Một tiếng thì thầm nhỏ râm ran bên tai tôi.
Lakis người đã đến gần tôi vào một thời điểm nào đó đang giữ tôi lại.
Mái tóc hơi che trán, chiếc mũi cao thẳng tắp và đôi môi cong duyên dáng đều truyền đến tôi rất rõ ràng.
Cổ họng của anh ấy đã hồi phục phần nào nên bây giờ chỉ nói ngắn gọn mà không cần viết ra giấy.
Tất nhiên, giọng nói vẫn còn một chút thô ráp nên những điều anh nói thường chỉ giới hạn trong những tình huống như thế này, nơi anh ấy không thể sử dụng bút hoặc giấy.
Lakis giữ tôi bằng một tay và nhẹ nhàng hạ tôi xuống sàn.
"Uh..
cảm ơn anh."
Tôi cảm thấy hơi khó xử vì lý do nào đó, nhưng tôi cảm ơn anh ấy trước.
Lakis lặng lẽ nhìn tôi, rồi mắt anh ấy nhăn lại khi anh ấy nở một nụ cười nhẹ.
Đó là một nụ cười mê hoặc có khả năng mê hoặc lòng người.
Nó cũng cho tôi cảm giác nguy hiểm hơi khác so với khi tôi chiến đấu với anh ta vài đêm trước.
Cảm giác đó tăng vọt khi Lakis bắt đầu làm gọn mái tóc hơi rối của tôi vì chuyện vừa xảy ra.
Cho dù đó là ánh mắt anh ấy nhìn xuống tôi, bàn tay anh ấy từ từ di chuyển trên tóc tôi, hay thậm chí là quả táo Adam của anh ấy bên trên áo sơ mi của anh ấy, cảm giác như tất cả chúng đều đang rò rỉ pheromone.
Rồi khi đụng ánh mắt anh lần thứ hai, tôi chợt nảy ra một ý nghĩ không hợp hoàn cảnh chút nào.
"Nếu anh ấy hành động như vậy với Anne-Marie trong cuốn tiểu thuyết, chẳng phải nam chính thực sự là Lakis Avalon sao?"
Khi nghĩ đến điều đó, tôi cảm thấy hơi tiếc cho người con trai của một chút..
Ý tôi là, cho Lakis Avalon vũ phu, người không biết đến tình yêu trong cuốn tiểu thuyết.
Cốc cốc!
"Chị Yuri."
Ngay lúc đó, có người gọi cửa.
Rất hiếm khi có người đến tìm tôi vào sáng sớm như vậy.
Nhưng giọng nói tôi nghe thấy ở cửa nghe quen quen.
Đôi mắt của Lakis dường như trở nên lạnh đi trong giây lát khi nó di chuyển đến lối vào.
Anh nhanh chóng xóa những dấu hiệu đó khỏi khuôn mặt của mình nhưng ánh mắt dường như là vì anh đang khó chịu vì bị quấy rầy.
Tuy nhiên, anh ta nhanh chóng quay lại với vẻ ngoài vô hại và lùi lại một bước.
Tôi ngay lập tức đi bộ đến lối vào.
Khi tôi mở cửa, ánh nắng ban mai rực rỡ tràn vào.
"Em chào chị Yuri, chúc chị buổi sáng tốt lành."
Đứng ở cửa, là một cô gái trong chiếc váy trắng và một dải ruy băng hoa xinh xắn trên mái tóc bạch kim bóng loáng.
Đó là Hestia, người tôi nhìn thấy lần cuối tại lễ hội.
Quả nhiên, nét đáng yêu của cô bé chẳng kém gì chị gái.
Tuy nhiên, Anne-Marie biểu cảm hơn một chút trong khi Hestia có bầu không khí điềm đạm và trưởng thành không giống như một đứa trẻ.
"Xin chào.
Nay em dậy sớm thế, Hestia."
"Khi em trưởng thành, em tự nhiên mất ngủ buổi sáng."
Ngay cả bây giờ, Hestia vẫn trả lời như một người lớn.
Nhưng rõ ràng, em ấy không biết rằng việc đề cập đến bản thân là một người trưởng thành khi cô ấy chỉ mới 12 tuổi khiến em có vẻ giống một đứa trẻ hơn.
Thành thật mà nói, tôi không ghét kiểu nói chuyện này với cô gái nhỏ.
"Không hẳn.
Không phải tất cả người lớn đều mất ngủ buổi sáng".
"Có thật không ạ?"
"Vâng.
Cá nhân tôi, tôi ngủ trong khi tôi không cần phải ra ngoài".
"Vậy thì em sẽ sửa lại bản thân mình.
Em là một người lớn không có giấc ngủ buổi sáng nên em thức dậy vào lúc này là bình thường".
Cuối cùng, tôi chỉ cong môi cười với nhóc ấy.
"Vậy điều gì đã đưa em đến đây sớm như vậy?"
"Nhà em hết trứng rồi.
Em có thể mượn chị hai quả được không?"
Lý do Hestia đến là để chạy việc vặt cho Anne-Marie.
Đây không phải là lần đầu tiên.
Không giống như tôi, những người có giờ làm việc bình thường, Anne-Marie thường về nhà muộn vì tình hình ở phòng khám.
Vì vậy, khi cô ấy không thể mua hàng tạp hóa vào buổi tối và sáng hôm sau thiếu thứ gì đó, họ sẽ đến mượn nguyên liệu từ tôi.
Nó không giống như mối quan hệ của chúng tôi tồi tệ đến mức tôi không thể cho họ mượn những quả trứng đơn giản.
Thêm vào đó, Anne-Marie thường làm những thứ cho tôi, như bánh ngọt lần trước.
Vì vậy, tôi dễ dàng gật đầu với Hestia.
"Đứng đấy, đợi chị một chút."
"Dạ em chỉ ở ngay đây thôi."
Sau khi tôi nói điều đó, tôi nhớ Lakis đang ở trong nhà và dừng lại.
Tuy nhiên, tôi không thể để một đứa trẻ ra ngoài một mình trong không khí lạnh giá buổi sáng.
"Thôi được rồi.
Xin thứ lỗi vì để em ở ngoài".
Nhưng khi tôi bước vào nhà với Hestia, Lakis không ở trên ghế.
Có lẽ anh ấy đã vào nhà vệ sinh? Nhưng dù theo cách nào thì điều này cũng tốt.
Tuy nhiên, khi tôi vào bếp để lấy trứng, khung cảnh phía sau của người đàn ông đứng phía trước khiến tôi chú ý.
Tôi dừng lại một chút.
Cảnh tượng kẻ thủ ác cầm cái gáo dưới ánh nắng ban mai đi cùng nhau tuyệt vời hơn tôi tưởng rất nhiều.
Nó không cảm thấy lạc lõng chút nào.
"Vậy là anh ấy vẫn ở trong bếp?"
Thật kỳ lạ, Lakis đang làm cho căn bếp nhỏ quen thuộc của tôi giống như một nơi linh thiêng.
Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng, mái tóc vàng trông tự nhiên không rối, và khuôn mặt điển trai của anh ta tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng.
"Khoan đã, tại sao nó lại lấp lánh như vậy?"
Tôi nghĩ, hơi khó hiểu.
Lakis cảm nhận được sự hiện diện của tôi và quay lại.
Sau đó anh ấy giải thích.
"Có một mùi khét."
"Ồ, vậy sao?"
Tình trạng thể chất của anh ấy chắc chắn đã