Edit + Beta: Nhã Vy
Yến Thanh Vi sống cùng Thập Tam bình lặng nhưng rất có quy luật.
Buổi sáng, chính xác là rạng sáng, Thập Tam đã bắt đầu luyện công. Nhiều năm qua hắn đã thành thói quen, bây giờ nội lực không có tăng lên, đương nhiên càng không thể quên luyện, mỗi ngày vận hành nội lực năm mươi vòng.
Sau đó Thập Tam sẽ chạy ra khỏi nhà, chạy thẳng lên núi nhỏ. Nơi bọn họ ở gần công viên, trong công viên có một ngọn núi nhỏ. Tuy sáng sớm dưới núi chỉ có mấy ông già, nhưng cũng có một vài người chưa sáng sẽ leo lên đỉnh núi, cho nên Thập Tam sẽ luyện quyền ở chân núi.
Hoàn thành xong, Thập Tam sẽ về nhà làm điểm tâm, nấu cháo, nấu sữa đậu nành, luộc trứng tráng trứng, đảo gia vị, hấp bánh bao. Tuy đơn giản nhưng lại ấm lòng.
Yến Thanh Vi mới đầu rất có hứng thú với chuyện luyện công của Thập Tam, nhưng lúc cô cố gắng chịu đựng cơn buồn ngủ đứng dậy, chăm chú nhìn Thập Tam, lại sẽ thấy không chịu nổi nữa rồi.
Chỉ là ngồi xuống như bình thường, căn bản không có mấy thứ ti vi hay diễn kia, cao thủ vận công đầu bốc khói trắng, tam hoa kỳ cảnh, ngay cả đổ mồ hôi ướt cả áo cũng không có.
Được rồi, Yến Thanh Vi nghĩ, phải kiên trì đến cùng, mới có thể nhìn thấy Thập Tam mở to đôi mắt hiện tia quỷ dị, sau đó Thần quang nội liễm, giống như trên màn ảnh.
Vì thế Yến Thanh Vi cắn răng cố gắng tỉnh táo, chuyện này ở trong căn phòng yên tĩnh im ắng quả thật rất khó khăn. Rốt cục Thập Tam cũng thu công, mắt hắn quả thực hiện ra tia quỷ dị, chính là giật mình, nhưng Yến Thanh Vi lại không nhìn thấy, bởi vì cô đã ngã vào giường Thập Tam ngủ mất rồi.
Lúc Yến Thanh Vi vào phòng ngủ, Thập Tam cũng biết, tuy hắn vẫn ngồi xuống, nhưng vẫn giữ thanh tỉnh, đây cũng là thói quen nhiều năm. Yến Thanh Vi cũng từng nói qua cô muốn nhìn hắn luyện nội công, cho nên lúc hắn cảm giác được Yến Thanh Vi tiến vào, cũng chỉ có là cô hiếu kỳ muốn xem.
Về sau cô lại đứng lên, đến ngồi trên giường, nhưng hắn lại chỉ cho là cô thấy mệt. Không ngờ người này lại ngủ thiếp đi.
Yến Thanh Vi còn mặc đồ ngủ, quần áo màu trắng, bên trên in mấy hình hoạt hình. Cô là ngã xuống ngủ lúc đang ngồi, tư thế không quá thoải mái, nằm nghiêng nhìn có chút đáng thương, so với người ban ngày luôn luôn thanh tỉnh, lộ ra chút yếu đuối.
Tóc cô tán loạn bên mặt, có vài sợi lên xuống theo nhịp thở, cổ áo ngủ hình tròn, nút áo trên cùng cởi ra, lại vừa vặn bị lệch, lộ ra cái cổ trắng nõn cùng xương quai xanh.
Thập Tam yên lặng ngắm nhìn, trong đôi mắt phượng hiện lên tia kinh ngạc cùng ôn hòa, cuối cùng khóe miệng cong cong một chút. Hắn đắp chăn cho Yến Thanh Vi, cẩn thận vuốt tóc ra sau tai, sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Lúc Yến Thanh Vi tỉnh lại, trong phòng còn đang phản phất mùi thơm của bánh hành. Cô mơ mơ màng màng dụi mắt, đột nhiên nhớ lại ý đồ của mình trước lúc ngủ, liền cảm thấy khinh bỉ bản thân vô cùng.
