Ảnh Vệ Xuyên Đến Thật Dễ Nuôi

Đều Là Quảng Cáo Chọc Họa


trước sau

Khi Thanh Vi về nhà thì nhẹ nhàng thở ra, cởi quần áo dài rộng ra, đá trói buộc chỗ bụng lên sofa. Buổi chiều Thập Tam không có tư khóa, trở về sớm hơn bình thường, đã làm cơm xong.

Thanh Vi rửa tay ngồi vào bàn, thấy hai món một canh rất đơn giản, vẻ mặt Thập Tam áy náy, dường như cỡ nào có lỗi với cô, sắc mặt có chút xanh trắng.

Khi ăn, Thập Tam luôn kiệt lực muốn ăn Thanh Vi nhiều thêm, cho nên nấu cơm rất tận tâm, hôm nay xanh xao như vậy chắc canh không vừa lòng, nhưng thân thể anh không thoải mái, ngửi mùi khói dầu vị đã muốn ói, cứng rắn kiên trì nỗi khổ riêng trong bụng không được, anh không thể không ra khỏi phòng bếp.

“Thanh Vi, thực xin lỗi.” Thập Tam cúi đầu.

“Có phải không thoải mái hay không?” Thanh Vi đương nhiên biết ý tứ của anh, lo lắng sờ đầu anh, lại sờ tay anh. Độ ấm bình thường, cũng không có mồ hơi, hơi yên lòng chút, lại duỗi tay đến bụng anh, nhẹ nhàng vuốt ve:“Là nó nháo anh đúng không ?”

“Em đi làm mệt mỏi một ngày trở về, ngay cả cơm ngon miệng cũng không có, anh thật là vô dụng......” Thập Tam nhìn Thanh Vi không có một tia trách cứ, cảm thấy đôi tay ôn nhu gần sát thân thể, vừa uất ức vừa tự trách, thấp giọng nói.

“Vốn nên là em chăm sóc anh, ngược lại để anh mỗi ngày bận rộn chuyện nhà. Anh làm tốt lắm, sau này phải để em chia sẻ một ít.” Thanh Vi ôm lấy đầu của anh cọ cọ, một mùi hương dễ ngửi thơm ngát.

“Không, anh có thể......” Thập Tam vội vã biện giải.

“Nghe lời.” Thanh Vi tỏ vẻ bá khí, hạ tối hậu thư tỏ vẻ không muốn thương lượng, sau đó còn không chịu bị hoài nghi chận miệng của anh.

Ăn cơm xong, Thanh Vi ra lệnh cưỡng chế Thập Tam đi nghỉ ngơi, một mình thu thập này nọ, sắp xếp ổn thỏa đi ra thì thấy, Thập Tam đang ngủ. Trên mắt anh có vòng đen nhàn nhạt, rất nổi bật trên sắc mặt xanh trắng, càng có vẻ mỏi mệt tiều tụy.

Thập Tam như vậy hoàn toàn là do mệt. Thân mệt, tâm mệt. Mang thai là lúc dễ dàng yếu ớt và cảm xúc hóa nhất, gánh nặng thân thể cũng lớn nhất, lại hoài thai trong bí mật, không thể hưởng thụ chăm sóc nên có, còn e sợ bị người vạch trần, gánh nặng rất trầm trọng, Thanh Vi cũng cảm nhận được.

Nhìn Thập Tam ngủ, Thanh Vi rất đau lòng, nhẹ nhàng đắp chăn mỏng cho anh. Thập Tam giật giật, có lẽ là quá mức quen thuộc với hơi thở của Thanh Vi, anh không tỉnh, ngủ càng trầm.

Không thể tiếp tục như vậy, phải để Thập Tam được tĩnh dưỡng. Nhưng cô cũng nghĩ nhiều cách rồi, nên làm sao bây giờ đây ? Trước tiên nghỉ đẻ không hợp, chẳng những không có lý do, hơn nữa cũng giảm bớt thời gian chăm sóc Thập Tam sau sinh sản.

Nói mình muốn giữ thai? Đó là cần bệnh viện chứng minh, bác sĩ sẽ làm xét nghiệm, lấy chỉ tiêu là siêu âm gì đó, căn bản không có khả năng lừa gạt qua. Làm sao bây giờ đây ?

Suy nghĩ một trận cũng không nghĩ ra biện pháp tốt, trước tiên phải thuyết phục Thập Tam, tiếp nhận chuyện nhà lại, còn cần anh nghĩ cách từ chức. Như vậy sẽ tốt hơn một chút.

