Edit: Nhã Vy
Thập Tam, là Thập Tam!
Là Thập Tam mà cô tìm suốt một tháng không thấy bóng dáng, là Thập Tam mà cô muốn nói rất nhiều lời với hắn, là Thập Tam khiến cô lo lắng không thôi.
Lúc này Thập Tam còn đang đè lên xương sườn của tên kia, trong mắt ánh miệt thị thống hận lại càng nhiều, mặt không biểu tình giơ tay lên, một chưởng tới cổ của hắn.
Người vây xung quanh xem sợ hãi tản ra, cũng có người rời đi vài mét lặng lẽ gọi điện thoái báo.
Yến Thanh Vi kịp thời phản ứng, Thập Tam đã đánh người ta bị thương, rõ ràng còn muốn lấy mạng người ta, đem tranh chấp nhỏ náo thành việc lớn rồi, cái này tuyệt đối không thể được.
Cô vội vàng kêu lên: “Thập Tam, đi mau, đừng làm người bị thương!” Nói xong tiến lên kéo Thập Tam, chuẩn bị chạy trốn! Cô cũng không muốn ở đây đợi cảnh sát đến rồi giải thích rõ ràng.
Thập Tam nghe được tiếng cô, quả nhiên dừng tay, sau đó quay đầu nhìn Yến Thanh Vi thật sâu, sau đó phi thân mà đi. Thật sự “Phi” thân, hắn nhẹ nhàng nhảy lên, đã tới đường đối diện, sau đó trước mắt một đám người ngoài, đang há mồm trợn mắt nhìn, thả người nhảy sang bên đường phố khác, đứng trước cửa hàng đinh ốc, sau đó nhảy vài cái liền tới nóc tòa nhà hai mấy tầng như đạp đất bằng, về sau liền biến mất.
Yến Thanh Vi muốn đuổi theo, lại bị tiếng còi xe kinh hồi chói tai trên đường chặn lại, cô không quan tâm thất lạc, đã vội vã đi ra, nếu không phải đội viên phòng ngự chạy tới kéo cô lại, sợ là đã chậm rồi.
Yến Thanh Vi nhìn chung quanh một vòng, không phát hiện ra Thập Tam.
Cô nhiều lần nghĩ, Thập Tam lúc ấy sao đột nhiên lại xuất hiện ở nơi này? Là trùng hợp đi ngang qua, hay là, vì hắn còn đi theo bên cô, bảo vệ cô?
Nghĩ tới đây, trong tim cô lại bắt đầu nóng lên, chẳng lẽ Thập Tam trước giờ vẫn chưa đi, tối thiểu cũng thường xuyên lặng lẽ tới thăm cô, nói cách khác, làm sao lúc cô bị sỉ nhục, đột nhiên lại xuất hiện?
Vài ngày về sau, cô đặc biệt lưu tâm, ví dụ như đỗ xe, mua đồ, đều nhìn kĩ bốn phía, nhưng đều xác định không có người. Yến Thanh Vi hối hận, tình huống lúc ấy khẩn cấp, cô quên nói Thập Tam về tìm cô.
Rốt cuộc cô lại thất vọng rồi, nghĩ Thập Tam rời đi đã hơn một tháng, còn phải nghĩ ăn nghĩ ở, làm sao có thể một mực đi theo cô?
Một hôm trời tối, Yến Thanh Vi lật báo xem tin trong ngày, trong đầu hồi tưởng lại bộ dáng của Thập Tam. Hắn vẫn mặc nguyên quần áo cô mua, cũng không thấy bẩn, sắc mặt cùng còn bình thường, phải nói, so với lúc trước bị thương còn tốt hơn nhiều.
Vậy thì, hắn sống cũng không tệ lắm. Yến Thanh Vi trong nội tâm an tâm một chút. Đúng lúc này, cô đột nhiên cảm thấy trên ban công có chút động tĩnh nho nhỏ. Sân thượng vẫn đóng chặt, không có hơi ấm, cũng để những thứ không dùng được nữa.
Sân thượng nối thẳng một cửa với phòng khách, Yến Thanh Vi bình thường mở ti vi, tiếng vang nhỏ thường không nghe được, hôm nay trong phòng rất yên tĩnh, cô liền nghe được âm thanh. Âm thanh không lớn, hình như là tiếng túi bóng từ trên bệ cửa sổ.
Nhưng mà hôm nay cũng không có gió, cửa sổ cũng chỉ mở hơi nghiêng một cánh, cái túi làm sao mà có tiếng nổ được? Yến Thanh Vi giật mình, cái túi này hôm nay mới đặt trên cửa sổ, thì ra trên
bệ cửa sổ vốn là không có gì. Chẳng lẽ có người muốn nhảy vào từ cửa sổ mà không cẩn thận đụng phải cái túi?
Cô không biết là khẩn trương hay là mong chờ, rất nhanh chạy tới phòng ngủ cầm đèn pin, mở cửa sân thượng, ánh sáng đèn pin chiếu sáng hơn mười mét sân thượng.
Cái gì cũng không có. Cô chưa từ bỏ ý định, đi vào cẩn thận xem xét một lần, chỉ có quanh quẩn năm ba thùng giấy con.
Yến Thanh Vi nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài kết chút băng sương, không có cái gì. Cô không buông bỏ, dứt khoát kêu vài tiếng thăm dò: “Thập Tam!” Không có ai trả lời, cô lại hỏi: “Thập Tam, là anh sao?”
Chờ đợi trong chốc lát, vẫn hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có bầu trời lạnh như băng với ánh trăng đáp lại, đối diện trên lầu ánh huỳnh quang ti vi lập lòe, như là đang giễu cợt cô.
Thời tiết quá lạnh, trong chốc lát như vậy, Yến Thanh Vi chỉ mặc quần áo ở nhà, đã cảm thấy trên người như bị đóng băng hết rồi. Cô cảm giác mình thật điên rồi, nở nụ cười khổ, tự giễu nói: “Thật sự là vớ vẩn.” Sau đó liền đi vào nhà.
Rất nhanh, tiếng tivi lại vang lên, còn kèm theo tiếng nước ào ào.
Một bóng đen ở bên ngoài cửa sổ hơi dừng lại một lát, giống như là đang quan sát. Sau đó từ sân thượng nhanh nhẹn nhảy qua cửa sổ, lặng yên không một tiếng động. Hắn chỉ đứng ngừng lại chốc lát, tựa hồ do dự, cuối cùng vẫn chậm rãi tới gần cửa thủy tinh ở sân thượng, thủy tinh trên cửa khắc hoa, không thấy rõ cái gì bên trong, nhưng cách một chút, nếu có thể nhìn thấy thân ảnh mơ hồ thì cũng đã là an ủi với hắn rồi.
Thế nhưng mà, hắn vừa tới gần, cửa liền đột nhiên bị kéo ra, Thập Tam kinh hoảng đối diện đôi mắt tức giận của Yến Thanh Vi ở bên trong.
Hắn không nghĩ tới, chính mình cách một cửa lại nghe không thấy tiếng hít thở, lại bị ngừa chắn vừa vặn. Trước khi hắn tiến đến quá vội vàng, lại không có tí tẹo tâm lý phòng bị nào với người ở bên trong, kết quả không nhìn kĩ đụng phải túi nhựa, không nghĩ tới kinh động đến Yến Thanh Vi, trước khi cô tới đã quay người chạy nhanh nhảy ra khỏi cửa sổ, vịn vào tầng lầu gian.
Hắn vạn lần không nghĩ tới, tiến đến lần nữa, vẫn dễ dàng đột nhiên bị bắt được như thế. Lại nói, đây là lần thứ hai đứng ngoài cửa xấu hổ rồi. Chủ nhân của hắn thật sự không biết võ công sao? Thập Tam hỗn loạn.
Nhưng chứng kiến bộ dáng tức giận của Yến Thanh Vi, hắn lại thêm bối rối, thầm nghĩ muốn trốn, nhanh né ra, lại sợ chủ nhân chán ghét. Vì vậy Thập Tam lại lần nữa quay người ra khỏi cửa sổ, mũi chân điểm một chút muốn bay ra ngoài cửa sổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com