hề Gia vô thức quay ra sau nhìn, xác nhận hai người vừa rồi không có theo sau mới quay lại hỏi Mạc Dư Thâm: "Bạn của anh à?"
Mạc Dư Thâm: 【Không phải. Là khách hàng.】
Hề Gia: "Khách hàng?"
Mạc Dư Thâm gật đầu.
Hề Gia thành thật nói: "Người đàn ông kia nhìn anh không mấy thân thiện." Thậm chí còn có chút thành kiến.
Mạc Dư Thâm bịa chuyện: 【Lúc trước chụp hình kết hôn dùm họ, anh đã biến hình gương mặt của anh ta.】
Hề Gia bật cười.
*
#13052020