Thanh Vi đau đầu một trận, rõ ràng nên buông phiền não này trước, làm chút chuyện thoải mái. Mở máy tính, nhớ tới tiểu thuyết Tiểu Vị đề cử, cũng nổi lên hứng thú, độ một chút, tìm ra một đống trang web.

Di? Nhiều như vậy? Thanh Vi tùy tiện mở một cái, xem giới thiệu vắn tắt, bắt đầu đọc. Đọc trang web rất loạn, mỗi lần chuyển trang sẽ bắn ra một đống quảng cáo, dán đầy trái phải, nội dung rất đa dạng, không phải sản phẩm đặc biệt thì là trò chơi kích tình, còn có mời nói chuyện phiếm mờ ám, dù sao đều là nhằm vào nam nữ nửa người dưới.

Quảng cáo nhiễu loạn tầm mắt, hình ảnh cũng rất chướng tai gai mắt, Thanh Vi liền đóng cửa, đáng tiếc chỉ có thể cá biệt đóng cửa, đại bộ phận sẽ chuyển qua mở ra trang web mới, càng thêm đánh sâu vào thị giác. Sau khi phản hồi trang web tiểu thuyết, vẫn cứ một đống quảng cáo.

Thế nhưng đóng không được? Thanh Vi đổi trang web, sau đó phát hiện kết quả giống nhau, khác biệt nhiều nhất ở chỗ quảng cáo khác nhau.

Được rồi, Thanh Vi nhận thua, tuyển một cái tương đối ít xem lần nữa. May mắn đã tắt tiếng trước, bằng không hiệu quả âm thanh thật tình khiến người ta hiểu lầm.

Cũng nhìn một hồi, Thanh Vi đột nhiên có cảm giác bị nhìn người chằm chằm, tuy không nghe thấy tiếng động gì, nhưng nhà Thập Tam mình bước chân luôn rất nhẹ, cô nhìn lại, thật sự là Thập Tam, đang đứng ở cửa.

Tỉnh ngủ ? Sắc mặt cũng không trắng như trước, có chút đỏ nữa. Thanh Vi vui vẻ đứng lên, lại phát hiện anh nhìn chằm chằm vào máy tính. Thanh Vi buồn bực, nhìn lại, nhất thời xúc động đâm đầu vào tàu hủ chết, nét mặt già nua cũng không nhịn được đỏ lên.

Trước mặt có trang web quảng cáo, có hai cái bắt mắt nhất, một là em gái gương mặt trẻ con có ngực rất to lớn đáng sợ, một mặt cơ khát chờ đợi song tu hợp thể; Một là nam nhân không thấy diện mạo chỉ có thân thể cường tráng, cam đoan sau khi sử dụng sản phẩm tiểu huynh đệ sẽ lớn đến cho ngươi thét chói tai.

Này đó quảng cáo bật ra, Thanh Vi làm như không thấy, thực ra còn có không ít còn rõ ràng hơn cái này. Mà lúc này theo góc độ Thập Tam, chữ viết gì đó cũng không đáng nói, chỉ có hai hình ảnh
nhan sắc tiên diễ này m, hiện ra vô cùng rõ ràng, dù là nội dung giải trí cũng đáng khinh như vậy!

Không trách được mặt Thập Tam đỏ lên, mệt cô còn tưởng rằng là do mới tỉnh ngủ.

Thanh Vi nhanh chóng đóng trang web, đáng tiếc người không thể chột dạ, kết quả chột dạ chính là trượt tay, chọn trúng một quảng cáo khác, vì thế trang web quảng cáo mới lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai nhảy ra: nam thể bán lõa, thân dưới đứng thẳng đại JJ, các loại động tác mất hồn không giải thích.

Trước khi Thanh Vi ngã xuống đất nhanh chóng diệt khẩu, hoàn toàn đóng trình duyệt, lại nhìn Thập Tam, anh có điểm kinh ngạc, không biết đang nghĩ gì. Trời ạ, cô ở trong mắt Thập Tam thành loại người gì.

“A Ngự, ách, em đang xem tiểu thuyết, không phải xem này đó.” Thanh Vi vẻ mặt đau khổ giải thích.

“Ân.” Thập Tam hoàn hồn, ôn nhu đáp lại cô, không hỏi nhiều một câu, cũng không chỉ trích.

Thực ra anh nên hỏi nhiều một chút, cô có thể nói rõ ràng. Thanh Vi lần đầu tiên sinh ra oán niệm với trung khuyển nhà mình. Cô tiếp tục nói:“Đây là quảng cáo, không liên quan nội dung - em không xem tiểu thuyết gì kia!”

“Ân.” Thập Tam thuận theo đáp ứng, đi đến trước mặt cô: “Em muốn làm cái gì cũng không sao.”

Nói gì vậy chứ?

Cô không muốn làm cái gì mà, thực sự!

Không phải Thanh Vi có bao nhiêu thuần khiết, tốt tốt cỡ nào, được rồi cũng bao gồm xuân cung đồ hay phim XXX gì đó, Thanh Vi cũng xem qua, chỉ là tiêu khiển, xem để thỏa mãn lòng hiếu kỳ thôi. Nhưng là phát hiện thuần thịt gì đó cũng không có ý tứ gì, xem qua hai lần thôi mà.

Thái độ của Thập Tam bao dung như vậy lý giải như vậy, mới làm cho cô nội thương. Lại giải thích? Mình cũng cảm thấy dư thừa.

Quên đi, chỉ là vài hình ảnh, hạn chế trẻ con, mình là là người đã kết hôn. Ngay cả nữ tôn nam cũng có thể nhận, hiểu lầm nhỏ như vậy tính cái gì!

Thanh Vi nghĩ thông cũng không cho nó là chuyện hớn gì, thu xếp để Thập Tam lại ăn một chút. Gần đây Anh không muốn ăn, Thanh Vi liền chọn dùng thiếu thực nhiều cơm bồi bổ cho anh.

Đến buổi tối ngủ, Thanh Vi đã quên việc này. Nhưng Thập Tam không có.

Khoảnh khắc anh nhìn thấy hình ảnh kia không phải không khiếp sợ. Nhãn lực tốt, cho nên hai hình ảnh kia và chữ viết phía dưới, anh đều thấy rõ, hiểu được đó là cái gì, đồng thời, sinh ra ý tưởng với việc Thanh Vi xem này đó.

Kỳ thực theo nhận thức trước kia của Thập Tam, nữ nhân nên có nhiều hoa, nói dễ nghe là phong lưu, nói không khó nghe là háo sắc. Nhưng thời gian anh đến nơi đây dài quá, cũng chậm chậm tiếp nhận nữ nhân nơi này bảo thủ hơn nam nhân, hơn nữa Thanh Vi rất ấm áp, thủy chung không có liên hệ với sắc nữ.

Bạn nói cô có đôi khi “Khi dễ” Thập Tam ? Đó là tiểu tình thú giữa vợ chồng, điểm ấy Thập Tam biết rõ.

Nhưng Thanh Vi một mình một người, lặng lẽ xem cái này......

Thập Tam tin tưởng cô nói, là xem tiểu thuyết - quảng cáo chen ngang, nhưng không phải cũng có nguyên nhân sao ?

Sau khi anh mang thai, loại chuyện này ít đi, bụng lớn không có phương tiện, số lần càng ít. Nhưng có khi bởi vì mang thai mẫn cảm, Thanh Vi còn giúp anh dùng tay giải quyết qua......

Khi đó anh mắc cỡ chết đi được, nhưng rất ngọt ngào, cảm tạ ông trời ban cho anh thê chủ tốt như vậy. Nhưng giờ ngẫm lại, Thanh Vi là không thể thỏa mãn đúng không ?

Cô tuổi trẻ thân thể khỏe mạnh, đối với phu lang chỉ có thể nhìn không thể động, có khi còn phải giúp anh giải quyết...... Thật sự rất tàn nhẫn.

Thế giới trước kia, nam nhân có đứa nhỏ, chú nhất ý là làm thế nào dựng dục khỏe mạnh nữ tự, nếu là chính quân, sẽ chủ động giúp thê chủ nạp thị, nếu là thị, chỉ cần dưỡng thai cho tốt là được.

Các nữ nhân sẽ không có hứng thú với một nam nhân thân mình dị dạng, dung nhan biến sắc. Huống chi thân thể như vậy nếu thân thiết có nhiều kiêng kị, không thể tận hứng.

Giờ Thanh Vi đã ủy khuất mấy tháng, chẳng lẽ còn tiếp tục ủy khuất hay sao ? Nếu cô nghẹn hỏng thì làm sao bây giờ?

Thập Tam nắm tay hận mình: Thật là rất không hiểu chuyện, rất không biết suy nghĩ cho cô. Thanh Vi làm bộ mang thai, không được ăn cơm ngon, buổi tối ngay cả cái nam nhân thư giải cũng không có, phải dựa vào hình ảnh để đã nghiền.

Như vậy không được. Nhưng, nên giảm bớt thế nào? Chẳng lẽ tìm nam nhân cho cô?

Không biết thế nào, Thập Tam nhớ tới Đường Đường, còn có Lưu Húc Dương, thậm chí nam nhân bị thương ngón tay khi đón dâu......

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện