Anh Vẫn Luôn Yêu Em

Giấm Giấm và Cua Cua


trước sau

Ngày Hề Gia xuất viện, anh cả cũng đến đón cô.

Vừa mới hạ cánh là Quý Thanh Viễn chạy thẳng tới bệnh viện. Trên đường kẹt xe nên phải mất hơn một tiếng mới tới nơi.

Vẫn may, còn kịp.

Bên ngoài phòng chụp CT, Mạc Dư Thâm và Quý Thanh Thời đang chờ Hề Gia. Đây là lần kiểm tra cuối cùng trước khi xuất viện của Hề Gia. Buổi sáng kiểm tra sức khỏe mất đến hai tiếng.

Mạc Dư Thâm không nghĩ đến Quý Thanh Viễn cũng sẽ đến, "Anh cả."

Quý Thanh Viễn gật đầu hỏi: "Hôm nay Gia thế nào?"

Mạc Dư Thâm: "Rất tốt."

Hai người trò chuyện về tình trạng cơ thể mấy ngày nay của Hề Gia mà như là mở cuộc họp hội nghi cấp cao. Quý Thanh Thời không chen lời vào.

Quý thanh Thời đút tay vào túi quần, nhìn cửa phòng chụp CT, thỉnh thoảng lại ngó qua phía hội nghị cấp cao bên kia. Hình như đến tận bây giờ Mạc Dư Thâm vẫn chưa gọi anh là "anh hai" lần nào.

Anh tò mò, nếu hôm đó không phải anh mà là Quý Thanh Viễn đứng bên cạnh Hề Gia chờ Mạc Dư Thâm về thì Mạc Dư Thâm có rọi đèn pin vào mặt anh cả không?

Hề Gia chụp xong, cửa mở.

Nhìn thấy anh cả cũng tới, Hề Gia hưng phấn chạy tới.

Mạc Dư Thâm cho rằng cô chạy thẳng vào lòng anh nên giang hai tay ra.

"Anh cả, sao anh lại tới đây?"

"Chuyến bay không bị hoãn, đúng lúc qua đây đón em." Quý Thanh Viễn ôm lấy Hề Gia. Cô gầy đi quá nhiều so với trước kia, một tay cũng có thể vòng hết.

Mạc Dư Thâm đứng bên cạnh quê một cục, im lặng để tay xuống.

Quý Thanh Thời xoay mặt qua chỗ khác, miệng nhếch lên.

Đang cười trên nỗi đau của người khác thì Quý Thanh Thời nhận được tin nhắn của Diệp Thu: 【Có thời gian không? Tối gặp nhau một chút.】

Quý Thanh Thời sững sờ, nhìn đi nhìn lại mới xác định mình không nhìn lầm. Diệp Thu muốn hẹn anh gặp mặt.

Anh lập tức trả lời: 【Không bận. Nhà hàng em chọn, em muốn ăn cái gì?】

Diệp Thu: 【Đến nhà hàng của anh đi. Thuận tiện bao phòng, tôi không muốn bị chụp.】

Đọc xong nửa câu sau, ý cười trên mặt Quý Thanh Thời xuất hiện, nhưng quá nhạt không để lại vết tích.

Anh phân phó cho quản lý nhà hàng, tối nay không kinh doanh.

Sự vui vẻ của việc hôm nay Hề Gia xuất viện bị tin nhắn này hòa tan đi một nửa. Không biết tại sao mà anh cảm thấy bữa cơm này không phải là Hồng Môn yến mà là bữa tối cuối cùng.

Hi vọng là anh buồn lo vô cớ.

"Anh hai." Hề Gia gọi anh.

Quý Thanh Thời hoàn hồn, ba người họ đã đi đến chỗ rẽ. Anh cất bước theo sau.

Cả một buổi sáng này Quý Thanh Thời hoàn toàn không có tâm trạng.

Về đến nhà, anh ngồi ở phòng khách nhìn lại tin nhắn, rồi lại xử lý email trên điện thoại. Hôm nay là cuối tuần, công việc cũng không nhiều.

Hề Gia ăn cơm trưa xong liền lên lầu ngủ. Trong phòng khách, mọi người đang thảo luận những chú ý sau khi Hề Gia dùng thuốc, chỉ có Quý Thanh Thời nhìn có vẻ như là nghiêm túc nghe nhưng hồn sớm đã bay lên trời.

Quý Thanh Viễn đề nghị, vì bây giờ Hề Gia bắt đầu uống thuốc khôi phục ký ức nên bọn họ không muốn để bất cứ thứ gì bên ngoài quấy nhiễu cô, cũng không để cô ghi bút ký nữa. Tất cả đều thuận theo tự nhiên.

