"Em quá phụ thuộc vào anh." Lâm An Lan thành thực nói, "Như thế thì mãi mãi em cũng chẳng có khả năng nhớ lại được, em nên trở lại nơi quen thuộc của mình, tiếp xúc với những đồ vật quen thuộc, vậy mới có lợi cho việc khôi phục trí nhớ."
Trình Úc cảm thấy sự sợ hãi trong lòng càng mãnh liệt.
"Nhưng trước đó chúng ta đã đồng ý ở chung rồi mà?"
"Đây là do bất trắc xảy đến ngoài ý muốn." Lâm An Lan khuyên anh nói, "Lúc đó em cũng đâu có biết mình sẽ mất trí nhớ."
"Anh không mong em nhớ lại à?" Lâm An Lan hỏi anh.
Trình Úc không mong, làm sao có khả năng anh sẽ hy vọng cậu nhớ lại chứ, cậu vừa mới tới bên cạnh anh, vừa mới sống cùng anh cuộc sống mà anh có mơ cũng chẳng dám mơ tới, làm sao có chuyện anh mong cậu khôi phục trí nhớ.
Anh vòng qua bàn, đi tới bên người Lâm An Lan, đỡ vai cậu, nhẹ giọng hỏi, "Cục cưng, có phải là liên quan tới chuyện hồi nãy không? Là em không vui, nên giận rồi?"
Lâm An Lan lắc đầu, cậu không hề tức giận, mặc dù cậu có hơi mất mát, nhưng cậu vẫn có thể hiểu được.
Cậu chỉ muốn nhanh chóng khôi phục trí nhớ, như vậy thì Trình Úc mới có thể yên tâm lớn mật, không phải kiêng dè mà làm bất cứ chuyện gì với cậu.
Thay vì phải đối mặt với người yêu mất trí nhớ, mong mỏi một ngày cậu có lại được trí nhớ trọn vẹn.
"Chỉ là em muốn nhớ lại nhanh hơn thôi, thế thì anh sẽ không cần phải lo lắng sau khi em nhớ lại có vui hay không, chúng ta cũng có thể muốn làm cái gì thì làm cái đó."
"Bây giờ chúng ta cũng có thể." Trình Úc sốt ruột nói, anh ôm Lâm An Lan vào trong ngực, sự hoảng loạn trong lòng như cái hố đen đang không ngừng nuốt chửng anh, "Em đừng đi được không, em muốn gì anh đều cho em, đều đồng ý với em hết có được không?"
"Cũng không phải em muốn đi hẳn." Lâm An Lan không hiểu sao tự nhiên anh lại chống cự như thế, "Anh cũng có thể đến nhà em mà, chẳng lẽ anh không hy vọng em mau mau khôi phục trí nhớ à?"
Trình Úc trong nháy mắt ôm cậu chặt hơn, anh nói, "Em nhớ lại hay không cũng không quan trọng, quan trọng là... Em, chỉ cần là em, vậy là đủ rồi."
"Những quá khứ đó, không phải do em cố ý quên đi, không phải lỗi của em. Anh thích em, chứ không phải những ký ức về quá khứ, chỉ cần em ở đây, chúng ta có thể không ngừng sáng tạo những ký ức mới, cho nên, em không cần gắng sức nhớ lại chúng."
Anh nhìn Lâm An Lan, vội vàng nói, "Là anh không tốt, mới vừa nãy anh không nên nói như vậy, anh không nên chỉ lo sau khi em khôi phục trí nhớ, quên mất tâm trạng hiện tại của em, là do anh sơ sót, cân nhắc không chu đáo, em tha thứ cho anh được không?"
Lâm An Lan bị lời này của anh làm cho những tủi thân vừa bay đi lại đè nặng trong lòng, cậu mất trí nhớ, mất đi mối liên hệ với những người xung quanh, chỉ còn lại sự tin cậy với Trình Úc.
Cậu chìm đắm trong bể tình của Trình Úc, bình yên và thoải mái, song cậu cũng sợ, lo cậu như hiện tại không phải kiểu tính cách mà anh thích, sợ rằng có một ngày anh sẽ mất kiên nhẫn với mình, sợ sự yêu thích của anh sẽ phai nhạt dần đi theo thời gian bản thân cậu mất trí nhớ.
"Tính cách của em bây giờ với lúc trước khi mất trí nhớ, giống nhau chứ?" Lâm An Lan nhỏ giọng hỏi anh.
Trình Úc sửng sốt một chút, nhưng không biết trả lời cậu kiểu gì.
Giống nhau ư? Anh cũng không biết.
Lâm An Lan chưa từng yêu anh, cho nên anh chưa từng được Lâm An Lan đối xử như vậy bao giờ.
Anh làm sao mà biết được, trước mặt người mình thích Lâm An Lan sẽ như thế nào.
Nhưng có lẽ cũng giống như hiện tại, khi đối diện với Tưởng Húc, cậu luôn dịu dàng, kiên nhẫn và tràn đầy bao dung.
Trình Úc gật gật đầu, lại lắc đầu, "Có hơi giống lại có hơi không giống."
"Mà cái này không quan trọng." Trình Úc cầm tay cậu, hôn lên mu bàn tay một cái, "Bản thân con người vốn đã có nhiều mặt, vậy nên không quan tâm em có tính cách gì, chỉ cần là em, anh đều thích."
"Vậy anh có nghĩ tới chuyện em sẽ mãi không lấy lại được trí nhớ chưa? Hoặc là rất lâu sau này mới nhớ lại được?"
"Thế thì em vẫn là bà xã anh." Trình Úc siết chặt tay cậu, "Bất kể em có khôi phục được trí nhớ hay không, em cũng vẫn là Lâm An Lan, là người mà anh thích."
"Huống hồ", Trình Úc nở nụ cười, "Em bây giờ cũng rất đáng yêu nha, không phát hiện ra dạo này, anh luôn trộm ngắm em à?"
Anh ghé sát vào lỗ tai Lâm An Lan, thì thầm, "Muốn hôn trộm em."
Lỗ tai Lâm An Lan đỏ lên ngay tức thì, rồi lại nhịn không được bật cười, hơi cúi đầu.
"Vì vậy, đừng chuyển về được hay không, nào có chuyện ở chung còn chuyển về? Là không muốn ông xã anh đây nữa à?"
Anh ôm Lâm An Lan, lấy lòng gọi cậu, "Bà xã ơi."
Lâm An Lan nghe anh nói vậy, tâm trạng cũng tốt lên, chỉ đành ở trong lồng ngực anh, gật đầu một cái.
Trình Úc cười nói, "Anh biết bà xã anh tốt nhất mà, An An của anh là người tốt nhất trên đời."
Lâm An Lan bị lời nói của anh làm cho vừa thấy ngọt ngào vừa thấy ngượng, bèn đẩy anh trở về chỗ cũ, "Ăn cơm đi anh."
Buổi tối hôm đó, Lâm An Lan tắm xong liền đến phòng ngủ của Trình Úc.
Cậu đứng ở cửa, đánh bạo nói, "Em muốn ngủ với anh."
Nhịp tim cậu đập rất nhanh, cậu biết Trình Úc hiểu ý cậu, nhưng cậu lại sợ anh biết mà giả vờ như không biết.
Cậu nhìn Trình Úc, đơn thuần lại bướng bỉnh.
Vào đúng lúc này Trình Úc, đột nhiên phát hiện thật ra thì Lâm An Lan vẫn là Lâm An Lan mà anh quen thuộc nhất kia, tính cách của cậu thay đổi, nhưng cũng không thay đổi.
Em ấy vẫn rất có quan điểm riêng, rất có chủ kiến, không quản bạn nói thế nào, làm cái gì, em ấy vẫn kiên trì làm
theo ý muốn của bản thân.Anh nghĩ rằng mình đã thuyết phục được Lâm An Lan, nhưng không phải vậy, cho nên Lâm An Lan mới xuất hiện tại phòng ngủ của anh, lại một lần nữa đòi anh đáp án.
Nhưng bây giờ Trình Úc không dám trả lời theo lương tâm của mình.
Anh không thể chịu nổi nỗi sợ mất đi Lâm An Lan, một buổi chiều cũng đủ khiến anh sợ, anh không dám và không muốn chịu lần thứ hai.
Trình Úc xuống giường, đi tới trước mặt Lâm An Lan, khom lưng bế cậu lên, ôm thẳng lên giường mình.
Anh nhìn Lâm An Lan ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, ánh mắt tỏa hào quang vui sướng, anh cảm thấy nhân tính mình yếu đuối thật sự, cái thứ như lương tâm, quả nhiên là không chịu được thử thách.
Mặc dù anh biết rõ đây là sai, là không thể, đợi đến mai sau Lâm An Lan khôi phục trí nhớ rồi, nhất định sẽ hận anh.
Nhưng anh vẫn nhẹ nhàng hôn trán Lâm An Lan, hôn lông mày, chóp mũi, hôn đôi môi cậu, say đắm mà phóng túng môi lưỡi dây dưa với cậu.
Anh kéo tay cậu qua đặt lên ngực mình, vừa hôn vừa cam kết với cậu: "Đời này, em muốn cái gì, bất kể anh có hay không, cũng đều cho em hết."
Dù cho, sau này em khôi phục trí nhớ sẽ hận anh, song hiện tại em muốn, anh cũng sẽ cho em.
