Edit: Nhã Vy
Yến Thanh Vi cố gắng đè nén cảm giác chua xót kia, không còn tư tưởng với cảnh đàn ông tắm rửa dưới trăng kiều diễm nữa. Cô tìm khăn mặt, đưa Thập Tam đến nhà vệ sinh, mở vòi hoa sen cho hắn, chỉ cho hắn làm thế nào để dùng nước ấm, dùng sữa tắm.
Kỳ thật trên người Thập Tam có vết thương, không thích hợp để tắm rửa. Nhưng hắn cũng muốn tẩy sạch vết máu bẩn, huống hồ là mệnh lệnh của chủ nhân không được cãi, Thập Tam căn bản không muốn cự tuyệt. Đừng nói tắm vòi hoa sen, nếu chủ nhân muốn hắn giữa mùa đông nhảy vào nước hồ lạnh băng, hắn cũng sẽ tỉ mỉ mà chấp hành.
Thế nhưng mà, Chủ nhân lại muốn cho hắn tắm nước nóng, Thập Tam lại thêm áy náy xấu hổ.
Nước ấm là cần củi lửa nấu, có thể nói rất tốn thời gian tiền của, chỉ có chủ nhân mới có thể tắm. Bọn họ làm gì có tư cách tắm nước nóng, bọn hạ nhân mùa đông có thể dùng nước nóng để lau, không để cho người bị lạnh cóng cũng là tốt lắm rồi. Mà ảnh vệ, bởi vì thân thể cường tráng, có nội lực hộ thân, bất kể xuân hạ thu đông đều phải dùng nước giếng tắm rửa.
Mà bây giờ, chủ nhân lại cho hắn tắm nước nóng, còn có những thứ… tản ra mùi thơm dễ chịu kia nữa. Những thứ tinh mĩ ở trong bình, dùng xong nhan sắc lại sáng rỡ, hẳn là để người phú quý dùng, là vật phẩm cao cấp.
Hắn chỉ là một ảnh vệ nho nhỏ, làm sao dám dùng? Nếu không, chủ nhân phát hiện nuôi hắn rất tốn tiền, sẽ không do dự mà đuổi hắn đi.
Vừa nghĩ đến đây, Thập Tam lập tức quỳ trên mặt đất, nói với Yến Thanh Vi: “Chủ nhân những thứ này rất quý giá, Thập Tam thân thể ti tiện, không xứng được dùng, xin chủ nhân cho phép Thập Tam dùng nước lạnh tắm.”
Đến bây giờ, Yến Thanh Vi nhớ lại chút cảm xúc kia, đã bị Thập Tam mài mòn không thấy nữa rồi. Anh muốn tự ti? Vậy cũng phải xem tình hính. Ví như người ta giết gà vịt trên thị trường, bình thường để không ảnh hưởng đến chất lượng, cần rất nhiều nước nóng đấy.
Cho nên Yến Thanh Vi không thừa tinh lực đối phó với Thập Tam, thông qua tiếp xúc trước giờ, cô đã tìm được biện pháp tốt nhất, chính là trực tiếp mệnh lệnh.
Lệnh cho Thập Tam, so với nói đạo lý với hắn, trấn an hắn, lại càng có ích hơn.
Cho nên Yến Thanh Vi nhìn thẳng Thập Tam, lệnh cho hắn : “Đừng nói nhiều, làm theo lời tôi. Tắm rửa cần chú ý đến vết thương, phòng ngừa sinh mủ.”
Quả nhiên Thập Tam nghe ngữ khí của nàng, lập tức nhận lệnh, còn cảm kích nói: “Chủ nhân chi ân, Thập Tam chết muôn lần cũng khó báo.”
Yến Thanh Vi vốn đã bước ra khỏi nhà tắm một bước, nghe được thế trượt chất suýt ngã.
Tiếng nước chảy ào ào trong phòng vệ sinh, Yến Thanh Vi ngồi ở Salon lại hơi thất thần: Thập Tam này cũng dễ dàng thỏa mãn, chuyện tắm rửa bằng vòi hoa sen là chuyện thường, hắn lại cho là chi ân muôn lần chết khó báo.
Chết rồi làm sao mà báo ân, tốt nhất là sống thật tốt. Còn sống báo ân, thường thấy nhất chính là lấy thân báo đáp.
A~ Ngừng! Mình lại nghĩ đi đâu rồi? Hắn chỉ là một đứa nhỏ 20 tuổi, cô bây giờ đã 26 rồi.
Lại ngừng! Cái này không liên quan đến tuổi tác có được hay không? Căn bản là không hiểu rõ người ta, làm sao lại có ý nghĩ kì quái vậy. Chẳng lẽ thấy người ta quá đẹp mắt, quá thuận theo, liền dụ cô bộc lộ ra răng nanh móng vuốt của cô rồi?