Sau đó Yến Thanh Vi phát hiện, cô đang đắp cái chăn của Thập Tam! Nghĩ đến chuyện mình lại chạy đến giường của người ta, lệch lạc uốn éo nằm ngủ, hình tượng khẳng định bị hủy hết rồi. Phản ứng đầu tiên của cô là sờ sờ khóe miệng, không chảy nước miếng, bằng không cô đúng thật là sống không nổi nữa, đậu phụ của Thập Tam mua sẽ có ích rồi.
Thanh Vi lấy tâm lý cả buổi sáng mới dám đi ra khỏi phòng ngủ. Thập Tam vừa làm xong
bữa sáng, một đĩa rau trộn khoai tây, một đĩa bánh rong biển, một đĩa trứng tráng. Hắn nhìn thấy Yến Thanh Vi đi ra, liền chủ động cuốn bánh cho cô, không khác bình thường là mấy.
Yến Thanh Vi lại không đừng được mà đỏ mặt. Cô muốn giải thích cái gì đó, nhưng lại thấy nói gì cũng dư thừa, cuối cùng hàm hồ nói một tiếng, chạy đi rửa mặt.
Thập Tam dường như cái gì cũng không cảm thấy. Hắn bình tĩnh cuốn chắc bánh lại, bình tĩnh để bánh vào trong đĩa. Chờ Yến Thanh vi ra, cũng bình tĩnh nhìn cái bánh.
Lúc Yến Thanh Vi ngồi xuống, nhìn cái bánh ở trong đĩa tròn vo, lại nhìn biểu tình bình tĩnh của Thập Tam, cảm giác được sắc mặt nhu hòa của hắn, trong mắt có chút hớn hở nhàn nhạt.
“Hôm nay sao lại ăn bánh vậy?”
“Để ngài đổi khẩu vị.”
Chỉ là như vậy? Yến Thanh Vi cảm giác không đúng, cái bánh này sao giống với hình ảnh cô nghĩ ra lúc Thập Tam thu công vậy?
Cô hồ nghi nhìn Thập Tam, đối phương vẫn bình tĩnh như cũ, còn kính cẩn múc cháo cho cô, cho gia vị vào theo khẩu vị của cô.
Ban ngày là lúc Thập Tam học, buổi sáng chủ yếu là học chữ.
Thanh Vi mua cho hắn cuốn từ điển chữ phồn thể giản thể. Thập Tam vốn biết chữ, nhưng bây giờ chữ phồn thể chuyển hết thành giản thể, vì thế cũng nhớ rất nhanh.
Buổi chiều chủ yếu là nghe đĩa CD học ghép vần, học sử dụng máy tính. Cái này có chút khó hơn, Thập Tam nhớ kĩ những chỗ không hiểu rõ, buổi tối hỏi lại Yến Thanh Vi.
Nếu có ai nhìn thấy người đàn ông tuấn mỹ lại ngồi niệm :aoeiu… Mặt lại vô cùng nghiêm túc, lại nghiêm túc đọc :Tôi trồng dưa dưới bệ cửa sổ, con chó nhỏ vẽ hoa mai trên tuyết… Không biết là sẽ có phản ứng gì.
Còn lại, hắn làm cái gì, Yến Thanh vi cũng không hỏi. Chỉ là tốc độ Thập Tam tiến bộ rất nhanh, ít ra là nhanh hơn dự đoán của Yến Thanh Vi.
Quay qua quay lại một lúc thì trời đã tối, Yến Thanh Vi lúc ăn cơm nói, lái xe hao xăng nhiều quá, cũng không biết giá xe bây giờ bao nhiêu, Thập Tam lập tức nói, hắn sẽ đi tra.
Sau đó Yến Thanh Vi liền nhìn thấy Thập Tam đến thư phòng, thuần thục mở máy tính, mở trình duyệt, mở giá xe second-hand, đăng nhập vào hai ba trang web hỏi giá, sau đó hỏi cô muốn đỉnh nhọn không? Muốn đổi màu gì?…
Cuối cùng, lúc Thập Tam nói giá với cô, Thanh Vi cũng buông bát xuống.
“Thập Tam, không phải anh chỉ biết mở máy với chơi bài con nhện thôi sao?”
“Đúng vậy, vốn là học được trong tiệm internet. Về sau không phải ngài cũng dạy tôi rất nhiều sao, nhớ lại một chút sẽ học được.”
Cô không ngờ lúc cô không hay biết gì, Thập Tam đã tiến bộ như thế. Nhớ rõ cô chỉ dạy hắn đăng nhập trang chủ, bây giờ hắn lại thuần thục sử dụng trình duyệt tìm kiếm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com