Anh nâng mặt Lâm An Lan lên, hôn rồi gặm cắn môi cậu, hôn đến môi cậu đỏ bừng, sau đó từ từ hôn xuống cằm rồi cổ cậu. Buồn vui sướng khổ, yêu ghét hay quấn quýt si mê của bản thân, bao gồm cả việc có an toàn hay không, anh vĩnh viễn sẽ vì Lâm An Lan mà lui bước.
Lương tâm của anh căn bản không chịu được thử thách, chỉ cần bất kì khi nào Lâm An Lan tỏ ý muốn từ bỏ, anh luôn có thể ném lương tâm mình qua một bên, níu giữ cậu lại.
Anh yêu Lâm An Lan, cả thế gian này, anh chỉ thích mình Lâm An Lan.
Anh chìm đắm trong tình yêu mà lòng nguội lạnh như mảnh tro tàn, từ từ cởi bỏ bộ đồ ngủ của Lâm An Lan.
Một phòng kiều diễm.
(Truyện chỉ được đăng tại wattpad @bangkhiethy và [chanhdaochuangot.wordpress.com])Sau khi kết thúc tất cả, Lâm An Lan dựa vào trong lồng ngực Trình Úc, thỏa mãn ôm anh.
Đến lúc này cậu mới thấy an lòng, cuối cùng cũng đem bản thân của đã từng và hiện tại hợp thành một người.
Trình Úc xoa eo cậu, nhìn dấu hôn trên vai cậu, có chút chột dạ hỏi, "Đau không?"
"Lúc vừa mới bắt đầu có hơi đau, sau đó thì hết rồi." Lâm An Lan thành thật nói.
Trình Úc muốn nhìn thử xem cậu có bị sưng hay không, nhưng bị Lâm An Lan cản lại, "Không muốn."
"Cái này có cái gì mà không muốn, anh phải nhìn xem có phải bôi thuốc cho em không chứ."
Lâm An Lan bụng bảo dạ, người bị xem cũng đâu có phải anh, đương nhiên là anh không xấu hổ rồi, cậu thấy xấu hổ chết mất.
"Không muốn."
Trình Úc nhìn mặt cậu đỏ bừng, đoán chừng là cậu ngượng ngùng, đành tạm coi như thôi, định bụng lát nữa đi tắm rửa rồi giúp cậu xem sau.
Anh hôn Lâm An Lan một cái, nói với cậu, "Sau này ngủ ở đây với anh đi."
Lâm An Lan không có ý kiến, loại chuyện này bọn họ cũng làm rồi, tự nhiên cũng nên ngủ chung một giường, "Ừm."
Trình Úc không khỏi ôm chặt cậu, trong lòng tràn đầy ấm áp và hạnh phúc.
Anh cẩn thận từng li từng tí một, nâng niu quý trọng sờ sờ Lâm An Lan hai má, kề sát vào cậu nhẹ giọng nói, "Bà xã ơi."
Lâm An Lan nhìn vào sự dịu dàng trong mắt anh, nghĩ rằng anh đã gọi mình như vậy vài lần rồi, hình như cậu chưa đáp lại anh lần nào, nên nhỏ giọng trả lời, "Ông xã."
Trình Úc kinh sợ.
Anh không tin nổi nhìn người trước mặt, kinh ngạc hỏi, "Em gọi anh là gì thế?"
"Chẳng phải anh vẫn luôn gọi em thế còn gì?" Lâm An Lan nói.
Trình Úc thoáng chốc nở nụ cười, niềm vui sướng tràn ngập bao trùm anh, anh vừa vui vẻ vừa kinh ngạc gật đầu, "Phải, phải, là anh gọi em như thế."
"Em gọi anh như vậy lần nữa đi."
Lâm An Lan ngượng ngùng trong nháy mắt.
Trình Úc ôm cậu, lắc lắc eo cậu, "Ngoan, gọi anh tiếng nữa đi mà."
Lâm An Lan xấu hổ không mở miệng được.
Mà Trình Úc cố tình không bao dung, "Một tiếng nữa đi, bà xã ơi, một tiếng nữa thôi, em tốt nhất mà."
Lâm An Lan hết cách, không thể làm gì hơn đành thấp giọng nói, "Ông xã."
Ngay sau đó, cậu nhận ra có cái gì đó sai sai.
Trình Úc hôn cậu, dịu dàng nói, "Chúng ta làm thêm lần nữa."
Lâm An Lan:...
Lần này hiển nhiên Trình Úc hưng phấn hơn so với vừa nãy, thậm chí bởi vì có kinh nghiệm, nắm bắt được phương pháp, Lâm An Lan "bắt nạt", cắn lên vai anh một cái.
Cậu cắn miếng to, nhưng cũng rất nhẹ, không làm đau Trình Úc được.
Dù gì thì đây cũng là anh bạn trai thân mật nhất của cậu kia mà.
Cậu vừa nghĩ như thế, ôm chặt Trình Úc, chậm rãi nở nụ cười.