Hai tháng đi qua.
Trịnh Cường đã ly hôn với
Yến Dung, chia cho cô một phần ba tài sản, mặt khác cho con gái một phần tư, Hân Hân ở với Yến Dung. Yến Dung rất thỏa mãn với kết quả này. Bởi
vì Thập Tam đưa đón Hân Hân nên Yến cha Yến mẹ cũng biết được tin tức.
Đối với việc Yến Dung ly hôn, Nhị lão lo lắng cô về sau khó có thể tìm được người thích hợp, độc thân lại mang theo con gái quá cực khổ. Nhưng
Thanh Vi lại nói, hôn nhân giả dối, bị giẫm đạp tôn nghiêm, cuộc sống
như vậy mới không có kết quả, càng hỏng bét hơn so với độc thân.
Sau khi các loại thủ tục xong xuôi, Yến Dung sẽ bán số cổ phần được chia
đi, cửa hàng cũng chuyển nhượng, toàn bộ chuyển thành tiền mặt gửi ngân
hàng. Làm xong những việc này, Yến Dung dứt khoát mang theo con gái ra
đi khỏi thành phố C, đến chỗ cha mẹ. Cô nói trước kia thực có lỗi với
cha mẹ, bây giờ họ già rồi nên cho dù thế nào cũng muốn ở cùng.
Yến Dung thoát khỏi Trịnh Cường như cắt đứt một khối ác tính. Cô còn nói
chuyện với Thanh Vi một lần thật lâu, nói rất nhiều, xuất phát từ nội
tâm mà nói.
Yến Dung nói: “Chị lúc đầu cho là có yêu
là đủ rồi, đồng cam cộng khổ, cùng nhau phấn đấu là lãng mạn nhất. Cho
nên không có hôn lễ, không có phòng tân hôn, thậm chí không có lời chúc
phúc, chỉ nhận được giấy đăng ký kết hôn cũng cam tâm tình nguyện. Có
thể đến hôm nay, nếu như không phải em, chị sẽ không có tài sản gì, trở
về như xưa.
Bây giờ mới biết được lúc trước ba mẹ khổ tâm, bọn họ muốn có sính lễ, muốn hôn lễ, muốn phòng tân hôn cũng không phải chỉ vì cái gọi là phô trương, mà là muốn có cái danh chính ngôn
thuận, để cho đàn ông trả giá tương ứng sự trưởng thành, lại để cho hắn
về sau đối mặt với sự hấp dẫn thì cũng suy nghĩ nhiều hơn. Có thể chị tự cho là đúng, cho rằng vì hắn mà trả giá nhiều như vậy cũng không bị phụ lòng, nhưng lại không biết lương tâm không chịu được thử thách.”
Thanh Vi lẳng lặng nghe, cảm khái vô hạn.
“Bây giờ sống đã khôn ngoan hơn, công việc không chỉ là có tiền, còn có quan hệ bên ngoài, bất hòa cũng không tách rời xã hội. Mặc dù không thể làm
bà chủ nhưng kinh tế độc lập mới có thể không sợ đối mặt với hoàn cảnh
khó khăn. Cho nên về sau chị sẽ tìm một công việc làm thật tốt.”
Cô còn nói ra sự lo lắng của mình, sợ Thập Tam giống với Trịnh Cường trước đây, chính là tuổi trẻ, có ý nghĩ như mối tình thắm thiết, thế nhưng
hai bàn tay trắng cùng nhau phấn đấu, có thể cùng nhau hưởng thụ hay
không? Đồng cam cộng khổ trong xã hội hiện đại này quá ít, cô muốn Thanh Vi suy nghĩ thật kỹ.
Yến Dung trước lúc đi còn ôm Thanh Vi tạm biệt, cam đoan về sau sẽ sống thật tốt, còn có thể thường xuyên đến thăm cô.
Cuối cùng Yến Dung mang theo Hân Hân mỉm cười bước đi.
Thanh Vi vì Yến Dung khuyên bảo nên tâm tình khuấy động, nội tâm lộn xộn trong vài ngày.
Dù sao những gì Yến Dung nói thì cô cũng từng nghĩ tới hoặc mơ hồ ý thức được.
Tuy Thập Tam không phải Trịnh Cường, nhưng cũng là người thì phải có nhược điểm, dễ dàng dao động.
Việc này khiến cho hai vị phụ huynh Yến gia chịu kích thích rất lớn, không
biết nên nói cái gì đối với kinh nghiệm của Yến Dung. Ban đầu không được coi là một đôi, trải qua phấn đấu trở thành vợ chồng, về sau lại trở
thành kết quả như vậy.
Yến cha trong đêm khó ngủ nói với Yến mẹ: “Mấy người này …”
Yến mẹ cũng thở dài: “Ai muốn đến thế này đâu? Cũng may cuối cùng cũng có
được chút tiền, tuổi già nương tựa, có phần may mắn hơn nhiều.”
Yến ba nói: “Bây giờ con cái không như chúng ta lúc ấy, đều quyết tâm mạnh mẽ.”
Yến mẹ nói: “Cho nên em có hơi lo lắng con về sau gặp được người không tốt thì sao? Hơn nữa tuổi cũng không còn nhỏ.”
Nói xong hai vị phụ huynh đều đồng loạt thở dài.
Hôm nay đi làm, Thanh Vi lại nhận được một cuộc điện thoại ngoài ý muốn.
Cúp máy, Thanh Vi sững sờ – cô cũng không nghĩ tới, Thiệu Ung lạicòn có thể gọi điện cho cô, nói mấy đoạn quay lúc trước hiệu quả rất tốt, đạo diễn và nhà làm phim đều khen
ngợi tố chất Thập Tam chuyên nghiệp, công ty
có ý ký hợp đồng cùng Thập Tam, hi vọng Thập Tam có thể liên hệ với y
hoặc trợ lý.
Cô vốn bắt đầu có vướng mắc trong lòng, bây giờ càng có cảm giác mất thăng bằng.
Thanh Vi thở dài, có lẽ Thập Tam còn đi xa hơn Trịnh Cường, đi đến một con đường tràn đầy hấp dẫn.
Thanh Vi gọi Thập Tam tới, lại để cho anh nói chuyện cùng Thiệu Ung và trợ lí.
Trợ lý thao thao bất tuyệt xong, Thập Tam chỉ nói một chữ: không.
Trợ lý không cam lòng hỏi nguyên nhân, Thập Tam lấy lý do rất đơn giản: 1.
Không muốn làm con hát, 2. Nam diễn viên không đứng đắn, tùy tiện ôm ấp
phụ nữ.
Trợ lý không thể tượng tượng nổi mà nhìn Thập Tam, dáng tươi cười theo nghề của hắn đều không thể duy trì, con hát?
Nam diễn viên không đứng đắn? Cái này là lý do gì vậy? Hơn nữa, không
thích đùa giỡn cùng mỹ nữ? Người đàn ông này là từ sắt đá chắc???
Đầu Thanh Vi ở một bên đen sì, Thập Tam chỉ biết là ôm ôm ấp ấp, còn không
biết thêm nữa… Ngay cả động tác ôm cũng bài xích như vậy, không phải là
nên nói nền giáo dục nữ tôn kia thành công lắm sao?
Vừa vặn trợ lý có việc, ra ngoài trong chốc lát, Thanh Vi tranh thủ thời gian nói với Thập Tam.
Cô giảng giải đơn giản rõ ràng là bây giờ đại minh tinh khác với con hát,
dẫn chứng mấy người xuất thân bần hàn về sau trở thành đại minh tinh
điện ảnh. Tuy không đủ hiểu rõ, Thanh Vi cũng biết ngành giải trí không
phải như bề ngoài, thoại nhìn ngăn nắp nhưng có tấm màn đen có quy tắc
ngầm, những điều này Thanh Vi cũng nói vài câu.
Cô tận lực nói toàn bộ để cho Thập Tam tự phán quyết.
Trợ lý trở về lại tiếp tục nói, một nửa bởi vì nhiệm vụ công việc, một nửa
vì không tin còn có người trẻ tuổi không bị hào quang minh tinh hấp dẫn.
Kết quả Thập Tam vẫn nói một chữ không.
Trợ lý đỏ mặt nhìn Thập Tam, cô nói nhiều như vậy, đến cùng là Thập Tam có
chăm chú nghe không? Cho nên trợ lý phát điên hỏi Thập Tam nguyên nhân.
Nhưng lý do của Thập Tam rất đơn giản: 1. Nghe, ngành giải trí nếu như không
thành danh thì vô cùng thảm. 2. Nếu như thành danh, phiền toái một đống, còn có khả năng bị quy tắc ngầm. 3. Là điều quan trọng nhất, vô kể có
thành danh hay không đều không thể ở cùng một chỗ với Thanh Vi như bình
thường.
Trợ lý ở đầu kia trừng mắt: “Ai nói đấy, ai nói quy tắc ngầm? Chúng ta là công ty chân chính.”
Thập Tam không nói, biểu lộ lãnh đạm, khí chất lạnh lùng, trợ lý bị nhìn đông lại rồi, cuối cùng cũng tuyên bố buông tha.
Mà Thanh Vi và Thập Tam cũng khôi phục lại sinh hoạt bình thường.
Thanh Vi như thường lệ đi làm, chuẩn bị cuộc thi chức danh năm nay, Yến cha
cho Thập Tam máy tính văn phòng, đi học lớp Software ứng dụng, trong đội tiểu nhạc bọn họ có một giáo sư nhạc viện về hưu, yêu thích tư chất
Thập Tam, muốn dạy anh chơi nhạc cụ dân gian.
Thập
Tam vốn muốn tìm việc làm, đã bắt đầu tìm thông báo quảng cáo tuyển dụng trên báo rồi, nhưng Yến cha kiên trì để cho anh học thêm nửa năm nữa,
Thập Tam không muốn, nhưng vì ông là cha của Thanh Vi nên cuối cùng vẫn
phải đồng ý
Cứ như vậy, số lần gặp nhau của Thập Tam và Thanh Vi ngày càng ít đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com