Edit: Bạch Miêu Tử
Beta: Nhã Vy
Rất nhanh, Thập Tam liền đi ra.Thân thể của hắn so với cha Yến Thanh Vi cao ráo không khác biệt lắm, độ dài quần áo ngược lại rất phù hợp, nhưng Yến ba dáng người phát phúc sao có thể so sánh với Thập Tam tinh tráng rắn chắc? Cho nên Thập Tam mặc bộ quần áo ở nhà lại rộng thùng thình, giống như đặc biệt gầy.
Hắn vừa tắm rửa qua, làn da vốn trơn bóng, tóc đen thật dài lại rối tung, néu như không phải ngũ quan khí khái hào hùng, quả thực như một thiếu nữ.
Thập Tam giương mắt nhìn Yến Thanh Vi, đến gần kính cẩn bồi tội: ” thuộc hạ vừa rồi mạo phạm chủ nhân, thỉnh chủ nhân trách phạt”
Mặt hắn tái nhợt, cặp mắt kia càng đen bóng thanh tịnh, bị nó đảo qua, Yến Thinh Vi không hiểu tại sao tim tự nhiên “đông” lại nhảy lên một nhịp, cô quả thực bội phục mình rồi, quá tài năng, mới vừa rồi còn gặp chuyện xấu hổ như vậy, giờ còn có thể có tâm tư không đứng đắn nữa.
Thập Tam cúi đầu, ánh mắt lại có chút hơi nước. Tuy nhiên hắn nháy mắt hai cái, hơi nước rất nhanh liền biến mất, trong nội tâm đau nhói bất lực thực không ít chút nào.
Hắn nhận định chủ nhân ghét bỏ mình quá cao tráng, khinh thường chạm vào hắn.
Lại nghĩ, chủ nhân có lẽ còn có thể ác cảm với hắn, cảm thấy hắn rụt rè không có tí tẹo nào giống nam nhi, cho rằng hắn không tuân thủ bổn phận, còn có thể….có thể cười hắn là đã xấu còn tác quái, không biết lượng sức.
Nghĩ tới những thứ này, vừa rồi lại khỏa….thân mở cửa, hắn cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Có lo lắng, nếu như chủ nhân bất mãn, có thể hiện tại sẽ đuổi hắn đi, vậy làm sao bây giờ đây?
Thập Tam suy nghĩ nhiều, thực tế thời gian chỉ qua vài giây. Yến Thanh Vi vẫn đang suy nghĩ, nên an bài Thập Tam thế nào.
Hiện tại xem ra, thương thế của hắn tốt lên rất nhiều, không đến mức nguy hiểm đến tính mạng, mình lại tra không được thân phận của hắn, như vậy….phương pháp xử lý hắn thỏa đáng nhất, hẳn là tiễn giao cho tổ chức phúc lợi xã hội.
Dù cho là người xa lạ, Thập Tam đối với cô lại tin tưởng ỷ lại, cũng không phải là cô không hề xúc động, cho nên Yến Thanh Vi quyết định, mình bỏ vốn đăng báo giúp hắn tìm người thân, hơn nữa làm người liên hệ, nếu như Thập Tam thật là tinh thần không bình thường mà lạc đường, cũng có thể giúp hắn tìm về gia đình.
Ừ, trước khi tiễn hắn đi, còn phải mua cho hắn quần áo thoải mái giữ ấm. Cái bộ đồ đen kia vừa cũ lại rách nát, thật sự nên ném đi.
Thời điểm Thập Tam đang cực kỳ bất an, Yến Thanh Vi nói:” Thập Tam, anh đứng lên rồi nói “
Thập Tam nghe lời, đứng cạnh Yến Thanh Vi, vẫn cúi thấp đầu như cũ.
Yến Thanh Vi lại hỏi: ” Tôi xem tình trạng anh bây giờ còn có thể, ờ… có thể nhớ được người thân của mình không?”
