Ảnh Vệ Xuyên Đến Thật Dễ Nuôi

Mua Đồ Lót Thật Xấu Hổ


trước sau

Edit: Bạch Miêu Tử

Beta: Nhã Vy

“Làm sao vậy? Là không muốn bị người khác đụng vào chân sao?” Yến Thanh Vi ôn nhu hỏi, trong lòng lại cảm thấy lời này hỏi một nam tử thật là không được tự nhiên.

Thập Tam trầm mặc một hồi, mới thấp giọng: ” Ta, ta không thể, ta không có…..” Dường như nói không được nữa, trong mắt phượng hào quang ảm đạm.

“Không có gì? Đừng sợ, nói ra tôi sẽ không trách anh.”

Thập Tam lấy hết dũng khí nhìn cô, bờ môi khẽ run: ” Ta, thân thể ta là nam nhân trong sạch, không có người đụng chạm qua, xin chủ nhân tin tưởng ta. Nếu như chủ nhân muốn đem ta tặng người khác, hoặc là để cho ngài tìm niềm vui, Thập Tam sẽ nghe theo, chỉ là cầu ngài, có thể hay không muốn ở đây, ở bên ngoài…..”

Yến Thanh Vi cảm thấy may mắn đằng sau cô là tường, bằng không thì chỉ sợ cô sẽ té ngả ra mất, cô thực muốn nhìn xem trong đầu Thập Tam làm bằng cái gì, chứa cái gì.

Thập Tam nói xong, lại khôi phục trạng thái cúi đầu cắn răng, giống như một cậu bé phạm sai lầm đang chờ trừng phạt. Hắn thật sự cho là mình phạm sai lầm, chủ nhân muốn đối xử với hắn như thế nào, hắn chỉ có bổn phân thuận theo, nhưng bây giờ lại lớn mật yêu cầu.

Thế nhưng, thế nhưng mà hắn thật sự sợ, sợ chủ nhân sẽ trước mặt mọi người làm cái gì đó, hoặc là tiễn hắn cho người khác, bị cưỡng hiếp trước mặt mọi người…..

Kỳ thật hưng phấn bắt đầu qua đi, hắn dường như có chút sợ: những quần áo này, mới tinh, tinh xảo, chỉ để hắn giữ ấm thôi sao? Hoặc là lễ vật trước khi tống hắn đi, muốn đem hắn “gói” lại cho đẹp mắt mà thôi. Trước kia bị tống ra ngoài, gã sai vặt, thị đồng, đều là toàn mặc đồ mới đấy thôi.

Yến Thanh Vi đã hiểu ý, nghĩ rằng sự tình không phải vài câu có thể nói rõ, cô dứt khoát đưa Thập Tam đi ăn cơm.

Trong cửa hàng thức ăn nhanh, lựa chỗ khuất một chút, Yến Thanh Vi làm chủ chọn pizza, lòng nướng, mì ý, đá bào, tận sức thiên vị cho khẩu vị của Thập Tam.

Thế nhưng Thập Tam lại vô tâm không sai, càng không dùng quen dao nĩa, lại thêm vừa rồi ” mạo phạm” càng làm hắn lo sợ bất an.

Yến Thanh Vi chậm rãi cùng hắn nói chuyện, nói rõ mình tuyệt đối không có ý đóng gói hắn rồi tặng cho người khác, lại nói cho hắn biết giúp khách hàng thử đồ là hành vi hình thường, quần áo, giày dép cũng vậy.

Nói xong, nghĩ đến lúc mua quần áo, Thập Tam cũng là tuyệt không cho người khác nhúng tay vào, không khỏi lại cười khổ: có lẽ đối với Thập Tam mà nói, không có đem nữ nhân có ý đồ “ăn đậu hủ” của mình một cước đá xuống dất, đã rất kiềm chế rồi.

Thập Tam rốt cục đã tin tưởng, chậm rãi thả lỏng, đỏ mặt thừa nhận sai lầm: “Tôi sai rồi, cử chỉ không thích đáng của tôi lại để ngài khó xử à?”

Yến Thanh Vi lắc đầu, cười bảo hắn làm pizza rơi vãi tùm lum.

Thập Tam cuối cùng cũng biết mình không phải là chuẩn bị bị tặng cho người khác, cô bé kia cũng không phải trước mặt mọi người đùa giỡn hắn, quan trọng nhất là, chủ nhân tin tưởng hắn vẫn là thân trong trắng, cảm xúc cũng tốt lên. Nhìn Yến Thanh Vi ôn hòa cùng hắn cười cùng nói chuyện, cũng dùng toàn bộ thời gian chăm chú nhìn Yến Thanh Vi.

Yến Thanh Vi thấy hắn yên tĩnh nhìn mình, cặp mắt kia có lức sát thương vô cùng, toát ra ý không bỏ cùng quyến luyến sâu sắc, còn chứa không muốn cùng bi thương nồng đậm, có thể nào không biết suy nghĩ của Thập Tam?

Hắn là muốn nhìn cô nhiều một chút, hắn muốn nhớ kỹ cô, hắn không muốn rời khỏi cô. Mặc kệ bởi vì nguyên nhân gì, hắn không muốn rời khỏi cái thế giới vừa mở mắt đã nhìn thấy chủ nhân.

Có lẽ ánh mắt hắn có sức cuốn hút quá mạnh mẽ. Vốn là người ít biểu lộ cảm xúc, đôi mắt phượng to tròn mà sáng ngời tình cảm thuần túy, lại làm cho cô muốn không chú ý cũng không được.

Yến Thanh Vi chỉ có thể thở dài một tiếng, đè xuống túy hứng, khát vọng giữ hắn lại. Đừng nói cô không thể thu lưu người xa lạ, chỉ bằng tiền lương của cô, cũng thật sự không đủ sức nuôi hai người.

Như mua sắm hôm nay, nếu như không có tiền để dành trước kia, tháng này cô khỏi cần ăn cơm.

Đáy lòng Yến
Thanh Vi co rút đau đớn. Cô cũng không hiểu đối với cái người xa lạ mới quen được vài ngày, vì cái gì lại không muốn bỏ mặc, không muốn hắn thống khổ ủy khuất.

Nói chuyện qua đi, cuối cùng cũng xem như vui sướng ăn xong cơm trưa, Yến Thanh Vi vừa ngắm Thập Tam phẳng bụng, cùng nhau ra ngoài, tiến hành việc quan trong nhất ——– mua đồ lót.

Yến Thanh Vi chưa từng có kinh nghiệm trong việc này, một cô gái chưa kết hôn, thật sự có chút căng thẳng. Cô mang Thập Tam cắn răng đẩy cửa một cửa hàng đồ lót, vẫn không thể nào nói ra là muốn mua cái gì, từ bên trong lại đi ra. Thập Tam mạc danh kỳ diệu theo sát cô, còn tưởng rằng bản thân chủ nhân muốn mua đồ dùng.

Rốt cục, Yến Thanh Vi quyết định: không phải là đồ lót kiểu nam thôi ư, có cái gì phải lo! Cô lấy tư thế phá phủ trầm châu tiến vào một góc cửa hàng

* phá phủ trầm châu: đập nồi dìm thuyền. Hạng Vũ đem quân đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.

Cũng may, cửa tiệm này bên trong hàng hóa rất đa dạng, đồ lót nam nữ đều có, còn có đồ ngủ, quần áo ở nhà.

Tất cả đồ lót đều treo theo loại, trên tường hiện ra khung cảnh rực rỡ muôn màu, chủ tiệm là phụ nữ hơn ba mươi tuổi, cho người khác cảm giác thật thoải mái.

Yến Thanh Vi bên cạnh làm bộ xem xét độ đàn hồi của áo ba lỗ, vừa nói: ” Lấy hai kiểu đồ lót nam.”

Chủ tiệm thấy cô mở miệng, Thập Tam lại không nói một câu, hơi kinh ngạc nhìn nhìn, lập tức ôn hòa mà cười hỏi: ” Tốt, nhưng cô muốn chất liệu gì? Là loại vải thông dụng, loại vải đàn hồi hay là loại sợi tổng hợp?”

Vừa nói, vừa đi hướng về phía khung treo đồ lót nam, nói: ” Còn có tơ trân châu, trúc than thiên nhiên, đậu nành lòng trắng trứng gần mười loại nha, đến xem đi” (tiểu Miêu: *hoa mắt, chóng mặt*… khục khục)

Nhiều lựa chọn vậy? Yến Thanh Vi không biết nên chọn như thế nào, bèn nhìn Thập Tam.

Thập Tam nhìn ngược lại. Hắn nghe được” kiểu nam” đã biết rõ, đây cũng là mua cho hắn. Nhưng hắn chưa từng mặt qua những vật này, đồ lót là gì? Là loại quần mặc bên trong à, cái kia chính là trung y hả?

Hắn đi theo sau Yến Thanh Vi, trông thấy chủ tiệm chỉ chỉ trên khung treo là mấy cái tấm vải rất ngắn, nhỏ, hoàn toàn không giống trung y a.

( hình như quần áo thời cổ chia làm: ngoại y, trung y, nội y)

Yến Thanh Vi thấy hắn ánh mắt mờ mịt, ngơ ngơ ngác ngác, vô lực mất một lát. Cuối cùng đành chính mình ra tay.

Loại của nữ mặc dùng không có nhiều kiểu, cũng coi như phong phú rồi, quan trọng nhất là, cô không biết kích cỡ.

Khục khục, tuy đã nhìn qua, nhưng không có nhìn kỹ, mấu chốt là không thấy, không rõ ràng….. Yến Thanh Vi rất nhanh xấu hổ muốn chết, cho dù thấy rõ, nàm cũng không biết cỡ nam phù hợp.

Chủ tiệm nhìn cô cả buổi không nói, tưởng rằng có suy nghĩ khác, thoáng dò xét hai người trẻ tuổi, cười nói: ” Tại đây chúng ta còn có nội y sexy, nam nữ đều có. Mới nhất là mới kiểu không tệ, có muốn nhìn thử hay không?”

Nói xong thoáng nghiệng người, lộ ra bên cạnh một cái khung treo, phía trước một dãy muôn hoa đua thắm khoe sắc hồng, đằng sau là một dãy hấp dẫn vô hạn.

Nội y sexy…..

Yến Thanh Vi bị mấy chữ này ầm ầm đè xuống, vốn giả bộ mặt không để ý, rốt cục bị công phá, mặt đỏ tới mang tai.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện