Edit: Nhã Vy
Trong phòng họp, đội trưởng đang làm báo cáo: “Dựa theo… bố trí, kết hợp… Thực tế, dùng… làm khế cơ, không qua bắt kẻ gian…, nghiêm khắc đả kích…, trong khoảng thời gian này công tác đạt được…”
Đội trưởng cao hứng, nhưng Yến Thanh Vi hai mắt lại quầng thâm buồn ngủ. Ngày hôm qua nói chuyện với Thập Tam tới nửa đêm, cô hôm nay thực sự là không có tinh thần nổi. Lại nghe đội trưởng làm hành động báo cáo công tác chuyên nghiệp, càng giống như bị thôi miên.
Đội trưởng báo cáo xong, tất cả mọi người nhẹ nhõm thở ra, điều chỉnh tư thế ngồi xuống. Nhưng chính ủy ngay sau đó lại bắt đầu: “Nhằm vào… áp dụng… biện pháp, thực hành… công tác, sáng tạo cái mới… Cử động, phát hiện… Vấn đề, chế định… Chỉnh đốn và cải cách, chưa đủ chỗ ở…., trọng điểm nên nắm chắc…”
Trải qua hun đúc của chính ủy, thần trí Yến Thanh Vi đã trở nên mơ hồ rồi. Chính ủy rốt cục cũng niệm xong, tất cả mọi người đều sống lại từ trạng thái giả chết, bắt đầu sáng mắt, chuẩn bị chạy trốn. Thật không ngờ, việc ki kịch lại xảy ra, Tống phó cục trưởng nổi danh toàn cục là nói nhiều lại đến rồi.
Tống phó cục trưởng là tới tham gia cuộc họp tổng kết hành động chuyên nghiệp chuyên môn. Lần này là vì năm trước tinh lọc trị an mà áp dụng hành động không tồi, thành quả chiến đấu không ít. Bắt được ba đội trộm cắp, thành công phá hoại một vụ lừa bán phụ nữ, còn bắt được một tên tội phạm truy nã cấp B, bắt được một tội phạm đang lẩn trốn.
Những cái này cuối năm có thể tổng kết lại báo cáo lên trên, trong báo cáo công tác có thể ghi thêm vào, cho nên Tống phó cục trưởng đến đây với tinh thần truyền bá. Ông như gió xuân bắt đầu giảng bài: “Tôi tới đây để cảm ơn các đồng chí, cảm tưởng công tác vất vả của các bạn, chúc mừng các bạn đã đạt được những thành tích trên, thế nên tôi liền nói vài câu. Điểm thứ nhất… Điểm thứ hai… Trong đó kể cả mấy phương diện, một là… Hai là… Ba là… Điểm thứ ba… Thứ nhất, thứ hai… Đặc biệt chính là…”
Ông nói bốn mươi phút đồng hồ, thao thao bất tuyệt, cuối cùng lúc dừng lại vẫn chưa hoàn toàn thỏa mãn.
Tiểu dạ dày từ lúc Tống phó cục trưởng vừa đến liền trở nên đặc biệt ân cần. Cô bổ nhào qua châm trà, về sau không ngừng tiếp nước cho Tống phó cục trưởng, quả thực quá sức nhiệt tình, chỉ cần nhìn thấy ông uống một ngụm nhỏ, liền lập tức bổ sung.
“Có cần chân chó như vậy không chứ?” Triệu Quang Hoa đội trọng án lén lút nói.
“Cô ấy chính là muốn tiếp nước cho cục phó uống căng bụng, đi vệ sinh, chúng ta liền được giải phóng.” Lưu Húc Dương bên cạnh hắn nhỏ giọng nói.
Yến Thanh Vi căn bản không biết gì, cô đã ngủ gục~~~ Ngồi tê đít (từ này là nguyên văn luôn =.=) trên mặt ghế, dùng cộng sự trái phải che chắn, nhập vào giữa.
Tống phó cục trưởng rốt cục cũng nói xong, cũng có thể thật sự đi vệ sinh rồi, đi ra khỏi phòng họp trong tiếng vỗ tay rần rần.
“Yến Thanh Vi.” Đội trưởng mặt đen điểm danh.
Yến Thanh Vi đã sớm bị tiếng vỗ tay đánh thức, nghe được có người gọi tên theo bản năng đáp: “Có.”
“Cô vừa rồi có… chăm chú lắng nghe lãnh đạo cùng bản báo cáo không?”
Yến Thanh Vi không chút do dự, hùng hồn nói: “Đã nghe.”
“Vậy sao?” Đội trưởng hơi cong khóe môi, lộ vẻ gian trá tà ác mà cười: “Vậy cô nói chút xem, báo cáo nói về cái gì?”
