Trâu Hàn nhìn bức ảnh cậu mới chụp được, Ngu Thành Hà và Phí Lễ với tư thế rất thân mật.
Tuy nhiêu đây không đủ để chứng minh hai người họ có gian tình, nhưng chỉ cần đăng lên mạng, nhất định sẽ có người chỉ nhìn hình rồi đánh giá.
Chuyện liên quan tới tính hướng của Ngu Thành Hà vẫn luôn là chủ đề bàn tán say sưa của dân mạng.
Nhưng, đồng tình luyến ái là chuyện xấu sao?
Bản thân Trâu Hàn là đồng tính luyến, cậu biết quần thể này có thành phần cặn bã, cũng biết có nhiều người ôm thành kiến đối xử với quần thể này, nhưng điều này không có nghĩa là mỗi một người đồng tính đều xấu.
Có lẽ là do ‘vật họp theo loài, người phân theo nhóm’, bạn bè thân thiết bên người Trâu Hàn phần lớn là đồng tính luyến ái, nhưng bọn họ không khác mấy người dị tính luyến, đều là thành phần kiệt xuất trong xã hội.
Cho nên, mắc gì là người đồng tính thì bị hắc?
Cũng lớn lên như bao người, sao nói được ai đúng ai sai?
Trước giờ Trâu Hàn cực kỳ không thích ngôn luận và định kiến này nọ.
Bây giờ, chẳng lẽ chỉ vì không thích Ngu Thành Hà, mà cậu tự biến mình thành loại người cậu ghét nhất sao?
Vì bôi đen người ta mà tự bôi đen mình?
Không, không nên như vậy.
Nhưng mà, đóng quân ở đoàn phim nhiều ngày như vậy, hình như cậu cũng không tìm được scandal gì lớn về Ngu Thành Hà.
Nếu không tung tin này, làm gì còn scandal nào để chụp nữa?
Vậy cậu có nên tung ra hay không?
Trâu Hàn chần chờ hồi lâu, vẫn xóa toàn bộ ảnh vừa chụp.
Để phòng ngừa mình thay đổi ý định, cậu còn vào thùng rác dọn sạch, xóa vĩnh viễn tất cả.
Dù đã làm ra quyết định, trong lòng cậu vẫn không thoải mái. Trâu Hàn đứng lên, di động đột ngột reo vang.
Vừa nhìn tên trên màn hình, Trâu Hàn vô thức thẳng lưng, mím mím môi, điều chỉnh hô hấp lại một chút rồi mới nhận điện thoại, dùng tiếng Anh chào. “Anh hai.”
“Hàn Hàn, em ngủ chưa?” Bên kia trả lời lại bằng tiếng phổ thông sứt sẹo.
Trâu Hàn cũng đổi về tiếng phổ thông. “Em chưa ngủ, anh có gì không?”
“Anh cũng đoán là em chưa ngủ.” Đầu kia đặc biệt nhiệt tình. “Gần đây em sống tốt không? Có tâm sự gì không? Có cần tiền không…”
Hắn hỏi rất nhiều, Trâu Hàn kiên nhẫn nghe hết, rồi cuối cùng trả lời. “Em khỏe, không cần tiền.”
Nói xong lại hơi ảo não, khô khan nói thêm một câu nữa. “Mọi người có khỏe không?”
“Chúng ta đều rất tốt.” Bên kia hoàn toàn không bị cậu ảnh hưởng, giọng vẫn vang dội như cũ. “Đúng rồi, mấy ngày nữa anh muốn đến thành phố chỗ em, anh có một surprise lớn muốn cho em! Em có chờ mong không?”
Trâu Hàn nghe hắn nói “surprise” thì không mong đợi chút nào, bởi bất ngờ của hắn toàn là kinh hãi nhiều hơn kinh hỉ. Nhưng cậu vẫn trả lời. “Em rất chờ mong.”
Đầu bên kia nghe vậy thì hài lòng. “Vậy tốt, em trai yêu dấu, chúng ta gặp nhau sau nha. Haizz, anh thực sự rất muốn gặp em sớm hơn.”
Sau khi cúp điện thoại, Trâu Hàn tìm tên “Mẹ” trong danh bạ, bấm số, trầm ngâm một lúc, cậu đổi thành nhắn tin.
「 Anh Roy nói anh ấy muốn đến quốc nội, ngài có biết chuyện này không? 」
Chỗ mẹ đang là ban ngày, tin nhắn được đáp lại rất nhanh.
「 Mẹ biết, nó nói nó nhớ con, tới chỉ để thăm con đó. 」
Trâu Hàn nhìn tin nhắn kia, liên tục gõ chữ rồi lại xóa, mấy phút sau mới gửi một tin nữa.
「 Vậy thì tốt. Ngài vẫn khỏe chứ? 」
「 Mẹ khỏe, con thì sao? 」
「 Con cũng rất khỏe. 」
「 Ừm, cần dùng tiền thì nói với mẹ. 」
「 Được, cảm ơn ngài. 」
「 À đúng rồi, hỏi thăm cha dượng giùm mẹ. 」
「 Được. 」
Trâu Hàn thở ra một hơi thật dài, lấy tay lau trán, mồ hôi ướt đẫm tay.
Cậu tự giễu cười cười, lại vào danh bạ tìm số quản gia tư nhân của mình. “Chú Hách, trong tài khoản của con còn bao nhiều tiền?”
Chú Hách suy nghĩ một lúc rồi mất mười mấy giây báo cáo một chuỗi số.
Trâu Hàn nghe đại khái, “Làm phiền chú mua cho con một căn biệt thự ở Lận Xuyên, không cần để ý tới giá, chỉ cần hoàn cảnh thoải mái giao thông tiện lợi là được. Ngoài ra, chọn nơi có nhiều phương tiện giải trí một chút cũng tốt.
“Được.” Chú Hách liên tục đáp ứng.
“Nhân tiện, chú lấy một chiếc xe thể thao bỏ vô trong đó, chiếc nào màu sắc tươi đẹp chút.” Trâu Hàn suy nghĩ. “Lấy chiếc Ferrari năm ngoái cha dượng cho con đi. Chuyện biệt thự chú cố làm nhanh.”
“Cụ thể mấy ngày ạ?” Chú Hách cảm thấy hơi kì quái. “Sao tiểu thiếu gia lại nghĩ tới chuyện mua biệt thự?”
“Chắc cỡ mười ngày nữa, anh kế muốn tới quốc nội, mua để tiếp đãi anh ấy.” Trâu Hàn xoa xoa thái dương. “Đúng rồi, biệt thự phải trang hoàng đầy đủ, càng thoải mái càng tốt, ưu tiên thoải mái lên hàng đầu.”
Chú Hách đầu bên kia im lặng một chốc, rồi nói. “Được.”
Cúp điện thoại, Trâu Hàn tê liệt ngồi trên ghế, mất nửa ngày mới đứng dậy, đi vào phòng tắm tẩy rửa đơn giản.
Ngủ không được, Trâu Hàn quyết định cầm điện thoại đi ra khỏi phòng.
Trong khách sạn đều là diễn viên, trợ lý, và nhân viên, lúc này đã gần sáng, ai cũng đang nghỉ ngơi, Trâu Hàn rón ra rón rén xuống lầu đi dạo.
Dạo một hồi, Trâu Hàn bất tri bất giác đi đến trường quay.
Bây giờ là lúc bắt đầu dựng cảnh cho trường quay, thời điểm Trâu Hàn tới, tình cờ thấy nữ chính và nữ phụ đang trừng mắt lạnh lẽo nhìn nhau, cậu vội vàng xoay người chuồn đi.
Nữ chính nữ phụ của phim này đã đấu đá nhau từ hồi casting, đến khi vào đoàn càng đấu dữ dội hơn. Từ trang điểm tới lượng cảnh diễn, từ vóc người tới nhan sắc, thậm chí mỗi ngày bị NG bao nhiêu lần, cái gì cũng ganh đua cao thấp, hôm nào hôm nấy đều vô cùng náo nhiệt.
Lúc đầu, Trâu Hàn thấy hai người tào lao vô cùng. Sau đó mới nghe trợ lý của Ngu Thành Hà phân tích nói, hai cô nàng ganh đua như vậy cũng không hẳn là không tốt.
Ví dụ như sau khi sửa kịch bản, muốn nối liền mạch phim khúc sau với khúc trước thì lúc quay bù cần thử thách kỹ năng diễn xuất của họ một chút.
Mới đầu Trần đạo còn lo sẽ xảy ra chuyện.
Kết quả hai cô nàng vì tranh đấu gay gắt không ai phục ai nên dốc toàn lực ra diễn, hiệu quả tốt ngoài dự tính.
Trên những phương diện khác, tuy có lúc đáng ghét, nhưng chưa từng ảnh hưởng tới chính sự.
Dù sao cuộc sống trong đoàn phim cũng rất tẻ nhạt, lâu lâu có chuyện vui để xem thì ai cũng thích.
Hơn nữa, hai cô tuy không phục lẫn nhau, nhưng rất ít khi nào giận chó đánh mèo lên trợ lý hay nhân viên đoàn phim.
Tỷ như hai cô sẽ so xem Ngu Thành Hà đối với ai tốt hơn, tiêu chuẩn so sánh thường là mấy việc nhỏ xíu xiu như số lần nói chuyện, số lần xin đồ ăn này nọ. Mà bất kể ai thua, cũng không tính lên đầu Ngu Thành Hà, chỉ điên cuồng xoát độ tồn tại vào ngày hôm sau mà thôi.
Nhiều lúc