Thập Tam làm việc ở trung tâm Dương Quang tốt lắm, tháng thứ hai đã xong kỳ thử việc, lấy được tiền lương chính thức. Điều Thanh Vi không nghĩ tới là, tiền lương cao hơn dự tính nhiều.
Thanh Vi cũng không xem trọng tiền lương của nghề này. Cô từng hỏi thăm, Thập Tam đi làm cố định ở Dương Quang, đây là huấn luyện viên chính thức, huấn luyện viên chính thức lấy tiền lương cố định, thường không cao lắm. Nếu là huấn luyện viên theo giờ, có danh tiếng, lên nhiều lớp, vừa làm ở phòng tập, tiền thu vào có vẻ khách quan hơn, nhưng như vậy rất mệt.
Thập Tam không phải huấn luyện viên theo giờ, sao tiền lương của anh lại cao như vậy ?
Thanh Vi hỏi thì Thập Tam nói với cô rằng, tuy anh đi làm cố định ở Dương Quang, nhưng có mấy hội viên yêu cầu anh phụ đạo theo giờ, đều là tính thời gian lấy tiền. Hơn nữa vì có mấy phòng tập thể hình khác có ý đồ đục khoét nền tảng, nên Dương Quang rất coi trọng anh, điều kiện rất tốt.
Nói như vậy, bởi vì Thập Tam được hoan nghênh, anh vừa làm cố định ở Dương Quang, vừa làm theo giờ, đương nhiên thu vào cao, còn không cần chạy tới chạy lui.
Thanh Vi vui vẻ mà ôm hôn anh:“A Ngự giỏi quá !” Thập Tam lập tức đỏ mặt nhẹ nhàng hôn lại.
Hai người thân mật ôm hôn một lát, Thập Tam ôm Thanh Vi nói: “Dương Quang từng đề nghị với anh, muốn anh tham gia khóa huấn luyện chính quy, lấy bằng huấn viên tập thể hình.”
Thanh Vi gật đầu: “Nên lắm, như vậy mới có vẻ chính quy. Anh sẽ càng có điều kiện phát triển.”
“Chứng nhận này không khó lấy. Anh đã bắt đầu chương trình học, nhưng Dương Quang còn muốn để anh tham gia đại hội kiện mỹ.”
“À ? Anh nghĩ sao ?”
“Bọn họ muốn anh tham gia lấy được giải, như vậy có thể đề cao đẳng cấp của mình. Nhưng là trận đấu kiện mỹ này anh không tham gia được.”
“Vì sao ? Sợ bị lộ da thịt?” Thanh Vi cười xấu xa nhéo lỗ tai của anh.
“Anh từng xem trận đấu này, mặc rất lộ liễu. Hơn nữa anh và bọn họ luyện không nhau, cơ bắp cũng không phù hợp yêu cầu trận đấu.”
“Vậy sao.” Thanh Vi nghĩ đến mấy tiên sinh kiện mỹ cơ bắp khoa trương ý, nhìn nhìn lại thân thể Thập Tam tinh chắc như sắt, sâu sắc đồng ý: “Không cần luyện thành như vậy. Nói lại anh có công phu thực, không cần phải so độ lớn khối thịt với bọn họ.”
Thập Tam thấy cô đồng ý ý nghĩ của mình, cao hứng: “Đúng vậy, những người đó thoạt nhìn cường tráng, còn chưa đủ anh đánh hai quyền.”
“......” Quả nhiên Thập Tam vẫn là phần tử bạo lực.
Hai người đang nói cao hứng thì mẹ Yến gọi điện thoại đến đây, nói hai ngày sau là tiết Đoan Ngọ, muốn họ về nhà ăn cơm. Thanh Vi đang muốn tìm thời gian ngả bài, nên lập tức đồng ý.
Ngày tiếp theo, Thanh Vi và Thập Tam dùng thời gian nghĩ nên thuyết phục nhị lão thế nào, nên trả lời vấn đề bọn họ có khả năng đưa ra thế nào. Kết quả Thập Tam càng ngày càng sợ hãi, sợ sẽ bị phản đối.
Thanh Vi thấy trên khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng của anh, lộ rõ vẻ lo lắng, vốn cũng không yên tâm bắt đầu yên ổn lại.
Thanh Vi biết, chuyện này, cô là người chủ chốt, Thập Tam lo lắng sợ hãi, không phải vì anh không đủ kiên định, mà là không đủ tự tin. Cô cần phải cùng anh đối mặt vấn đề.
Hơn nữa vẻ mặt lo lắng của Thập Tam rất đáng yêu, quả thực giống như con chó lớn tội nghiệp sau khi bị chủ nhân trách móc, làm cho cô không nhịn được muốn khi dễ, xoa nắn. Kết quả cô cũng thực sự khi dễ, xoa nắn. Vì thế Thanh Vi thả lỏng, Thập Tam cũng an tâm không ít.