“Báo cáo toàn diện tổng kết hành động chuyên nghiệp, sửa sang kinh nghiệm công tác, tăng cường hoạt động, đặt trụ cột công tác sau này.” Yến Thanh Vi mặt không đổi sắc nói.
“Tốt, vậy hạ bước trọng điểm trong công tác là gì?”
“Hạ bước? Là bảo trì trạng thái cao áp, tìm kiếm manh mối, tìm hiểu nguồn gốc, củng cố mở rộng thành quả chiến đấu, trong thời gian ngắn hình thành Chấn nhiếp, đảm bảo xã hội trong thời gian festival yên ổn.”
Ngay khi cô nhìn thấy ánh mắt đồng tình chung
quanh, đã biết rõ không ổn, quả nhiên đội trưởng gian trá mà nở nụ cười: “Tiểu Yến à, hạ bước công tác còn chưa chế định, cô đã có quy hoạch, cho dù ý thức đủ đại cục, sớm dự đoán, như vậy rất tốt! Cho nên cô phụ trách chế định hạ bước công tác trọng điểm đi, chậm nhất là ngày kia giao cho tôi.”
Theo một tiếng “Tan họp”, mọi người lục tục đi ra khỏi phòng họp.
Chỉ có Yến Thanh Vi khóc không ra nước mắt.
Không thể nào, không phải là đây là ông ấy thấy cô ngủ rồi sao, đây không phải là việc công báo thù tư sao? Những việc này không phải là việc của cô mà, những công văn này, cô cơ bản là.. nhưng báo cáo tổng kết kia đều là gió thổi bên tai mà.
Vẫn phải trong cậy vào công việc của Tiểu Vị mà, nghĩ được như vậy, Yến Thanh Vi kích động nhìn về phía Tiểu Vị. Không ngờ Tiểu Vị lại càng thêm kích động, cô xông tới nắm tay Yến Thanh Vi: “Thanh Vi, nhất định phải ghi thật tốt nha, như vậy tôi không cần phát sầu rồi!” Nói xong dùng đại chưởng đập vào lưng cô.
Yến Thanh Vi nghiến răng cầm ghi chép công việc lên, vắt óc đi về phía văn phòng.
Giữa trưa cô hẹn với vợ của Kiều Chính Ủy, Đường đại tỷ đội trị an đi ăn cơm. Thời gian công tác của cô, đối xử với Yến Thanh Vi cũng không tệ, xử lí chuyện hộ tịch cùng với CMND của Thập Tam cũng cần nhờ cô ấy rồi.
Yến Thanh Vi biết rõ, đội trị an chủ yếu là điều tra hành chính, nhưng Đường đại tỷ quen biết nhiều, nhờ ai không bằng nhờ cô ấy. Vì vậy, cô trong điện thoại mãnh liệt yêu cầu Đường đại tỷ giữa trưa đi ăn tiệc đứng.
Lời nói của cô chân tình ý cắt, dường như nếu Đường đại tỷ không đáp ứng, cô quả thực sẽ nuốt không trôi, Đường đại tỷ sảng khoái đáp ứng.
Lúc ăn cơm, Yến Thanh Vi đem chuyện lúc sáng bản thân bị giáo huấn đau đớn thê thảm, bị ép ghi quy hoạch công tác ra chọc Đường đại tỷ cười ha ha, cuối cùng nói: “Thanh Vi, em giả vờ đáng thương nguyên buổi, nói đi, tìm chị có việc gì?”
Yến Thanh Vi lấm tấm mồ hôi, quả nhiên gừng càng già càng cay, cũng không hề vòng vèo, nói thẳng là có họ hàng đến ở nhờ, muốn nhờ xử lí lại CMND.
Đường đại tỷ nhíu mày: “Đã 19 tuổi, sao lại không có hộ khẩu? Em nếu đưa hộ khẩu ra, chuyện này liền trở nên dễ dàng, một người có thể lớn được như vậy, sao lại không có cái gì chứng minh thân phận chứ?”
“Đại tỷ, tình huống của hắn là đặc thù, rất quanh co lòng vòng, ngược dòng đời sống không rõ thân thích. Từ nhỏ sống trong núi sâu, chị cũng biết, loại người này rất ít, ở chỗ rất xa, cơ bản người cũng không rời núi, tối đa cũng chỉ đến thôn trấn lân cận, căn bản không làm hộ khẩu, cũng lấy đâu ra cái gì chứng nhận thân phận chứ?”
Đường đại tỷ thở dài: “Đúng là có tình huống này, chỉ là nơi vắng vẻ như vậy, bây giờ cũng không còn nhiều, thực tế việc làm chứng minh nhân dân, người ta điều tra càng ngày càng mạnh, không ít thành thị thậm chí còn yêu cầu chứng nhận thống nhất. Chị nhớ rõ quê em không phải loại địa phương xa xôi này mà?”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com