Gương mặt quen thuộc ở ngay trước mắt, Huyền Ảnh ngược lại chỉ cảm thấy choáng váng một trận.
Hắn tựa hồ không thể tin vào những gì tận mắt nhìn thấy, kịch liệt lắc đầu, thời điểm nhìn lại, cảnh tượng trước mắt vẫn như trước không thay đổi.
Huyền Ảnh lúc này mới có một chút bối rối sau cơn choáng váng: "Hoàng...!Hoàng Mị?"
Thanh âm của hắn rất nhẹ, mơ hồ mang theo ba phần cảm giác hơi thở vô lực mong manh, mà đôi môi bị máu thấm ướt khép khép mở mở kia cũng có một đoạn đau đớn bị xé rách ra, trên khóe môi xuất hiện một vài vết rách.
Trong tứ đại ảnh vệ của Thụy Vương phủ, quan hệ của Hoàng Mị và Huyền Ảnh là tốt nhất.
Đây cũng không phải là nói hai người khác bất hòa với Huyền Ảnh, chỉ là Thiên Nhận luôn nghiêm túc đáng tin, lại đứng đầu chúng ảnh vệ, Huyền Ảnh khó tránh khỏi đa phần là kiêng kị cùng tôn kính đối với hắn.
Mà Địa Nhân một tay y thuật xuất thần nhập hóa, thái độ đối nhân xử thế đa phần có phong phạm của thế ngoại cao nhân, loại phong thái này có thể nhìn từ xa nhưng không thể nhìn gần, cho dù Địa Nhân có chủ động đến nói chuyện với nhau, Huyền Ảnh cũng có loại cảm giác không dám nhiều lời khó hiểu.
Chỉ có Hoàng Mị không chỉ tuổi tác xấp xỉ với hắn, ngay cả tính cách cũng là loại vừa xa lạ lại vừa như đã quen biết từ lâu, trong số ảnh vệ cũng quả thật là hiếm thấy.
Huyền Ảnh không thể kiềm chế được ánh mắt bị dị sắc này hấp dẫn, trong thời gian thường xuyên qua lại, quan hệ với Hoàng Mị lại càng ngày càng thân cận.
Nhưng mà ngay hiện tại...
Ở thời điểm hắn sa sút nhất, chật vật nhất không chịu nổi, hết thảy hết thảy của hắn, lại đều bị người được gọi là bằng hữu này nhìn thấy.
Đầu ngón tay của Huyền Ảnh giật giật tê dại, trong cổ họng khô khốc từng trận.
Hoàng Mị đánh giá toàn bộ cảnh tượng xung quanh một lần trong một hơi, bất luận là côn bảng roi trúc bên chân của Huyền Ảnh hay các loại hình câu lạc thiết cách đó không xa, nhưng đến cuối cùng, tầm mắt của hắn vẫn trở lại trên người Huyền Ảnh.
Hoàng Mị trong nháy mắt trì hoãn: "Ngươi có khỏe không?"
Hoàng Mị mở miệng, cũng không đợi Huyền Ảnh trả lời, bản thân nở nụ cười trước: "Xem ta này, mắt rõ ràng có thể nhìn ra, có gì phải hỏi chứ."
"Đã như vậy rồi, có thể tốt mới là lạ đấy!" Hắn than thở hai tiếng, lại ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn lộ ý cười, nhưng khóe mắt phiếm hồng kia khiến cho Huyền Ảnh nhất thời cảm thấy có phần có lỗi.
"Ta không sao..." Huyền Ảnh biện giải, có lẽ biết độ đáng tin trong lời nói của bản thân căn bản là không có, nói cũng không ra hơi gì.
Hắn không muốn lãng phí thời gian ở đây cho những loại chuyện không ra làm sao, cũng có thể đơn thuần là vì bầu không khí ngay sau đó mà lúng túng khó xử, Huyền Ảnh chỉ do dự trong nháy mắt, mở miệng cố nói sang chuyện khác: "Ngươi thì sao? Tại sao ngươi lại tới nơi này rồi?"
Còn không phải vì chủ thượng nghi ngờ ngươi sao!
Những chuyện trước khi nói ra chung quy vẫn dừng lại, lời nói nuốt xuống để trong lòng.
Hoàng Mị sau khi ngừng một chút, cuối cùng vẫn thay đổi lời nói ra: "Chủ thượng lo lắng ngươi gặp phải bất trắc ở Lương Vương phủ, cố ý phái ta đến xem, nếu tình cảnh của ngươi quá khó khăn cũng có thể cứu ngươi về..."
Nói xong, âm thanh dần dần biến mất dưới ánh mắt gượng gạo của Hoàng Mị.
Huyền Ảnh cười khổ hai tiếng, hỏi lại một câu: "Là vì chủ thượng nghi ngờ sao?"
Một câu trúng đích!
Huyền Ảnh căn bản không tin lời Hoàng Mị nói, trái lại suy nghĩ sơ lược một chút liền biết được sự tình ban đầu.
Nhưng Huyền Ảnh quả thực không biết hắn phải làm sao mới có thể gặp mặt chủ thượng một lần nữa, mà đối với Hoàng Mị, hắn rốt cuộc không thể kiềm chế được: "Ngươi, ngươi nói cho...!Ta không có, thuộc hạ không có, không có phản bội, thật sự không có!"
Huyền Ảnh nói xong lại lo lắng, vốn không thể trực tiếp bộc bạch tâm tư với chủ thượng, cho dù là biện giải với Hoàng Mị cũng lo lắng đối phương không thể hiểu được ý tứ của hắn mà truyền lời giùm.
Hoàng Mị cứ thế trơ mắt nhìn hắn chật vật hồi lâu, nói chuyện lại càng nói năng lộn xộn, cho dù bị miệng vết thương trên người kích động đến nhe răng trợn mắt vẫn luôn không ngừng lảm nhảm.
"Ngươi đi giải thích với chủ thượng giúp ta, không có, không có phản bội, vĩnh viễn không có phản bội..."
"Được rồi!" Huyền Ảnh còn chưa nói xong câu, Hoàng Mị rốt cuộc không thể nhịn được nữa, khẽ a một tiếng ngắt lời hắn, cau mày nhiều hơn là không dám gật bừa.
Huyền Ảnh nhìn thấy biểu tình của đối phương, rốt cuộc cũng ngượng ngùng câm miệng.
Lúc này hắn mới hậu tri hậu giác*, đỉnh đầu như có thứ gì đó đang không ngừng nhỏ xuống, Huyền Ảnh