Ảnh Vệ Xuyên Đến Thật Dễ Nuôi

Bánh Ngon Từ Trên Trời Rơi Xuống


trước sau

Edit: Nhã Vy

Thập Tam đến gần người cầm gậy, dùng lực nắm tay, Trịnh Cường mắt thấy ngón tay của hai người bị bẻ gãy dễ dàng, rống lên thảm thiết, dọa hắn mồ hôi lạnh ứa ra. Lúc này hắn mới giật mình, đây căn bản kông thể nhìn bề ngoài là chàng trai đẹp mắt, người này không thể trêu vào.

Yến Dung hoa mắt. Cô vốn nghĩ sẽ bị đánh, không ngờ tình thế lại biến chuyển đột ngột, đảo mắt lại Trịnh Cường đã cầu xin tha thứ: “Đừng tới đây, đừng tới đây, các người mang đồ đạc đi đi.”

Thanh Vi lại không có ý định đi. Bây giờ nếu đi, Trịnh Cường nhất định sẽ tìm cách báo thù. Cô tới trước mặt hắn, kéo các đốt ngón tay của hắn tới trước mặt Thập Tam: “Bẻ trật khớp hắn, để hắn cũng chịu đau.” Trịnh Cường chưa kịp phản đối đã nghe hai tiếng giòn vang, các đốt ngón tay lập tức trật khớp hết, hắn lập tức chịu đau gào ầm ỹ.

Thanh Vi lạnh lùng cười: “Không phải anh thích đánh nhau sao? Chút đau này thấm vào đâu!”

Trịnh Cường chuyển mắt nhìn Yến Dung: “Yến Dung! Tốt xấu cũng từng là vợ chồng, cô như vậy là trái luật đấy!”

Thanh Vi sững sờ, sau đó ha ha nở nụ cười: “Anh còn biết trái luật? Vừa rồi ai gọi người đến đánh chúng tôi, bình thường ức hiếp ngược đãi Yến Dung thì không trái pháp luật sao?” Cô nói xong, lôi thứ gì đó ra từ trong tối, loay hoay nhấn một cái, có tiếng nói vang lên:

“Công nhân viên chức? Cô bé, cô thật quá ngây thơ rồi. Bọn họ là bảo an của công ty đấy, thứ gọi là bảo tiêu, là tay chân đấy. Chõ mõm vào? Tôi sẽ không lấy mạng các người đâu, một chút giáo huấn mà thôi.”

“Đúng hơn là anh ngang nhiên mướn du côn đánh người?” Sau đó tiếng tát người vang lên, tiếp theo nghe tiếng Thanh Vi kêu lên: “Anh dám đánh người, đồ không có nhân tính!” Nghe giống như là Trịnh Cường đánh Thanh Vi.

Trịnh Cường càng nghe, khuôn mặt càng vặn vẹo, lại nhìn thứ trên tay Thanh Vi, không phải bút ghi âm, không phải mp3, lại càng không phải điện thoại, nhưng hiệu quả ghi âm lại không tồi, hắn nhịn đau hỏi: “Cô cầm cái đồ chơi gì vậy?”

Thanh Vi chậm rãi cất thứ đó vào, “Tôi vừa nhận máy ghi âm từ cấp trên, vừa hay dùng thử xem có tốt không.”

Trịnh Cường kéo tay đứng lên: “Cái gì? Cô đã sớm có dự định? Hèn hạ!”

Thanh Vi giơ chân đạp lên đùi hắn, Trịnh Cường kêu đau một tiếng rồi ngã ngồi xuống. Thanh Vi nói: “Là ai hèn hạ? Yến Dung bỏ ra vì anh bao nhiêu, anh sao có thể đối xử với chị ấy như vậy? Vũ phu, ngoại tình, ăn cắp tài sản… Anh không bằng cầm thú! Lấy tư cách gì làm cha, làm chồng, nói cho anh biết, bệnh án do bị anh đánh của chị ấy bây giờ đều ở trên tay tôi, nếu không muốn ly hôn thì cứ chờ xem!”

