Lúc Thanh Vi gõ cửa, cô vẫn suy nghĩ không biết phải giải thích với Phó Hồng thế nào. Sau khi của mở ra, điều đầu tiên cô thấy chính là tay của Phó Hồng. Cổ tay trái đã sưng lên còn ướt nước, chắc là Phó
Hồng vừa mới xối nước lạnh.
Thanh Vi rất áy náy,
không quan tâm đến biểu cảm kinh ngạc của Phó Hồng khi thấy cô đến một
cách bất ngờ mà trước tiên xử lý sơ qua cho anh ta. Phó Hồng nhìn thấy
cô mang theo thuốc đến liền tự hiểu được Thanh Vi đã biết chuyện.
Phó Hồng vừa xoa dầu hoa hồng vừa dò hỏi mới biết được Thanh Vi đã nhìn
thấy chuyện vừa rồi. Phó Hồng nói anh ta vẫn do dự không biết có nên nói chuyện này ra hay không, nếu nói lại sợ liên lụy đến Thanh Vi, dù sao
Thập Tam cũng là bạn trai của cô, nếu như chuyện lộ ra ngoài thế chẳng
phải là cô chính là chuyện cười của mọi người sao, còn nếu không báo
cảnh sát lại nhẫn nhịn không được chuyện Thập Tam hành động như vậy.
Thập Tam uy hiếp anh phải cách xa Thanh Vi, không bao giờ đượ xuất hiện
trước mặt cô, sau này cũng không được liên lạc nữa, nếu anh không đồng ý thì sẽ ra tay với anh.
Phó Hồng xoa thái dương nói:
“Anh ta không nói rõ là ra tay thế nào nhưng anh có thế cảm thấy rằng
anh ta không chỉ đánh một trận đơn giản như vậy đâu.”
Anh ta lo lắng nhìn Thanh Vi: “Sao em có thể ở cùng người nguy hiểm như
vậy? Chẳng lẽ là bị anh ta uy hiếp? Nếu vậy thì sợ hãi như vậy mãi cũng
không được, hôm nay anh sẽ giải quyết thay em.”
“Không phải, anh ấy với em không phải như thế, thật ra chuyện ngày hôm nay
cũng đã khiến em hoảng sợ.” Thanh Vi đóng nắp dầu hoa hồng,l ại tưởng
tượng đến cảnh Thập Tam giẫm lên tay Phó Hồng
“Người
này cho anh cảm giác lạnh băng không giống người thường, ít nhất cũng là không phải sinh hoạt như con người bình thường! Thanh Vi, em nói thật
đi, rốt cuộc anh ta đang làm gì?”
“Anh ấy…anh ấy xuất thân từ một tổ chức, từ nhỏ đã phải chịu những loại huấn luyện nghiêm
khắc, bây giờ đã rời khỏi tổ chúc đó cho nên đang đi tìm việc làm.”
Thanh Vi vẫn không nói ra lai lịch thật sự của Thập Tam.
Phó Hồng đương nhiên biết cô đang dấu diếm, chỉ tiếc rèn sắt không thành
thép nhìn Thanh Vi: “Tổ chức gì chứ? Tổ chức sát thủ hay là tà giáo? Như vậy có thể dễ dàng buông tha cho người khác như vậy sao? Anh ta đã nguy hiểm, tổ chức của anh ta càng nguy hiểm hơn, sao em có thể nói chuyện
yêu đương với anh ta được?”
“Tổ chức của anh ấy… đã
bị tiêu diệt rồi, chỉ còn một người là anh ấy thôi.” Thanh Vi nghĩ đến
cái tên đoàn ảnh ảnh vệ của nữ hoàng kia nên mệt mỏi nói.
“Thanh Vi, em ngốc thật. Cho dù tổ chức không còn tồn tại nữa không có nghĩa
là không còn thành viên, anh ta chính là một người đó thôi. Cho dù không nghĩ đến điều đó thì em cũng phải biết hôm nay anh ta dám uy hiếp anh
như vậy thì có thể ngày mai sẽ hại em thì sao! Mau tránh xa khỏi anh ta
đi, nếu như anh ta không đồng ý thì đi tìm người giúp đỡ, em đang làm gì vậy? Em không nên tiếp xúc với anh ta, an toàn vẫn quan trọng hơn, giờ
nên báo cảnh sát!” Phó Hồng lớn tiếng nói.
“Không,
không được, đừng báo cảnh sát, em sẽ nghĩ cách giải quyết.” Cho dù tức
giận Thập Tam, hoài nghi anh nhưng Thanh Vi cũng không muốn để xã hội
qua lưng lại với anh.
“Còn cách gì nữa? Em…” bây giờ
nhìn thấy Thanh Vi vẫn quan tâm đến Thập Tam, tim Phó Hồng như đã nguội
lạnh: “Em cứ yêu hắn như vậy không cần để ý đến an toàn của mình nữa à?
Vậy cha mẹ em phải làm sao? Bạn bè em thì thế nào?”
Tim Thanh Vi hơi nhói. Đúng vậy, sao cô không biết những điều này? Nếu
không sẽ không đau đớn tức giận trong phòng quan sát rồi. Nhưng báo cảnh sát sao? Giam Thập Tam lại? Phơi bày bí mật của anh sao? Thanh Vi không làm được.
Phó Hồng thấy Thanh Vi từ chối trong im
lặng, muốn nói điều gì lại thôi. Thanh Vi trước kia, cô thiếu nữ Thanh
Vi với ánh mắt tươi mát như mặt trời đi đâu mất rồi? Muôn vàn oán trách
không thể nói ra, anh ta như bị nghẹn ở cổ họng.
Phó
Hồng đứng dậy bước đến trước cửa sổ, quay lưng lại với Thanh Vi, im lặng một lúc mới nói: “Em có nghĩ đến rằng làm sao anh ta biết anh ở chỗ này không? Làm thế nào vượt qua 12 tầng không? Tuy không nói nhưng anh ta
đã để lộ ra rằng anh ta biết hôm qua chúng ta gặp mặt nói chuyện gì, làm chuyện gì. Không phải dùng mọi cách theo dõi thì làm sao có thể biết
được những điều này?”
Nói đến đây, Phó Hồng quay lại
nhìn thẳng vào Thanh Vi: “Năng lực phán đoán của em đâu rồi? Em thật sự
không nghĩ tới hay vốn không muốn nghĩ đến?”
Phó Hồng đột nhiên dừng
lại, bởi vì anh ta nhìn thấy vẻ mặt của Thanh Vi: ngoại
trừ vẻ đau lòng và áy náy còn có vệt nước mắt. Thanh Vi khóc.
Phó Hồng chậm chạp quay người, anh ta muốn lập tức ôm lấy cô, nhưng anh ta
thấy mình chẳng có tư cách gì để làm điều đó cả. Nhìn thấy cô rơi nước
mắt lại chẳng làm được gì, chỉ có thể im lặng quay người đi.
Thanh Vi lau nước mắt lung tung, cô chẳng biết tại sao bản thân không thể khống chế nổi mà khóc một cách mất mặt như vậy.
Vẻ mềm yếu này thể hiện ra trước mặt Phó Hồng càng khiến cho Thanh Vi thêm khó chịu.
Phó Hồng nói rằng vốn là cô không muốn nhìn thẳng vào vấn đề đang bày rõ ra trước mặt, càng đau lòng hơn chính là cho dù cô biết đến những điều này nhưng cô vẫn không nỡ đẩy Thập Tam đến đường cùng.
Cô nhận thức được điều này mới càng thêm đau khổ, cảm thấy bản thân thật
đáng buồn, lúc cùng chia tay với Thịnh Thế, cô cũng không cảm thấy đau
đớn như vậy. Nỗi đau đớn kia phát triển từ những bong bóng màu hồng ngọt ngào.
Mà bây giờ, Thập Tam đã có ảnh hưởng rất lớn đối với cô, cô cũng càng chắc chắn rằng mình đã yêu Thập Tam sâu sắc.
Vì vậy cô nhất thời không kiềm chế được mà bật khóc.
Thanh Vi giận bản thân nhu nhược, cũng may những giọt nước mắt kia thể hiện
rõ cảm xúc không chính đáng rồi thì bản thân cô cũng tỉnh táo lại.
Thật ra cô đã từng nghi ngờ làm cách nào mà Thập Tam tìm được Phó Hồng, trừ phi anh đã đi theo tới đây.
Như thế cũng chỉ có thể là ngày hôm qua anh đã đi theo cô. Đêm hôm đó cô
ngửi thấy trên người Thập Tam có mùi hương của hoa mộc lan, bây giờ nhớ
lại, rõ ràng lúc cô và Phó Hồng ở trong công viên cũng có phảng phất
hương hoa nhàn nhạt.
Vì thế ngày đó Thập Tam không
luyện công mà là lén lút đi theo cô, ẩn thân ở gần đó, thậm chí đi theo
Phó Hồng về tới đây. Vậy thì đã giải thích được tại sao anh về muộn như
vậy, tại sao nhất định phải đi tắm.
Thanh Vi thoán
rùng mình: đêm qua Thập Tam nhiệt tình một cách bất thường. Có lẽ cả
ngày hôm qua anh đã đi tìm Phó Hồng nên mới muốn cô mệt mỏi ngủ chìm
hơn? Vậy tại sao lại phải chờ tới tận hôm nay?
Có lẽ là sợ thời gian không đủ, có lẽ còn chưa quyết định.
Thanh Vi chợt nhớ đến cuộc điện thoại kia – Thập Tam vào khi cô đang nói
chuyện cùng Phó Hồng, lúc đó Phó Hồng nói: “Thanh Vi, đồng ý với anh,
nhất định phải cẩn thận, không nên bị tình cảm nhất thời che mắt, càng
không nên để bị lừa.”
Với thính lực của Thập Tam, chỉ sợ anh đã nghe hết những điều này không sót một thứ gì.
Nghĩ đến điều này,Thanh Vi nhắm 2 mắt lại.
Sau đó Phó Hồng nói muốn sửa vé máy bay, kết thúc mọi chuyện giúp nhưng
Thanh Vi sợ Thập Tam dùng vũ lực làm Phó Hồng bị thương, còn sợ Phó Hồng nhờ quan hệ quen biết đả kích Thập Tam nên liên tiếp phản đối.
Vốn Phó Hồng không đồng ý, nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng đồng ý để cô tự
mình xử lí việc này, nhưng dù sao anh ta vẫn canh cánh vì chuyện này.
Anh ta muốn tự đi, Thanh Vi thì lại muốn tiễn anh ta, ồn ào như vậy có lẽ
không còn gặp lại nữa, cô quý trọng lần cuối cùng này. Mặt khác, 2 người ngầm hiểu với nhau rằng họ còn đang lo lắng Thập Tam đang quan sát Phó
Hồng.Thanh Vi hơi sợ trên đường lại xảy ra chuyện gì.
Phó Hồng lên máy bay nhưng trong lòng vẫn rất vướng bận. Anh ta làm thủ tục trước, sau đó bước đi ko quay đầu lại,Thanh Vi nhìn Phó Hồng đi qua
trạm kiểm an, đến khi bóng anh ta mất hút mới ra khỏi sân bay.
Trong lòng Thanh Vi đắng chát, lần chia xa này, về sau Phó Hồng nhất dịnh sẽ
nhìn cô với một cái nhìn khác, rất có thể từ đây về sau sẽ mất liên lạc. Tình bạn đẹp đẽ theo năm tháng lại mất đi như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com