Edit: Nhã Vy
Thập Tam đi nấu cơm. Kết quả
khiến cho hai vị phụ huynh lại giật mình. Chỉ hơn mười phút đồng hồ, hắn liền mang lên mấy tô mì đầy đủ hương sắc. Hắn đây là cân nhắc, ba Yến
mẹ Yến là người phương bắc, lại vừa du lịch về, có lẽ muốn ăn canh nóng.
Thập Tam trong thời gian ngắn như vậy đã làm xong mì, nước súp cũng rất
ngon. Được rồi, hai vị phụ huynh tuy sẽ không thỏa hiệp chỉ vì một tô
mì, nhưung cũng không thể phủ nhận, bụng no rồi, trong lòng cũng thông
thuận hơn nhiều.
Thanh Vi lại thấy rõ, Thập Tam rất dụng tâm mà chuẩn bị cơm, hắn lại không có ý
ăn. Hắn xuống thu dọn phòng bếp, đợi người khác ăn xong sẽ rửa bát.
Thanh Vi đương nhiên không chịu, giục hắn: “Anh làm gì vậy? Nhanh bê mì
tới ăn.”
Thập Tam hơi bất an, sợ cô ngang nhiên che
chở sẽ chọc cho ba mẹ không vui. Vội lắc đầu, tự tránh vào phòng bếp,
Thanh Vi lại đuổi theo: “Trời đánh tránh bữa ăn, anh còn ngại ngùng cái
gì.”
Đơn giản chỉ cần ngồi xuống ăn thôi, nhưng Thập
Tam sống chết cũng không chịu ra ngoài ăn, chỉ đứng trong phòng bếp. Hắn không dám trái lời Thanh Vi, đành khẩn cầu nhìn Thanh Vi. Hắn bất động, Thanh Vi cũng không thể động, đành phải buông tha.
Ăn gần xong mì, hai vị phụ huynh mới ý thức được, Thập Tam cũng không cùng họ ăn. Xem ra Thanh Vi không giục, chàng trai kia cũng không dám ăn
cơm? Bởi vì thái độ của bọn họ? Bọn họ mới được khen thưởng là người già tốt, trẻ con đều vây trong sân gọi ông bà, sao bây giờ lại như quái vật dọa người vậy?
Hai ông bà hơi băn khoăn. Vốn nhìn
Thập Tam cũng là người cao ngất xuất sắc, nhưng lại vì lợi ích mà nhân
nhượng như vậy, nhận lỗi về mình, châm trà nấu ăn, ngồi cùng bàn cũng
không dám, khiến lòng hai người cũng bắt đầu rung chuyển.
Nghĩ đến chén trà của Thập Tam vô cùng lễ phép, dâng hai tay, nước đầy bảy
phần, còn có ánh mắt sợ bị từ chối, mẹ Yến đương nhiên mềm lòng.
Chàng trai đẹp trai như vậy, khác hoàn toàn mấy tên tóc vàng bên ngoài, không lễ phép người già, không kiêng kỳ bất cứ gì. Bà cứ không hay biết mà
tăng thêm đánh giá lễ phép cẩn thận, thành khẩn thành thật cho Thập Tam.
Thập Tam cũng không biết hình tượng của mình nhờ một bữa ăn đã tăng lên.
Thời gian tiếp theo, hắn cố ý lảng tránh, để Thanh Vi nói chuyện với ba
mẹ, bản thận thì trốn đi làm việc nhà. Tháo màn xuống giặt toàn bộ, rửa
bát đũa, lau sạch phòng bếp, lại vào phủi đệm.
Làm
xong hết, Thập Tam đi rửa tay. Trời đã tối mà một nhà ba người kia vẫn
chưa đi ra. Hắn không biết quyết định chờ đợi mình là gì, chỉ biết ba mẹ Thanh Vi sẽ không để tình trạng thế này tiếp tục.
Có ba mẹ nhà ai lại đồng ý để con gái chưa lập gia đình của mình nuôi một người đàn ông không rõ lai lịch, cùng ở với nhau?
Hắn liên lụy Thanh Vi đã nhiều, cũng được nàng ưu ái quá nhiều, bây giờ
cũng phải độc lập rồi, chính là bị đuổi ra ngoài, cũng chỉ có thể cảm
kích, đáng tiếc là, không biết hắn còn có cơ hội báo đáp hay không.