Thập Tam nói: ” Bẩm chủ nhân, thuộc hạ sáu tuổi rời nhà, chỉ nhớ rõ trong nhà là bán bánh ngọt, về sau trải qua rất nhiều địa phương mới đến kinh thành. Thời gian lâu dài, địa chỉ cùng danh tính phụ mẫu đều nhớ không ra”
Yến Thanh Vi thở dài, lại nói:” Thập Tam, tôi đem anh về là vì lo lắng anh đang bị thương, trên người lại không có tiền, ở bên ngoài gặp nguy hiểm. Hôm nay xem ra anh tốt hơn nhiều, tôi muốn ngày mai mang anh đi đến chỗ thu nhân cứu trợ, chỗ đó chuyên môn thu nhận và giúp đỡ dân lang thang”
Cô dừng một chút, nhận thấy thân thể Thập Tam đã phát run, sắc mặt càng thêm trắng bệch, có chút không đành lòng, nhưng vẫn cắn răng nói: ” Đương nhiên, tôi vẫn còn sẽ đến gặp anh. Hơn nữa chỗ đó cũng có biện pháp tương ứng, đối với người trẻ tuổi, người có thể tay làm hàm nhai ngất định sẽ được sắp xếp. Ngươi…..”
Cô còn chưa nói xong, Thập Tam bỗng nhiên quỳ xuống, gấp gáp khẩn cầu: ” Chủ nhân, càu ngài đừng đuổi ta đi. Thập Tam tự biết dung nhan xấu xí, không thể hầu hạ giường chiếu cho chủ nhân (=.=!!), nhưng Thập Tam có thể làm chuyện khác, có thể vì chủ nhân xông pha khói lửa”
“Chủ nhân” giọng nói của hắn bắt đầu run run, dưới tình thề cấp bách lại sử dụng xưng ‘tiện': ” Cầu chủ nhân tha thứ cho tiện nô, ngài muốn tức giận, tùy ý trừng phạt tiện nô. Muốn đánh muốn chữi đều thuận theo, nếu ngài ngại mỏi tay, tiện nô có thể tự đánh chính mình cho ngài xem.”
Yến Thanh Vi trong lòng buồn phiền, không biết nên nói cái gì.
Cô, một cô gái lại ở một mình, thu lưu một người không có thân phận hợp pháp, thậm chí là một người đàn ông có khả năng trạng thái tâm lý không bình thường, quá không an toàn, quá không lý trí.
Nếu như Thập Tam nói dối, như vậy hắn chính là người bị bệnh tâm thần, nếu như hắn nói là sự thật, như vậy hắn là sát thủ có tư duy
khác người thường. Bất kể cái nào, đều không thể để ở nhà.
Vừa chứng kiến bộ dạng Thập Tam, nghe được giọng nói cầu khẩn của hắn, rõ ràng không làm sai cái gì, lại cảm thấy dường như khi dễ hắn.
“Thập Tam, anh không nên như vậy. Anh xem, trong nhà tôi không có người, cùng anh ở cùng một chỗ là không được. Hơn nữa anh là một người đàn ông, cũng phải chậm rãi thích ứng xã hội, học kỹ năng mưu sinh. Tôi cả ngày đi làm, này là không giúp được anh đấy, cho nên….” Yến Thanh Vi nói không được nữa, cho nên cái gì nhỉ, cho nên anh phải đến chỗ lạnh như băng đó nhận cứu trợ? Cho nên tôi quản không được anh hay sao?
Thập Tam phí công cuống quýt dập đầu, hắn rất muốn vì chính mình thỉnh cầu, cầu chủ nhân có một chút lòng trắc ẩn. Hắn muốn nói, hắn sẽ bảo hộ chủ nhân, còn có thể làm công việc như…. như tình nhân hầu hạ chủ nhân, không làm chủ nhân tốn hao tiền bạc.
Hắn còn muốn cam đoan, mỗi ngày chỉ ăn một bữa cơm, không không, hai ngày ăn một bữa là đủ. Lúc chủ nhân phiền muộn, còn có thể đánh hắn xả tức.
Nhưng hắn sẽ không nói, kinh nghiệm nhiều năm nói cho hắn biết, không phục tùng mệnh lệnh, thời điểm chính mình đưa ra yêu cầu, đều bị cự tuyệt còn hung hăng chịu phạt, sẽ càng bị đối đãi ác liệt thêm gấp trăm lần.
Vì vậy, Thập Tam chì có thể ngẩng đầu, dò xét Yến Thanh Vi
Hắn hiểu được, trong mắt có tầng hơi nước mỏng, trên sắc mặt trắng bệch chiếu sáng rực rỡ, toát ra khẩn cầu vô hạn cùng e ngại, cuối cùng chỉ nói: “Thập Tam biết rõ dung mạo xấu xí, làm chủ nhân mất hứng, về sau không dám tái phạm. Thập Tam sẽ ẩn thân chỗ tối, chỉ nghe chủ nhân phân phó”
Dứt lời, Thập Tam nắm chặt tay trên lưng, gân xanh nổi lên. Hắn đã thỉnh cầu lần nữa rồi, thật sự sợ nghe được lời cự tuyệt, lại sợ chủ nhân hiện tại ra lệnh cưỡng chế đuổi hắn đi
Yến Thanh Vi chịu không được ánh mắt của hắn, ngón tay chắn ngang mày che ánh mắt:” Tôi không phải chủ nhân của anh. Anh còn trẻ như vậy, ra ngoài tìm việc tốt mà làm, vì cái gì lại phải làm một người nô bộc?”
Thập Tam nghe xong, con mắt bỗng chốc ảm đạm tối tăm, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Hắn vốn đã hiểu rõ, ảnh vệ đối với mệnh lệnh cùng quyết định của chủ nhân chỉ có thể phục tùng vô điều kiện, chủ nhân nói muốn đưa hắn đi, hắn phải lĩnh mệnh mà đi, đáng lẽ không nên ở chỗ này không ngừng cầu khẩn chủ nhân làm cho cô khó xử.
Thế nhưng, dù thời gian một ngày ngắn ngủn, chủ nhân ôn hòa bao dung, bảo vệ hắn, làm cho hắn mất tôn ti, muốn lưu lại bên cạnh chủ nhân, lưu luyến chủ nhân ý niệm ôn nhu như vậy, hắn lại dám vô phép thỉnh cầu.
Chủ nhân không hung hăng đánh vào mông hắn đã là may mắn rồi, làm sao còn có thể bởi thỉnh cầu của hắn mà lưu lại hắn?
Thập Tam chán nản thu hồi ánh nhìn chăm chú vào Yến Thanh Vi, cúi đầu, trên mặt đất đoan chính mà quỳ, quy củ mà dập đầu: ” Vâng, Thập Tam cẩn tuân chủ nhân phân phó”
Nghe được Thập Tam rốt cuộc cũng đáp ứng, Yến Thanh Vi nhẹ nhàng thở ra. Cô lại phải bảo Thập Tam ngồi lên ghế sa lon, chuẩn bị nói cho hắn trọng điểm sự tình, dù sao bên trong trạm cứu trợ loại người nào cũng có, hắn ngu ngơ như vậy, còn không bị người khác khi dễ?
Yến Thanh Vi giải thích, Thập Tam cứng ngắc nghe.
Cô xem thấy một Thập Tam giống như tượng người không có sức sống, tuyệt vọng thê lương rụt vào một gốc sa lon, giống như không có cảm giác an toàn, như một động vật nhỏ mất đi che chở, nội tâm cô không khỏi bắt đầu buồn bực lên.
Giống như giải quyết phiền toái, giống như đã thuyết phục Thập Tam, nhưng cô như thế nào càng cảm thấy đau đầu nữa a?
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com