Trịnh Cường cắn răng trừng mắt nhìn cô, không nói gì. Cả buổi sau mới nói: “Tôi liều chết kiếm tiền, chỉ bằng những cái này đã muốn dọa tôi, đừng hòng!”

Thanh Vi gật đầu nói : “Anh muốn lợi dùng tiền tài quyền thế để quấy rối thì quả thật không thể, nói không chừng còn đút lót hối lộ cho ai đó? Đến lúc đó nói chứng cứ không đủ là xong. Chỉ là nếu tôi đưa những thứ này cho đối thủ cạnh tranh của anh, đặc biệt là những chuyện Yến Dung biết nữa, vậy là được rồi, hơn nữa, bọn họ cũng lòng dạ hiểm độc hèn hạ như anh, chắc chắn sẽ chế tạo ra sản phẩm rất đặc sắc.”

Trịnh Cường nghe xong, ánh mắt đỏ quạch đầy tơ máu, xông lên trước hai bước, nhìn thấy ánh mắt Thập Tam quét qua lại đứng khựng lại: “Tao muốn kiện mày! Đồ xảo trá, đồ vu hãm!” Thập Tam nghe hắn hét lên với Thanh Vi, sắc mặt trầm xuống tát cho hắn một bạt tai.

Thanh Vi không rảnh để ý đến hắn, lướt mắt một cái, mang Thập Tam và Yến Dung rời khỏi đó, trực tiếp đi ra ngoài.

Yến dung vốn rất lo lắng, nhưng chuyện lại không khó khăn như cô nghĩ, dường như còn nằm trong lòng bàn tay của Thanh Vi, Trịnh Cường dù có hung ác cũng không thể không cúi đầu, hắn đang cạnh tranh với một đối thủ rất hung hiểm, nếu bị người ta bắt thóp, đặc biệt là những chuyện cô biết thì không biết hắn sẽ phải chịu bao nhiêu tổn thật, thậm chí e là còn không thể gượng dậy.

Hơn nữa, hắn sợ Thập Tam vô cùng, ngày hôm sau Thập Tam quay lại theo lời Thanh Vi cho hắn một bài học. Được giáo dục đến thế, vốn hắn muốn làm bung bét chuyện này ra, hoặc là mướn người tới hành hung, nhưng đều khó thắng được Thập Tam, cho dù có thắng cũng không có kết quả tốt. Vì thế Trịnh Cường chẳng những không dám tìm Thanh Vi gây phiền toái mà còn sợ hãi cô tới gây phiền toái cho
hắn.

Thanh vi giữ Yến Dung ở lại nhà mình, tìm luật sự lo chuyện ly dị cho cô ấy. Vì thế Trịnh Cường và Yến Dung mặt cũng không gặp, thậm chí nói chuyện điện thoại cũng ít, chỉ có luật sư qua lại mấy lần rồi ly hôn.

Vừa đi làm chưa tới mấy ngày, Lưu Húc Dương lại túm Thanh vi ra hỏi: “Thanh Vi, Trương đội trưởng quy cho tôi vụ án bảo hiểm kia, đây không phải chuyên môn của tôi mà! Hơn nữa vụ án này đã qua vài năm rồi, sao đột nhiên lại giao cho tôi chứ?”

Thanh Vi mỉm cười: “Đây là tổ chức cho anh cơ hội rèn luyện nâng cao.” Vừa nói xong, Trương đại đội gọi Thanh Vi tới văn phòng của hắn.

Thanh Vi vừa vào cửa, Trương đại đội cười tủm tỉm với cô: “Tiểu Yến, giao cho cô nhiệm vụ hạng nhất, cũng là cơ hội rèn luyện nâng cao mà tổ chức cho cô.”

Thanh vi rùng mình một cái, Trương đại đội, không phải anh giám sát tôi đấy chứ?”