Thời tiết từ từ nóng bức, khiến khẩu vị của người ta giảm xuống. Giữa trưa hôm nay, Thanh Vi đang cùng mấy người Tiểu Vị nói chuyện phiếm, nói không muốn ăn cơm, đặc biệt không muốn ăn căn tin, Thập Tam gọi điện thoại cho Thanh Vi, nói đứng trước cửa cơ quan của cô.
Thập Tam có việc tìm cô ? Thanh Vi thăm dò nhìn xuống, quả nhiên thấy anh đứng thẳng tắp ngoài cửa lớn. Thanh Vi nghĩ: Bên ngoài nóng như vậy, anh lại đến lúc giữa trưa, nhất định còn chưa kịp ăn cơm, sợ là nước cũng chưa uống.
Thanh Vi xuống lầu đón Thập Tam lên văn phòng. Chuyện tới lúc này, Thanh Vi cũng không muốn che đậy, thoải mái đưa Thập Tam đến trước mặt đồng nghiệp. Quả nhiên Thập Tam vừa vào cửa đã khiến cho nhóm Tiểu Vị chú ý.
Thanh Vi sợ Thập Tam gặp lại bọn người này chỉ biết xấu hổ, hoặc là quá mức lạnh lùng, lại không nghĩ rằng Thập Tam đối đáp ung dung. Tuy anh vẫn hơi lạnh nhạt, nói không nhiều lắm, nhưng anh rộng rãi chào hỏi, cử chỉ cũng không cứng ngắc câu nệ.
Hơn nữa Thập Tam có một loại tao nhã, đó là nam nhân ở hiện đại rất ít có, từ trong khung lộ ra tao nhã, vô cùng phù hợp với khí chất thanh lãnh ung dung của anh. Thanh Vi đắc chí nghĩ: Nam nhân nhà mình thật tốt nha, cho dù là động tác mở cặp lồng cơm cũng là cảnh đẹp ý vui.
Đợi chút, cặp lồng cơm ? Thập Tam là mang cái cặp lồng cơm tới, chẳng lẽ đưa cơm cho cô? Mấy người Tiểu Vị cũng là nhìn chằm chằm động tác mở cặp lồng cơm ra của Thập Tam, rất tò mò anh cầm cái gì.
Thập Tam không nghĩ tới lại có nhiều người như vậy, nghĩ đến mình đưa thức ăn cho Thanh Vi bị người khác nhìn thấy, nếu ăn ngon thì tốt, nếu như bị chê cười...... Trong lòng anh có chút bất an, nhưng biểu cảm trên mặt thiếu thiếu, ai cũng không nhìn ra.
Thập Tam mở cặp lồng cơm hai tầng ra, giải thích:“Thời tiết quá nóng, em không ăn cơm mà ăn đồ uống lạnh sẽ làm dạ dày bị thương, anh làm chút đồ ăn vặt em thử xem ?” Nói xong, một chén rau câu và một mâm bánh đã đặt trước mặt Thanh Vi.
Rau câu run rẩy, nước đường trong trẻo còn
có vừng đen trắng làm đẹp; Bánh thập cẩm có vẻ ngoài rất đẹp, có lớp vỏ ngoài như nhung, bột ca cao, đậu tương trên mặt, ruốc, bột trà xanh, còn có 3 miếng bánh đậu đỏ, màu sắc tươi mới, trình bày chỉnh tề, nhìn như một tác phẩm nghệ thuật.
Không nghĩ tới tối hôm qua cô nói không muốn ăn cơm, Thập Tam lập tức ghi tạc trong lòng. Buổi sáng không biết anh làm thế nào vừa dùng thời gian làm xong lại còn đưa đến tận đây. Một dòng nước ấm trào ra, Thanh Vi rót nước cho Thập Tam hỏi: “Anh ăn cơm chưa ? Lại đây có ảnh hưởng công việc không ?”
“Ăn ở căn tin rồi.” Thập Tam thấp giọng nói: “Hôm nay giữa trưa không có lớp, thời gian còn nhiều.” Nói xong chờ đợi nhìn Thanh Vi.
Thanh Vi cười khanh khách nhìn 2 phần đồ ăn vặt: “Làm đẹp như vậy, em không nỡ ăn.”
Tiểu Vị vừa nghe, nuốt nước miếng nói: “Cậu luyến tiếc, thì cho tôi đi.” Lập tức được mấy người khác hưởng ứng. Trừ Lưu Húc Dương - răng đau nhìn thẳng trần nhà, mắt trắng như cá chết.
Nếu không phân cho mấy kẻ ăn hóa này một chút, nhất định không được sống yên ổn, cho nên Thanh Vi dùng cơm hộp lấy ra ra một ít rau câu, lại cầm 2 miếng bánh lên, dùng ánh mắt ý bảo Tiểu Vị có thể phát động.
Sau đó Thanh Vi thân thiết kéo Thập Tam nói: “Nếu anh có thời gian, thì ra ngoài dạo với em.”
Lúc có Thập Tam, Đại Hải ngồi rất lễ phép, Tiểu Vị cũng mềm mại tươi mát, nhưng trong nháy mắt bọn họ đi ra ngoài, chợt nghe thấy Tiểu Vị hoan hô một tiếng, ghế cạch một cái bị đẩy ra, sau đó là Đại Hải cao giọng la :“Bánh trà xanh kia là của tôi.” Còn có Lưu Húc Dương gầm nhẹ: “Mớ nó chứ Triệu Quang Hoa, cậu dám ăn hết đậu đỏ tôi đánh chết cậu!”
Bọn hại bạn này, thật sự rất dọa người, hiểu cái gì kêu dè dặt hay không...... Thanh Vi thấy trán Thập Tam chảy xuống hắc tuyến. Thập Tam đã ảo não nói:“Là anh không nghĩ chu đáo, hẳn nên làm nhiều một chút, em cũng chưa ăn được gì.”
Thanh Vi nở nụ cười: “Em cũng có để lại một chút. Anh làm nhiều hơn cũng không đủ đám sói này chia nhau đâu.”
Giữa trưa rất nóng, hai người vào dạo trong một của hang tiện lợi cách đó không xa, thấy có khí lạnh đi lâu một chút. Thanh Vi kéo tay Thập Tam, độ ấm hơi thấp vô cùng thoải mái. Cô cảm khái nghĩ: Nội lực thật là tốt, Thập Tam đông ấm hạ lạnh, giống cái máy điều hòa hình người.
Đi vào một tiệm trang sức, các vật phẩm bên trong mới mẻ độc đáo tinh xảo. Thanh Vi là người ưa trang sức, đột nhiên nhớ tới cô và Thập Tam còn chưa nhẫn, nhẫn kim cương hả ? Dựa vào tình hình kinh tế hiện tại của bọn họ, có hơi khó.
Nhìn một chút, mới phát hiện giá tiền không rẻ, có cái khảm đá quý, bề ngoài giống nhẫn kim cương, có cái đính thủy tinh linh tinh, tinh xảo hoa lệ, còn cái tạo hình xuất chúng, hình hoa hình cây hình đồ vật...... Có nhiều lựa chọn lắm, có chút hoa mắt.
Thập Tam không biết dụng ý của Thanh Vi. Thanh Vi không thường mang trang sức, mang phần lớn là dồ giá trị thấp mà xinh đẹp, lắc tay, khuyên tai bằng pha lê, thủy tinh. Ở thế giới của anh, trang sức cũng không nhiều, bởi vì vấn đề công nghệ, cơ bản là đá quý vàng bạc giá cao hoặc là đồ vật bằng tre nứa trúc giá thấp.
Nhìn thấy ngân sức nhiều vô số, ánh sáng tinh mỹ này, Thập Tam cũng nổi suy nghĩ mua cho Thanh Vi. Hai người xem cẩn thận, chủ tiệm bắt đầu đề cử.
Đột nhiên Thanh Vi nhìn đến một cặp nhẫn đôi, không cứng nhắc như nhẫn bình thường. Không có được khảm này nọ, tạo hình cũng không phải đặc biệt đẹp mắt, nhưng rất độc đáo. Chỉ bạc tinh tế kéo thành mấy chỗ giao nhau, hình như là 3 dòng dòng nước dung hợp, lại có điểm giống bắt tay trừu tượng.
Chủ tiệm thấy ánh mắt của cô liền nở nụ cười, lấy ra cho hai người nhìn kỹ: “Thích đồ vật đúng là có ánh mắt tốt. Nghe nói là nhà thiết kế danh tiếng làm, tạo hình ngắn gọn, nhìn xem, tên cũng hay, là duyên định tam sinh.”
Tuy rằng chủ tiệm có khoác lác về thành phần, nhưng Thanh Vi cũng rất cao hứng. Lấy nhẫn thử thử, thế nhưng rất thích hợp ngón tay hai người.
Chủ tiệm lại tán dương, nói nhẫn này là chuẩn bị vì bọn họ vân vân. Thanh Vi cũng không phá lí do của chủ tiệm, cô quả thực thích cặp nhẫn này, bị người bán khuyếch đại chút thì có sao ?
Thập Tam cũng không biết nơi này có nhẫn cưới, nhất là quen dùng nhẫn kim cương, nhưng Thanh Vi mua trang sức cho anh, cùng cô mang nhẫn giống nhau, còn là “Duyên định tam sinh” , thành đôi anh rất thỏa mãn. Vì thế này đôi duyên định tam sinh “Độc nhất vô nhị” trong truyền thuyết lập tức mang trên tay hai người.
Thanh Vi nên đi làm, Thập Tam đưa cô đến dưới lầu. Thanh Vi khoái trá vẫy vẫy tay với anh, Thập Tam nhìn thấy nhẫn bạc chợt lóe dưới ánh mặt trời, cũng cong khóe môi, bỗng nhiên cảm thấy, lúc này Thanh Vi còn xán lạn hơn ánh mặt trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com