Vì vậy Yến Thanh Vi híp mắt lại, méo miệng: Thập Tam không tệ, có lẽ ăn uống càng thêm khỏe. Quốc gia nữ tôn nam ti, có lẽ có quan niệm trinh tiết đúng kông? Nếu như cô lôi kéo dụ dỗ Thập Tam, cường bạo hắn, hắn sẽ ôm ngực buồn bã cầu xin: “Đừng, đừng như vậy” (Nhã Vy: Phụt!!! Ha ha~~~ vãi cả tưởng tượng của chị. Đại tỷ ơi tha em đi mà~~)
Yến Thanh Vi nhịn không được mà cười rộ lên.
Cô không thể không có lý trí, chỉ là cũng không phải là thật sự
ăn, chỉ tự nghĩ làm mình vui. Vừa YY(tự sướng) vừa hữu ích khỏe mạnh nha~.
Yến Thanh Vi không thuần khiết mà nghĩ lung tung, lúc này Thập Tam cũng đã tắm rửa xong.
Hắn không dám dùng quá nhiều nước nóng, hơn nữa miệng vết thương cũng không nên ngâm nước lâu, cho nên nhanh chóng tắm qua, gội sạch tóc, xác định chủ nhân sẽ không chê hắn bẩn nữa, mới đóng nước, dùng khăn tắm lau người.
Nhưng mà, đến lúc nên đi ra ngoài, Thập Tam lại bắt đầu do dự…. Có nên mặc đồ màu đen như thế này không?
Buồng vệ sinh nho nhỏ nhìn một cái là không sót thứ gì, không có quần áo khác. Có thể chủ nhân vừa rồi đã biểu hiện rõ ràng, quần áo này quá bẩn, phải ném đi. Nếu như lại mặc, chủ nhân nhất định sẽ không vui.
Vậy hắn nên mặc cái gì?
Thập Tam nhìn khăn tắm dài dài trong tay, không cam lòng khoa chân múa tay trên người một cái, rùng mình một phát, để cho hắn mặc như thế ra ngoài, không bằng cho hắn một đao còn hơn.
Đột nhiên Thập Tam đứng vững vàng, hắn nhớ lại vừa rồi, chủ nhân nhìn ánh mắt của hắn cũng không phải không vui, thậm chí mang theo vài phần ưa thích kinh ngạc, sau đó chủ nhân phân phó hắn tắm rửa, muốn hắn ném quần áo bẩn đi, lại chưa cho hắn quần áo khác, chẳng lẽ, chủ nhân muốn sử dụng thân thể của hắn?
Thân thể Thập Tam cứng đờ, trong sương mù còn chưa tản đi, có chút căng cứng, trên mặt hắn dần nổi lên vệt đỏ ửng khả nghi.
Thập Tam biết rõ, ảnh vệ là thuộc về chủ nhân, từ tính mạng đến thân thể. Nếu như chủ nhân cần, hiến thân cho chủ nhân hoặc hiến thân cho nhiệm vụ đều là việc phải làm.
Thế nhưng mà, thế nhưng mà hắn đối với thế giới này còn chưa hiểu rõ, chưa chiếm được tín nhiệm của chủ nhân.
Quan trọng nhất là, hắn không có kinh nghiệm, cũng không có người dạy.
Bởi vì lớn lên quá xấu, tất cả mọi người đều cho rằng không có người nào muốn hắn, sư phụ hình như cũng chưa từng dạy hắn hầu hạ chuyện giường chiếu.
Bây giờ, nên làm cái gì bây giờ?
Không kể là vì khảo nghiệm chân thành của hắn, hay là thật sự xem trọng hắn, nếu chủ nhân thực không chê hắn, muốn hắn thị tẩm, vậy hắn nên làm gì bây giờ.
Thập Tam nghĩ, phục tùng chủ nhân không có gì là không được, cho nên hắn không muốn cự tuyệt hay phản kháng. Hắn nghĩ : chủ nhan chịu muốn hắn, chính là thưởng mặt mũi cho hắn, là ban ân cho hắn rồi.
Có thể là hắn không biết nên làm thế nào? Huống hồ lại là vứt bỏ tự tôn cùng ngượng ngùng, hắn sinh trưởng trong thế giới nữ tôn nam ti, gặp việc thế này, lần đầu không cảm thấy thẹn thùng là không thể.
Vì vậy Thập Tam luống cuống, đứng ngay ở trước cửa, nắm tay run nhè nhẹ, chậm chạo không có dũng khí mở cửa phòng, trần truồng đi ra ngoài.
Hắn quá mức khẩn trương, cũng không có chú ý mình đã dùng nội lực đẩy tay cầm cửa.
Ngoài cửa, Yến Thanh Vi phát hiện tiếng nước đã dừng một hồi vẫn chưa thấy Thập Tam đi ra, lo lắng hắn đang yếu, bị nhiệt hun cho ngất đi rồi, vì vậy hỏi: “Thập Tam, anh tắm rửa xong chưa? Sao còn chưa đi ra?
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com