Trương đại đội nói tiếp: “Lần trước cô cũng tham gia áp giải Dương Đông Khuê về nguyên quán rồi. Bây giờ chúng ta phải cử một người đi qua bên đó thông báo tình hình và những chuyện liên quan tới vụ án cho bọn họ, tôi thương lượng với Lưu chi đội, quyết định cử cô đi.”

Thanh Vi sững sờ: “Tôi? Không hợp cho lắm?” Cô cũng không thuộc tổ chuyên ái, không tới phiên cô thẩm vấn Dương Đông Khê, vậy bàn giao những tình tiết liên quan gì chứ? Có liên quan gì tới nhau đâu.

“Chuyện cũng không phức tạp, cô chỉ cần đi với bọn họ qua chuyển tài liệu là được, tiện thể tăng cường lực lượng áp giải.”

“Dựa vào tôi để tăng cường lực lượng áp giải sao?” Thanh Vi dở khóc dở cười.

“Thật ra là cho cô cơ hội ra ngoài thôi. Đi máy bay chuyển giao, không có việc gì, cô đi chơi vài ngày rồi về, phí ăn ở, phí đi lại được cấp.”

Bánh từ trên trời rơi xuống? Chuyện tốt thế này lại đập phải đầu mình, Thanh Vi lại cảm thấy hơi sợ hãi. Tục ngữ nói, không có chuyện gì mà lại ân cần, không phải gian cũng là đạo chích… Được rồi, tuy Trương đại đội không phải trộm cũng không phải gian nhưng vẫn nên hỏi cho chắc, kẻo trở về lại phát hiện bị hắn bán đứng rồi.

Thanh Vi hỏi: “Đi máy bay? Đội chúng ta hào phóng như vậy từ lúc nào thế.”

“Đây là vé giảm giá, giảm 40%, bằng không sao Lưu đội có thể đồng ý chứ? Hơn nữa tình huống Dương Đông Khuê đặc thù, không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, làm xong chuyện sớm mới tốt.”

“Hắn là trọng nghi phạm, lại rất nguy hiểm, chẳng những phải còng tay, còn phải đeo xiềng chân, vậy có thể lên máy bay sao?”

“Được, vốn có chút phiền toái, nhưng Dương Đông Khuê lại giúp chúng ta giải quyết. Hắn ý đồ tự tử, bị phát hiện kịp thời, chân trái bị thương bó thạch sao, chỉ có thể ngồi xe lăn, không cần xiềng chân nữa.”

Thanh vi cười ha ha: “Hắn thật biết cách lấy giúp người làm vui. Trương đại đội, nói thật đi, việc tốt như vậy sao lại rơi xuống đầu tôi rồi?”

Khóe miệng Trương đại đội co rút: “Đi là được rồi, thật phiền quá! Cô thường xuyên hỗ trợ cũng không tệ. Lần trước đội danh sách khen ngợi không có cô, lần bắt Dương Đông Khuê cô lại có biểu hiện xuất sắc, nhưng công cán vẫn chưa đủ, tôi cảm thấy có lỗi với cô, vì thế bàn bạc với Lưu đội trưởng đền bù tổn thất cho cô.”

“Vậy sao, vậy phải cảm ơn Trương đại đội rồi!” Thanh Xuân lập tức cười như hoa nở: “Ngài thật là lãnh đạo tâm phật của chúng ta mà!”

“Được rồi, tôi chỉ là một tiểu đội trưởng đầu heo, lãnh đạo cái gì, cô tới trước mặt Lưu đội mà hát thánh ca ấy.”

“Vậy, Trương đội trưởng, vấn đề cuối cùng, tôi có thể mang bạn đi cùng không? Đương nhiên phí tổn hắn tự chịu.”

Trương đại đội dùng ánh mắt hiểu rõ nhìn cô: “Bạn sao? Cũng được, một người cũng không sao. Chỉ cần cô không có ý định bỏ trốn với đối tượng tình nghi, vậy tôi không có ý kiến gì!”

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện