"Hóa ra là cái này bị Goblin dọa sợ đến hai lần 'Xón ra' nữ tư tế a." Alan bây giờ đã chắn chắn cái này cô nàng là ai.
Trong đầu chuyển quanh ý nghĩ cũng chỉ vài giây, Alan nhẹ đưa ra tay kéo thiếu nữ đứng dậy.
Không biết tình cờ hay cố ý, thiếu nữ thân thể vẫn còn chưa hoàn toàn khôi phục, bị Alan kéo dậy bỗng chốc vấp phải một khối đá nhô lên, mất thăng bằng ngã nhào về phía hắn.
"Eeehh..." Thiếu nữ thoáng hét lên. Tiếng kêu là như vậy thanh thoát dễ nghe.
Nhìn dựa vào mình lồng ngực thiếu nữ, dù cho cách một lớp khôi giáp Alan cũng có thể cảm giác được nàng thân thể là như thế mềm mại. Tay hắn còn theo bản năng ôm đi qua vòng eo nhỏ nhắn.
Lấy khứu giác hơn người của hắn, ở khoảng cách gần như vậy, còn ngửi thấy từ mái tóc mượt mà một tia u hương của hoa cỏ như có như không, hoàn toàn át đi những cái mùi vị khác.
Không gian như chợt yên tĩnh vài giây, Alan đột nhiên cảm thấy mình vất vả một hồi như vậy cũng là đáng giá...
"Xin... Xin lỗi... Ta.."
Thiếu nữ tư tế bối rối âm thâm lúc này mới vang lên. Nàng cố sức lấy tay vùng vẫy ra khỏi Alan ôm ấp. Hai lỗ tai đã đỏ rực lên như máu. Đôi mắt cũng nổi lên một chút hơi nước.
Alan trong lòng thầm mỉm cười, nhẹ nhàng buông tay.
"Cẩn thận một chút a!."
"Cám..cám ơn." Thiếu nữ lại ngượng ngùng lên tiếng.
Có lẽ là do nhận thấy rất lâu bên ngoài không còn động tĩnh, vài cái đầu trong chiếc xe ngựa mới rón rén đưa ra. Một người phụ nữ và sau đó là hai đứa trẻ nhỏ, một nam một nữ.
"Carter phu nhân." Thiếu nữ tư tế kêu lên với giọng vui mừng.
"Địa mẫu phù hộ... Cũng may các ngươi không sao!"
Thiếu nữ tư tế mừng rỡ chạy tới gần xe ngựa, sau khi tỉnh lại, nàng tưởng chỉ có mình nàng là may mắn sống sót.
Trái ngược với thiếu nữ tư tế cảm xúc, nụ cười vui mừng trên mặt Carter phu nhân cũng chỉ thoáng qua. Nàng đưa mắt nhìn xung quanh khung cảnh thảm thiết, sau đó lại ôm thật chặt hai đứa trẻ, dường như đang cố kìm nén bản thân khóc ra tiếng.
Thiếu nữ tư tế tươi cười cũng chợt cứng lại, mẫn cảm như nàng đã phát giác ra điều gì.
"Xin lỗi, Ngài Carter và những người khác đã..." Thiếu nữ có vẻ đau thương nói. Trong đầu nàng cũng thoáng qua ký ức chung đụng trong nhiều ngày qua với thương đội.
Alan nghe vậy cũng chợt hiểu, Carter chắc là tên của chủ thương đội, khi bị bọn Arachas tấn công hẳn đã cùng mạo hiểm giả đoàn đội dũng cảm chống cự.
"Đáng tiếc kết cục tất nhiên không được may mắn lắm. Bỏ lại cô nhi quả mẫu... "
×
— QUẢNG CÁO —
"...Chờ đã, cái này quả phụ nhìn kỹ cũng thật xinh đẹp sao."
Mái tóc vàng gọn gàng bó lại, đôi mắt nâu mang theo tia đau thương cũng có một loại đặc biệt phong tình, môi hồng da trắng, tấm vải da buộc chặt vào giữa váy đầm làm nổi lên vòng một đầy đặn, đã có 2 đứa bé nhưng nhìn bề ngoài trông chỉ khoảng 25 tuổi là cùng.
"Khụ..Khục.."
Vài tiếng ho khan vang lên hấp dẫn mọi người chú ý, đồng thời cũng cắt đứt Alan suy nghĩ vớ vẩn, người ta chưa tới nửa giờ trước đó còn là phụ nữ có chồng đâu, cũng không cần hắn vội tới 'An ủi'.
Lúc này cái kia cầm đầu Thuẫn Kiếm Sĩ cũng đã tỉnh lại, thật may mắn rằng lũ nhện bị Alan hấp dẫn chưa có thời gian để ý tới hắn.
"Basch đội trưởng." Thiếu nữ tư tế và Carter phu nhân hô lên.
Nhìn quang cảnh trước mắt, đặc biệt là một thân đen nhánh trang phục dính đầy vết máu của Alan. Basch lập tức biết được chuyện gì xảy ra. Dù cả người ê ẩm, khóe miệng rỉ máu, nhưng cũng cắn răng đứng lên.
"Thật sự cám ơn các hạ, Chúng ta đều nợ ngươi một cái mạng!."
Trước mặt Alan, trung niên thuẫn kiếm sĩ trịnh trọng cúi người, tuy bị thương có vẻ rất nặng nhưng thanh âm vẫn trầm ổn mà hữu lực.
Carter phu nhân lúc này cũng dẫn hai đứa trẻ tới gần, hơi miễn cưỡng mỉm cười nói tiếng cám ơn, đảm bảo lúc sau sẽ có hậu tạ, cảm xúc cũng nàng có vẻ cũng chưa hồi phục tốt lắm.
"Ta cũng là một mạo hiểm giả. Thấy người bị nạn giúp đỡ cũng là chuyện đương nhiên. Tiếc là ta tới có hơi trễ!"
Alan cũng thở dài nói, tiện tay còn lấy ra