Hề Diệp Lam: "Nếu không ghi bút ký thì con bé sẽ không nhớ ra Dư Thâm là ai."

Quý Thanh Viễn: "Không nhớ được thì tạm thời không nhớ được. Con cảm thấy Dư Thâm vẫn nên đừng ở cùng một chỗ với Gia Gia. Nếu sáng nào đó con bé tỉnh dậy và bài xích người bên cạnh mình thì nó sẽ sinh ra một bóng ma tâm lý, không tốt cho việc hồi phục."

Anh giải thích cặn kẽ: "Ký ức của Gia Gia dần dần khôi phục thì tính cách và suy nghĩ cũng sẽ dần quay lại trước kia. Bây giờ con bé không khác gì một đứa trẻ. Không phải vì tính cách trẻ con mà là do không có ký ức nên hành vi phản ứng sẽ tự nhiên như một đứa trẻ."

Dừng một chút, Quý Thanh Viễn nhìn về phía Mạc Dư Thâm: "Đây chỉ là ý kiến cá nhân của anh, cuối cùng quyết định thế nào thì anh vẫn tôn trọng ý kiến của em."

Mạc Dư Thâm nghiêm túc cân nhắc, "Vậy làm theo lời anh nói đi."

Nếu bây giờ mỗi ngày anh đều cho Hề Gia xem ảnh và video, rồi lại cùng ôn lại bút ký với cô thì vô hình chung sẽ ảnh hưởng việc hồi phục ký ức ban đầu của cô. Hơn nữa còn tạo ra một loại gánh vác ký ức trong lòng.

Quý Thanh Viễn: "Anh đã mời một nhóm chuyên gia vật lý trị liệu đến. Trong khoảng thời gian Gia Gia trị liệu, bọn họ sẽ âm thầm đi theo và ghi chép lại bệnh tình của con bé."

Anh nhắc nhở Mạc Dư Thâm: "Em đổi số điện thoại của Gia Gia, lấy lại bút ký và những ghi chép trước đây đi."

Mạc Dư Thâm: "Vậy em đem nó xuống tầng một ở."

Quý Thanh Viễn: "Tầng hai còn nhiều phòng, em ở tầng hai là được. Nếu Gia Gia hỏi em thì cứ nói là bạn của anh đến ở tạm."

Dù sao trí nhớ của cô không dài, qua hôm sau là quên hết.

Họp gia đình kết thúc, Mạc Dư Thâm lên tầng ba thu dọn đồ đạc chuyển xuống tầng hai ở.

Bây giờ Hề Gia đã có thể nghe được, ký ức trước kia cũng đang từng chút khôi phục lại. Tất cả đều đang tiến triển tích cực. Bắt đầu từ thứ hai tuần sau, anh cũng nên về Mạc thị đi làm lại.

Cục diện rối rắm giữa anh và Mạc Liêm cũng đến hồi kết thúc.

Phòng khách dưới lầu, Quý Thanh Thời nhắm mắt tựa vào sô pha dưỡng thần. Hơn một tiếng họp gia đình, anh nói không đến năm câu.

Quý Thanh Viễn: "Em ở đây tị nạnh cái gì. Không thì cho em lên tầng hai ở luôn?"

Quý Thanh Thời: "....." Anh mở mắt ra. "Anh uống lộn thuốc à?"

Quý Thanh Viễn: "Em mới là người có bệnh. Có bệnh thì đi tìm bác sỹ đi, đừng có ở đây tỏ ra sống dở chết dở."

Nói xong, Quý Thanh Viễn đứng dậy đi lên lầu.

Phòng khách an tĩnh trở lại.

Quý Thanh Thời đột nhiên không còn lo xa.

Hẹn sáu giờ, chưa đến năm giờ rưỡi Quý Thanh Thời đã có mặt ở nhà hàng. Anh chọn vị trí mà Hề Gia hay ngồi nhất. Trước kia cô thích nhất ngồi chỗ này ăn cơm với Diệp Thu.

Đây là lần đầu tiên Quý Thanh Thời chờ một người lâu đến vậy.

Gần sáu giờ, Diệp Thu tới.

Quý Thanh Thời dựa theo khẩu vị của cô dặn đầu bếp chuẩn bị món ăn.

Diệp Thu mới về Bắc Kinh chiều nay. Ban đầu còn muốn ở trên núi chơi thêm hai ngày nhưng "điên cuồng liên hoàn call" của người đại diện suốt ngày công kích giục cô mau chóng trở về. Ngày mai đoàn phim Sở Sam có một cuộc họp báo, tất cả các nhân viên cốt cán đều tham gia.

Ánh mắt của Quý Thanh Thời luôn dán lên người Diệp Thu kể từ lúc cô bước vào nhà hàng cho đến khi cô ngồi xuống trước mặt anh.

Từ đầu đến cuối cô đều không nhìn vào mắt của anh. Gần một năm không gặp. Nếu không phải những trạng thái hình ảnh trên weibo của anh luôn bị cư dân mạng đem
ra bàn tán thì cô và anh sớm đã thành người xa lạ.

Quý Thanh Thời nhất thời không thể mở miệng, anh rót cho cô một ly nước.

Diệp Thu: "Cảm ơn." Cô lấy hai tay cầm ly nước nhưng không uống. "Quý Thanh Thời."

Anh đã quên mất bao lâu rồi mới có người gọi anh như vậy.

Giọng nói của Diệp Thu rất nhẹ: "Hai năm qua, cho dù Sở Sam cọ nhiệt (lợi dụng sử nổi tiếng) của anh như thế nào thì anh đều ngấm ngầm cho qua. Sau khi chia tay anh cũng không để cô ấy bị khó xử trước công chúng, cũng chưa từng đề cập đến nhau trên weibo. Xưa nay tôi không có hi vọng xa vời rằng tôi cũng sẽ được đãi ngộ như vậy."

Cô bình tĩnh lấy hơi: "Nhưng tốt xấu gì chúng ta cũng cùng giường một năm, coi như không có cảm tình gì thì anh cũng đừng biến tôi thành trò tiêu khiển của anh như vậy. Tôi và anh không giống nhau, anh không cần đau đầu vì tiền nhưng tôi còn phải dựa vào thanh danh để kiếm cơm. Sau này còn muốn tìm một người tôi thích, một người đối xử với tôi không tệ để kết hôn. Nếu anh cứ tâm huyết dâng trào lâu lâu đăng một cái trạng thái hình ảnh mờ ám như vậy thì sau này ai dám đến cưới tôi?"

Diệp Thu lấy ly nước nóng sưởi ấm tay, lòng bàn tay không còn lạnh nữa.

Cô vẫn luôn nhìn vào ly nước lúc nói chuyện, không biết Quý Thanh Thời có biểu cảm gì. Cô cũng không muốn biết.

"Quý tổng, xin ngài giơ cao đánh khẽ."

Trong ánh mắt của Quý Thanh Thời giống như có một cơn gió ở Siberia* thổi qua. Anh không nói lời nào nhìn chằm chằm Diệp Thu.

Anh coi cô là trò tiêu khiển?

*Siberia, người VN gọi là Xibia, là một vùng lãnh thổ của nước Nga, nổi tiếng với mùa đông khắc nghiệt nhất trên thế giới. (Nguồn: wikipedia).

Anh đã chủ động lấy lòng với cô bốn lần.

Lần đầu tiên, anh đến chung cư thăm cô nhưng thái độ của cô lãnh đạm, còn nói những lời đả kích người khác. Anh không so đo.

Lần thứ hai, đăng ảnh lên weibo.

Lần thứ ba, đăng ảnh vé xem phim của cô lên weibo.

Cô không có đáp lại bất kỳ cái gì.

Lần thứ tư, anh gửi tin nhắn nói cho cô anh đã đỡ đau dạ dày, thuốc cũng cai rồi.

Rốt cuộc cô muốn thế nào?

Diệp Thu bực bội thở không ra hơi, lời nên nói đã nói xong, "Quý tổng, xin lỗi không tiếp được." Cô đứng lên.

Lúc này Quý thanh Thời mới lên tiếng, anh đã rất kiềm chế lại tâm tình của mình, "Cũng đã đến rồi, ăn một bữa cơm rồi đi."

Diệp Thu: "Không được, còn có việc."

Quý Thanh Thời: "Đầu bếp đã làm rồi."

Diệp Thu mở túi, lấy một xấp tiền đặt trên bàn, khẽ gật đầu rồi quay người đi.

Quản lý nhà hàng thấy như vậy, vội vàng phân phó đầu bếp đừng làm. Nếu lên mấy món này thì trái tim của Quý Thanh Thời sẽ vỡ vụn mất.

Quý Thanh Thời không đuổi theo, anh nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên đó là kính pha lê phản chiếu bóng hình của anh.

