“Vào đi.” Alan cao giọng hô.
Hắn cũng thật tò mò rốt cuộc là có chuyện gì. Không lẽ lại tới một cái tam lưu kịch bản như tới cửa từ hôn cái gì. Hắn cũng rất muốn nói một câu “Chớ khinh thiếu niên nghèo!”
Từ cửa bước vào là một người kỵ sĩ lớn tuổi, mái tóc hoa râm đã lấm tấm bạc, thân mình bền chắc cao lớn. Bộ giáp nhìn cũ kỹ nhưng sáng bóng cho thấy nguyên chủ thường xuyên bảo dưỡng.
“Nam tước đại nhân. Là bọn sơn tặc!” Hơi cúi người. Garret trầm giọng nói.
“Sơn tặc?” Alan cố tìm tòi trong trí nhớ một chút ký ức.
Sơn tặc thực chất là một đám lưu dân do chiến tranh mất nhà cửa, cũng là nơi tập trung của nhiều kẻ trộm, sát nhân bị truy nã. Cứ đến mùa thu hoạch là lại xuống núi tìm vài thôn làng đánh cắp lương thực, thậm chí là người.
Thường thì lãnh chúa chỉ cần phái một tiểu đội kỵ binh trang bị tốt là đủ xua đuổi. Nhưng lũ sơn tặc xâm lấn trấn Boone lần này có vẻ không đồng dạng.
“Dã Lang sơn tặc.” Alan nói với giọng khẳng định.
“Là! Lại một thôn làng bị cướp sạch. Có 3 người phản kháng mất mạng. Phụ nữ toàn bộ bị đoạt!” Garret thanh âm ẩn mang theo tức giận.
Hắn tức giận chủ yếu cũng không phải vì bọn sơn tặc làm ác. Thời đại này chiến loạn mạng người như cỏ rác, chết vài người tính cái gì.
Mà là vì bọn sơn tặc đây là đánh mặt hắn vị kỵ sĩ trưởng này, là đang gây hấn với Lawrence lãnh, gây hấn với hắn chủ quân Alan Lawrence nam tước.
“Thật là! Trước kia ta bỏ lại cho chính mình một cái lạn gian hàng a...” Alan lẩm bẩm.
Dã Lang Sơn trại theo ký ức của hắn cũng không đơn giản, trang bị vũ khí cũng đầy đủ không nói. Nhân số tổng thể cũng phải hơn 100 người.
Hoành hành nhiều năm tới nay đã nhúng chàm hơn 5 cái nam tước lãnh, thậm chí có 1 tử tước lãnh, cướp thương đội vô số mà vẫn không bị thảo phạt.
Dùng cái mông nghĩ cũng biết là có vấn đề. Binh giả làm tặc kiếm thu nhập thêm cái gì chuyện xưa không phải là hắn chưa gặp.
“Đây là có người xem hắn Alan làm quả hồng mềm bóp a, thậm chí muốn mạng của hắn. ”
Nghĩ cũng phải, Boone trấn nho nhỏ của hắn với ít ỏi thuế thu, sản nghiệp cũng bị chia cắt gần hết, dân số lại ngày càng ít. Còn có cái gì giá trị ngoài mảnh đất này và hắn tước vị.
“Nam tước đại nhân, xin cho phép ta thống lĩnh toàn bộ binh lính đi vây quét sơn tặc!.Lần này ta nhất định sẽ...” Garret bây giờ quả thật không nhịn được.
Xem ra vị này lớn tuổi lão kỵ sĩ có vẻ không được thông minh lắm a.
“Nhường ngươi đi chịu chết sao. Trung thành là tốt nhưng toàn bộ chỉ số đều điểm tới cơ bắp đi. ” Alan liếc Garret một mắt, oán thầm.
Alan nghiêm mặt nói: “Không được!.”
Garret sửng sốt, hắn cứ nghĩ rằng Alan sẽ đồng ý, không một vị lãnh chúa nào có thể chịu được sơn tặc trên lãnh địa của mình tác oai tác phúc.
Thở dài một hơi, Alan nói tiếp: “Việc đó cần bàn bạc kỹ hơn. Nhưng trước mắt là phải đảm bảo an toàn của trấn dân trong mùa thu hoạch này!”
Cầm trên bàn sách tấm địa đồ, Alan chỉ vào và nói: “Hết thảy xung quanh Boone trấn có hơn 10 ngôi làng. Garret ngươi lập tức điều động binh sĩ đi trợ giúp dân chúng di dời tới 2 ngôi làng gần Boone trấn nhất, tiếp đó thiết lập hàng rào phòng ngự.”
“Làm lãnh chúa ta phải lo lắng cho sự an toàn của dân chúng trước. Dã Lang sơn tặc là sẽ không dừng tay.”
×
— QUẢNG CÁO —
“Còn về thu hoạch, tranh thủ gặt được bao nhiêu gặt bấy nhiêu, trong vòng 1 ngày ta muốn di dời hoàn tất. Việc sơn tặc ta sẽ tìm cách xử lý.”
Garret nghe xong một loạt như nghe thiên thư. Sửng sốt hồi lâu hắn mới gật đầu.
Đồng thời một cảm giác quái dị dâng lên trong lòng: “Hôm nay nam tước đại nhân có vẻ như anh minh thần võ hẳn lên... Tối cao thần phù hộ”.
“Nam tước đại nhân. Chẳng lẽ ngài muốn cầu viện xung quanh lãnh chúa?.”
Nghĩ nát óc Garret cũng chỉ có thể nghĩ ra phương án này, không lẽ còn là tụ tập dân chúng lại chờ sơn tặc tới cướp sao.
“Cầu viện, bọn quý tộc xung quanh thực đúng là đang chờ ta cầu viện đâu. ” Alan thầm nghĩ.
Lần này không biết phải nhượng lại cái gì, là kim tệ, cắt bồi cái thôn xóm, bến cảnh quyền sở hữu, hay hoặc là muốn hắn từ bỏ cả tước vị.
Theo quy định của Halmiton Vương quốc, Lãnh chúa nếu không thể bảo vệ lãnh địa của mình và lãnh dân, chạy trốn khỏi lãnh địa khi có chiến tranh, trường hợp nghiêm trọng sẽ bị hủy bỏ tước vị và đất phong, giam lại định tội.
Mà với một nam tước nho nhỏ như hắn, mất tước vị và đất phong không khác nào tự tìm đường chết.
“Thời đại này thật hắc ám a, đụng chút là muốn mạng.” Alan có chút nhớ nhung kiếp trước xã hội văn minh.
“Cái kia không vội! Garret kỵ sĩ, ngươi cứ thực hiện di tản dân chúng trước!.” Alan nghiêm túc nói.
“Vâng, nam tước đại nhân!.”
Làm một nghiêm cẩn kỵ sĩ, tuân theo mệnh lệnh là của hắn bản chức. Huống hồ sống ở mảnh đất này hơn 30 năm, hắn đối với người dân nơi đây cũng có cảm tình.
Không suy nghĩ nhiều nữa, Garret đặt tay ở ngực chào một cái quân lễ rồi cáo từ. Hắn phải đi tới doanh trại tụ tập binh sĩ.
“Thật là Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.” Liếc nhìn Garret đi xa, Alan than nhẹ.
Đi sang cửa sổ ngắm nhìn một chút trang viên, một chút ánh nắng buổi sáng sớm chiếu lên mảnh cỏ dại mọc um tùm đã lâu không có người chăm sóc. Lawrence gia tộc đã không thuê người làm vườn từ một năm trước.
Toàn bộ dinh thự