Lúc hắn còn đang suy nghĩ mông lung, yêu thương lại hiển hiện rõ ràng. Hắn
một mực không dám sinh ra tình yêu nam nữ , nhưng trong lúc làm việc một mình lúc nãy, tình cảm từ đáy lòng của hắn lại hiển hiện rõ ràng như
vậy.
Hắn bắt đầu yêu thích Thanh Vi từ bao giờ? Từ
lúc sinh ra ý nghĩ yêu thương hay sao? Có lẽ là từ lúc cô trị thương cho hắn, có lẽ là lúc mua đồ cho hắn, cũng có lẽ là lúc hắn
bí mật nhìn cô
tìm hắn khắp nơi, có lẽ là lần đầu tiên ôm…
Có lẽ, từ lúc hai người vừa gặp mặt, đã có chút gì đó len lói.
Nhưng hắn không xứng với cô. Chẳng những không biết, những gì hắn nợ cô không biết có thể trả được hay không.
Có người khác ưa thích hắn, ca ngợi hắn, nhưng các cô ấy coi trọng gì? Là
khuôn mặt trẻ tuổi nh tuấn, là cái mà người ta gọi là lạnh lùng. Nhưng
ai biết, sau những thứ ấy, hắn bất lực, hắn vô tri, hắn bất an.
Nếu các cô ấy nhìn thấy là người lúc trước ở bên ngoài máu đầy mình, sẽ
phóng ánh mắt yêu thương nhìn hắn sao? Nếu các cô ấy thấy hắn ngây thơ
không biết gì, bồn cầu hình dáng gì cũng không biết, sẽ ái mộ hắn sao?
Có lẽ, nếu gặp được người khác, hắn đã sớm chết ở bên ngoài, trở thành một thi thể khôn người nhận, không ai hỏa táng, có lẽ, bí mật của hắn bị
người khác phát hiện, sẽ kín đáo lợi dùng, hoặc biến hắn thành thứ để
nghiên cữu, vĩnh viễn không cho hắn cơ hội hiểu biết xã hội.
Mà Thanh Vi cứu hắn, cho hắn tên tuổi danh phận, bảo vệ lai lịch của hắn, dạy hắn học, đưa hắn đi tham gia hoạt động xã hội.
Có lẽ cũng có người sẽ làm như Thanh Vi, thậm chí còn làm tốt hơn Thanh
Vi. Nhưng sự thật là, người làm những chuyện này là Thanh Vi, cô là
người đầu tiên làm như thế. Vị trí của cô là không thể thay thế.
Nếu không có Thanh Vi, không có yêu thương bao dung của cô, không có cô dạy bảo, cũng sẽ không có ai chú ý đến Yến Ngự. Dù là trong mắt người khác, Thanh Vi nhìn rất bình thường, nhưng trong lòng Thập Tam lại không như
thế. Cô là người duy nhất, là người quan trọng nhất,
Thập Tam không muốn vì mình mà Thanh Vi mâu thuẫn với ba mẹ, với người nuôi
Thanh Vi lớn thành người, là người hắn nên kính trọng tuân theo. Hắn
quyết định, cho dù ba mẹ Thanh Vi nói gì, hắn cũng sẽ làm được, cho dù
phải rời khỏi đây, rời khỏi thành phố này, hắn cũng nghe theo.
Nếu có một ngày, hắn có được địa vị của mình, cho dù là địa vị bình thường, nhưng cũng là có công việc, có thể diện đứng trước mặt cô, hắn sẽ trở
lại báo đáp.
Không cầu có thể sống bên cô trọn đời,
chỉ cầu cô sống tốt, cho dù hắn chỉ có thể đứng ửo xa bảo vệ cô, ai dám
bắt nạt cô, hắn sẽ thay cô giáo huấn.
Bảo vệ cô bình an, nhìn cô sống hạnh phúc cả đời.
Cho dù cô không biết, cho dù sau này cô sẽ quên.
Nghĩ tới những chuyện này, trong lòng Thập Tam như bị gai đâm, nụ cười của Thanh Vi như phảng phất trước mắt.
Mũi Thập Tam chua xót. Hắn thở sâu, xả vòi nước, cúi đầu cho nước lạnh dội
lên. Nước lạnh rét thấu xương, kích thích hắn khôi phục bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com