Hai tháng tiếp theo, Quý Thanh Thời không đăng weibo và cũng không chú ý tới bất kỳ tin tức giải trí nào. Lần nữa nghe được tin tức của Diệp Thu là tháng mười hai, trước lễ Giáng sinh mấy ngày.

Diệp Thu lại lên hot search. Lần này không có liên quan gì đến anh, là Hoắc Đằng đưa cô lên. Hoắc Đằng gặp mặt bạn bè, còn đưa Diệp Thu đi theo.

"Anh hai, anh mau mau làm sáng tỏ đi chứ, Diệp Thu là bạn gái của anh mà." Hề Gia đưa di động cho anh nhìn, "Cư dân mạng đang ghét đôi Diệp Thu và Hoắc Đằng, phiền thật."

Quý Thanh Thời không nhìn hot search mà nhìn chằm chằm Hề Gia, "Gia Gia, em nhớ Diệp Thu là ai hả?"

Hề Gia cau mày, "Em từng quên cô ấy à?"

Quý Thanh Thời không nói rõ. Hai tháng dùng thuốc, trí nhớ của cô đã kéo dài thêm, có đôi khi còn nhớ được sự việc của ngày hôm trước. Không ngờ tới hôm nay đã nhớ được Diệp Thu.

Nhưng ký ức của cô dừng ở hai năm trước là lúc anh và Diệp Thu còn chưa chia tay.

Quý Thanh Thời không xem cái hot search kia. Liên quan đến Hoắc Đằng nên anh không muốn xem, cũng không có hứng thú.

Hề Gia thấy anh không có biểu hiện gì, cô lấy lại điện thoại. "Anh mà không quan tâm Diệp Thu, chờ ngày nào đó cô ấy ngược anh đến chết đi sống lại thì đừng có mà khóc."

"Em đi ngủ đây, ngày mai còn phải đi huấn luyện sớm."

Quý Thanh Thời: "Huấn luyện gì? Đi đâu huấn luyện?"

Hề Gia sờ sờ trán của anh, "Ngốc rồi à? Đi đến câu lạc bộ cưỡi ngựa huấn luyện chứ đi đâu?"

Quý Thanh Thời trợn tròn mắt nhìn Hề Gia. Cô không những khôi phục lại ký ức mà tính cách cũng trở về như trước kia.

Hề Gia lên lầu, bỏ lại Quý Thanh Thời vẫn còn sững sờ ơi đó.

Bình tĩnh lại, anh gửi tin nhắn cho Mạc Dư Thâm 【Gia Gia đã nhớ ra Diệp Thu là ai, ký ức dừng lại ở hai năm trước, lúc con bé còn chưa biết cậu.】

Hôm nay Mạc Dư Thâm đi công tác ở Thượng Hải, phải ở bên đó hai ngày. Đây là lần đầu tiên anh rời cô lâu nhất kể từ lúc cô sinh bệnh.

【Đêm mai em về.】

Hai tháng này, Hề Gia vẫn luôn cho rằng anh là bạn của Quý Thanh Viễn, ở tạm nhà cô.

Cô vẫn thích dán anh như trước kia. Chủ động pha cà phê cho anh, lúc ăn cơm tối sẽ đặt hết đồ ăn ngon ở trước mặt anh.

Hầu hết cuối tuần anh đều ở nhà làm việc, một ngày cô có thể chạy đến thư phòng của anh 8891 lần, mỗi lần đều có một cái cớ mới mẻ tìm anh.

"Tôi đang tính viết kịch bản có liên quan đến quê quán của anh, có thể kể tôi nghe một chút về phong tục tập quán quê anh được không?"

"Anh có thể sửa ảnh giúp tôi được không? Giúp tôi photoshop tấm ảnh này một chút."

"Anh xem giúp tôi cái máy tính này, không biết vì sao nó lại chậm như vậy."

"Gần đây tôi muốn viết một câu chuyện liên quan đến tài chính. Anh có thể đề cử cho tôi vài chính sách tài chính được không?"

Ngày thường lúc anh đi làm, cô sẽ nhắn tin cho anh vào buổi trưa.

【Giấm Giấm, anh có biết nhũ danh của tôi là gì không?【

【Trước kia tôi gọi là Sắc Sắc, bây giờ đổi tên thành Cua Cua. Ha ha.】

Lúc ấy anh không biết rốt cuộc giấm với cua thì có liên quan gì đến nhau, sau này mới hiểu được giấm với cua là xứng đôi nhất.

*

Editor có lời muốn nói: Chắc là cua ngâm giấm rồi:))

*

#18052020

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện