Trong xe bảo mẫu của Ngu Thành Hà, không khí tĩnh lặng đến hơi quỷ dị.
Ngoại trừ nữ trợ lý ngồi trong góc đang vùi đầu chơi điện thoại ra, ba người đàn ông khác đều mặt không cảm xúc, ai cũng không lên tiếng.
“Anh—”
“A!”
Phí Lễ vừa mở miệng, liền bị tiếng thở nhẹ của trợ lý đánh gãy.
Ba nam nhân đồng loạt quay đầu nhìn cô.
Mặt nữ trợ lý trong nháy mắt đỏ bừng lên, cô yên lặng giấu điện thoại ra sau lưng. “Em, em…”
“Cái gì, đưa cho anh xem một chút.” Ngu Thành Hà nói.
Trợ lý chậm chạp do dự không muốn đưa cho anh.
Ngu Thành Hà sầm mặt lại. “Đừng để anh nói lần thứ hai.”
Trợ lý không thể làm gì khác hơn là nhích nhích đến trước mặt Ngu Thành Hà, đưa di động cho anh, nhỏ giọng nói. “Hàn Hàn gửi cho em game này, nói là để xả stress, em thấy em cũng không giúp gì được nên chơi một xíu, em không ngờ game tự nhiên tắt mất. Xin lỗi, em không cố ý ngắt lời các anh.”
Ngu Thành Hà nghe đến tên Trâu Hàn, mí mắt giật giật, cầm lấy điện thoại từ tay trợ lý, bấm vào trò chơi.
Màn hình hiển thị trò chơi đã hỏng.
Nghĩ nghĩ một chút, Ngu Thành Hà kêu trợ lý. “Đi lấy máy tính của anh tới đây.”
Phí Lễ chú ý tới tình huống bọn họ bên này, hỏi. “Chuyện gì xảy ra? Trâu Hàn kia có vấn đề à?”
Hắn bây giờ vô cùng mẫn cảm.
Ngu Thành Hà không nói gì, nhận lấy máy tính từ tay trợ lý, kết nối với điện thoại di động, lạch cạnh gõ một chuỗi code, sau đó mắt anh hơi híp lại, biểu cảm biến hóa vi diệu.
“Có vấn đề gì sao?” Phí Lễ lập tức đứng dậy, đi tới cạnh Ngu Thành Hà nhìn về phía máy tính.
Trợ lý cũng căng thẳng không thôi.
Ngu Thành Hà nhìn mấy cái đầu chen chúc trước mặt mình, đẩy từng cái ra. “Mấy người nhìn hiểu không mà nhìn?”
“Chú mày…” Phí Lễ vô cùng bất đắc dĩ với anh, “Tâm trạng tốt quá nhỉ.”
“Tâm trạng không tốt thì có thể giải quyết vấn đề sao?” Khóe miệng Ngu Thành Hà chậm rãi cong lên. “Các anh nghĩ ra biện pháp giải quyết chưa?”
Phí Lễ: “… Bây giờ anh đang hỏi mày, rốt cuộc Trâu Hàn có vấn đề không?”
Ngu Thành Hà lại gõ gõ mấy chữ, sau đó nói. “Không có.”
“Chú mày chắc chứ?” Phí Lễ cảm thấy tia lấp lóe trong mắt anh có vẻ nguy hiểm, khiến tâm lý hắn hơi bất an. “Cậu ta có là fan mày thật thì cũng chưa chắc an toàn đâu, thoát fan rồi quay lại đạp mới là đáng sợ nhất. Huống hồ chúng ta vốn không biết cậu ta là địch hay bạn, bây giờ gửi trò chơi lại đây, thật sự không có âm mưu gì sao? Hay là anh tìm một chuyên viên tới kiểm tra một chút?”
“Anh đang nghi ngờ năng lực của em?” Ngu Thành Hà liếc hắn một cái, “Vậy anh tuyệt đối đừng để bí mật của anh ở chỗ nào có thể kết nối với internet.”
Phí Lễ: “…”
Điện thoại di động vừa lúc reo lên một tiếng, Ngu Thành Hà cầm lên nhìn.
Phí Lễ len lén duỗi cổ qua nhìn, nhưng Ngu Thành Hà đã bấm khóa màn hình.
Phí Lễ: “…”
Ngu Thành Hà cười híp mắt nhìn hắn. “Anh, làm phiền anh một chuyện.”
Phí Lễ hơi rụt người về sau, “Trực giác của anh mày nói đây không phải chuyện tốt, có thể từ chối trước không?”
Ngu Thành Hà căn bản không để lời của hắn trong lòng. “Anh nhận ủy thác của em, giúp em kiện mấy cái blog marketing kia đi, em ngứa mắt bọn họ lâu rồi.”
Phí Lễ: “… Bọn họ cũng chả ưa gì mày đâu.”
“Khéo ghê.” Tâm tình Ngu Thành Hà thoạt nhìn có vẻ rất tốt. “Chính anh nói phải giết gà dọa khỉ mà, đúng không? Hay là anh đi xin phép Lộc tổng đi?”
“Ý của chú mày, có khi nào Lộc tổng không đồng ý đâu?” Kỳ thực Phí Lễ cũng đồng ý với cách làm của Ngu Thành Hà, nhưng cứ nói đến cái này là bực mình.
Hắn đường đường là người đại diện kim bài, vậy mà lúc nào tranh luận với Ngu Thành Hà, Lộc Nhất Bạch cũng đứng về phía Ngu Thành Hà.
Phí Lễ hiểu rõ, ý của Lộc Nhất Bạch là Ngu Thành Hà có năng lực, cứ làm theo ý Ngu Thành Hà.
Nhưng là người đại diện kim bài, hắn không muốn đập bảng hiệu của mình, cũng không nỡ bỏ cây rụng tiền bự tổ chảng như Ngu Thành Hà, thật là đau khổ.
Mà Ngu Thành Hà cũng nhìn ra được tâm tư đó của hắn, nên không hề khách khí chút nào.
“Như vậy, mời.” Ngu Thành Hà lịch sự làm tư thế chỉ ra cửa, “Làm phiền anh Phí nhé.”
Phí Lễ giơ ngón tay chỉ chỉ Ngu Thành Hà, cuối cùng không nói được gì. Hắn đi đến cửa xe, quay đầu lại gọi trợ lý. “Tiểu Duyên, em ra đây đi, anh muốn nói với em cái này.”
Trợ lý liếc mắt nhìn Ngu Thành Hà một cái, Ngu Thành Hà không nhìn cô, chỉ cúi đầu tiếp tục đánh code.
Lúc này trợ lý mới xuống xe với Phí Lễ.
Chờ bọn họ đều xuống xe hết, Ngu Thành Hà liếc mắt một cái, đưa chiếc điện thoại vừa nãy cho người đàn ông nãy giờ vẫn im lặng. “Đã định vị được vị trí weibo cuối cùng của A Hàng, anh đi tìm hắn. Cẩn thận một chút, đừng để người khác phát hiện, cũng không cần kích thích hắn. Cần gì thì trực tiếp liên lạc với tôi.”
Nam nhân đáp ứng một tiếng, cầm di động rời đi.
Khi trợ lý quay lại, nhìn thấy Ngu Thành Hà đang nhàn nhã bắt chéo đôi chân dài lướt điện thoại di động, thiệt là lạc quan.
“Anh Ngu, anh Phí kêu em…”
“Không sao, anh biết rồi. Em cứ làm theo lời ổng, báo cáo hành tung của anh cho ổng là được.” Ngu Thành Hà huơ huơ điện thoại trong tay. “Chiếc này là chiếc A Hàng xài hồi đó hả?”
Chiếc điện thoại anh nói là chiếc vừa nãy trợ lý cầm trong tay.
Trợ lý gật đầu.
“Chiếc này đưa cho anh, trước tiên em xài cái mà nhãn hiệu quảng cáo kia đưa hồi bữa đi. Hôm nào đi mua cái em thích, để anh trả tiền cho.” Độ cong nơi khóe miệng Ngu Thành Hà càng sâu hơn. “Giờ em chuyển hết dữ liệu qua đi.”
“Em xài cái nào cũng được.” Trợ lý vô cùng bất an. “Anh Ngu, Hàn- Trâu Hàn có phải đã làm gì không ạ?”
Ngu Thành Hà nhíu mày, lắc đầu. “Không có.”
Tuy đã động chút tay chân, nhưng có bố trí chương trình tự hủy, chỉ xem vết tích weibo, cũng không nhìn lén việc riêng tư gì khác, coi như là vẫn còn lương tâm.
Tạm tha cho cậu ta.
Trợ lý vừa thở phào nhẹ nhõm, liền nghe thấy Ngu Thành Hà nói. “Nếu Trâu Hàn có hỏi em về chiếc di động này, em nói là anh vẫn luôn dùng cái này, hồi trước cho em, hôm nay lấy lại.”
“Tại sao vậy anh?” Trợ lý không hiểu ra sao.
“Không có tại sao, cứ làm như lời anh nói là được.” Ngu Thành Hà chậm rãi nói. “À phải rồi, việc này không cần báo cáo với anh Phí.”
Anh không nói, trợ lý cũng không có cách bắt anh nói, chỉ có thể