Giang Lâm sắp điên rồi, gã nhìn hai bên một chút, đột nhiên vồ tới người thoạt nhìn dễ bắt nạt nhất là Trâu Hàn: “Tất cả là tại mày!”
Trâu Hàn: “…”
Người này thiệt không có não.
Cậu không né tránh, chờ Giang Lâm tự đưa tới cửa.
Mà Giang Lâm mới nhào tới được một nửa, Ngu Thành Hà bên cạnh đã ra… chân, một cước đạp Giang Lâm lăn ra đất.
“Rầm” một tiếng vang trầm thấp, Giang Lâm cảm giác như lục phủ ngũ tạng đều lệch hết khỏi vị trí, mà Ngu Thành Hà còn đang lao tới, không chút do dự giơ nắm đấm lên.
“Ê, anh không quản sao?” Trong tình thế cấp bách, Giang Lâm gọi quản lí khách sạn. “Khách của anh bị đánh này!”
Ngu Thành Hà không chờ hắn trả lời, cười nói. “Khách hả? Bây giờ mày đã không còn là khách nữa rồi.”
“Bậy bạ!” Giang Lâm gào lên. “Tao là khách quý biểu diễn đêm nay, nếu tao mà có chuyện gì thì người mất mặt chính là Lộc Nhất Bạch.”
“Nói mày ngu đúng là không oan chỗ nào.” Ngu Thành Hà lắc đầu. “Cũng không nghĩ lại coi mày từng làm gì Thích tổng. Tao mà là mày thì trốn còn không kịp, nói gì tới biểu diễn. Mày thật sự cảm thấy Lộc tổng hết người rồi sao?”
Giang Lâm giật giật môi, kiên trì nói. “Mất tiết mục thì mất mặt chính là Tinh Phàm, mày thế nào cũng bị giận chó đánh mèo.”
Ngu Thành Hà nở nụ cười. “Tiết mục? Tao thay mày biểu diễn là được.”
Giang Lâm cười lạnh. “Mày thật sự tưởng mày lợi hại lắm chắc? Vừa nhảy vừa hát live, không dàn dựng không luyện tập mà đòi lên sân khấu á hả? Mày muốn ném mặt mũi đến thế thì tao không cản.”
Tâm lý gã vững hơn một tí, xem ra là thật sự cảm thấy Ngu Thành Hà không thể làm được.
Ngu Thành Hà gật gật đầu, “Như vậy xem ra tao không thể trực tiếp đánh mày tàn phế, phải giữ mày lại để mày xem tao biểu diễn mới được.”
Nắm đấm anh đặt tại cằm Giang Lâm, vừa chuẩn bị đánh, chợt quay đầu nhìn người không biết khi nào đã tới ngồi xổm bên cạnh mình. Anh nhìn Trâu Hàn mắt sáng long lanh, cười hỏi. “Hàn Hàn, em nói xem tôi nên đánh chỗ nào?”
Trâu Hàn mang tâm trạng hiếu kỳ muốn biết Giang Lâm đã câu dẫn Lộc Nhất Bạch thế nào, nên chạy tới hóng hớt.
Lúc này cũng không tiện trở mặt với Ngu Thành Hà, vì vậy cậu đem cơn giận trút hết lên người Giang Lâm. “Đánh chỗ nào cũng được, nhưng đừng đánh mặt. Cái mặt này rẻ tiền như vậy, anh làm hỏng thì bác sĩ giỏi nhất cũng không sửa nổi đâu.”
Ngu Thành Hà kinh ngạc liếc mắt nhìn Trâu Hàn, tâm trạng tốt vô cùng. “Thực ra, cái mặt này nhìn vậy thôi chứ có lợi lắm đó, da siêu siêu dày. Lớn lên thế này mà còn dám chém gió nói mình là đệ nhất mỹ nam tử của giới giải trí.”
Trâu Hàn rốt cuộc cũng nhớ ra người này là ai. Gã đóng vai đệ nhất mỹ nam tử của Tiên giới trong phim truyền hình đầu tiên Ngu Thành Hà đóng. Sau đó chắc là nghiện nên mỗi ngày đều đăng bản thảo* nói mình là đệ nhất mỹ nam tử giới giải trí.
*đăng bản thảo: viết bản thảo rồi gửi tới các đơn vị truyền thông như báo chí, blog marketing, để điều khiển dư luận.
Thời điểm Trâu Hàn tìm kiếm tin tức về Ngu Thành Hà, từng vô tình nhìn thấy.
Thế nhưng Giang Lâm hiện tại cùng Giang Lâm khi đó như hai người hoàn toàn khác nhau.
Giang Lâm bị Ngu Thành Hà đánh cho suýt hộc máu, gã liều mạng phản kháng.
Ngu Thành Hà không nương tay, nắm đấm của anh không chút lưu tình đánh xuống, không ngừng nện lên người Giang Lâm.
Chẳng mấy chốc, Giang Lâm đã đau đến không hét nổi, “Ngu Thành Hà, mày, mày, đừng đánh nữa. Mày là, minh tinh, nơi này còn, có, người ngoài…”
“Tao chưa nói cho mày nghe đúng không?” Ngu Thành Hà lạnh lùng nói. “Trước đây tao là lưu manh, tao thích nhất là đánh nhau.”
Giang Lâm: “…”
May là Ngu Thành Hà cũng không thật sự muốn dạy cho gã một bài học xương máu. Anh đứng lên, đá Giang Lâm một cái bay ra ngoài. “Nếu tao lại thấy mày vô lễ với người bên cạnh tao thì sẽ không đơn giản như lần này đâu.”
Giang Lâm nằm trên đất kêu rên thảm thiết, không dám hé miệng nói lời nào.
Ngu Thành Hà nếu đã tiếp nhận tiết mục biểu diễn của Giang Lâm thì đương nhiên phải đi chuẩn bị. Anh không có thời gian để ở lại đây lâu, liếc mắt nhìn quản lí khách sạn.
Quản lí rũ mắt. “Ngu tiên sinh yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ tốt… vị khách này.”
Lúc này Ngu Thành Hà mới nhanh chân rời đi.
“Tiểu…”
Quản lí vừa mở miệng, điện thoại di động đã vang lên, hắn nhìn tên trên điện thoại, lập tức đứng thẳng người lên. “Sếp nhỏ… Tiểu thiếu gia đang ở đây, vâng.”
Chờ hắn cúp điện thoại, vừa nhìn qua đã thấy Trâu Hàn lặng lẽ trốn mất từ hồi nào rồi.
Quản lí: “…”
Hắn không thể làm gì khác hơn là gọi người đến đem hai người Giang, Lưu đi trước.
Không tới mấy phút, Roy nhanh chân tiến vào, nhìn sân thượng trống trơn, nhíu mày lại. “Hàn Hàn đâu?”
Quản lí: “Tiểu thiếu gia… chắc là đi xem tiết mục Ngu tiên sinh biểu diễn rồi.”
“Ngư tiên sinh?” Ủ rũ trên mặt Roy rớt sạch sành sanh, đôi mắt lập tức phát sáng.
Quản lí thấy hắn không biết Ngu Thành Hà, liền giới thiệu sơ lược một chút, đưa cho Roy xem video khi nãy đứng xa xa quay lại.
Roy nhìn thấy Trâu Hàn ngơ ngác đứng yên trong lồng ngực Ngu Thành Hà, tắt video nói. “Tôi cũng đi xem thử.”
Quản lí: “Sếp nhỏ, thế Lưu Vĩ Đại…”
“Giam lại trước đi.” Roy không quay đầu lại rời đi.
Thế nhưng Trâu Hàn không thực sự đi xem Ngu Thành Hà, sau khi rời khỏi sân thượng, cậu liền nhận được cuộc điện thoại từ Thích Ca. “An Chi về rồi.”
Trâu Hàn vui mừng hết lớn.
Dư An Chi từng là người thực vật nằm trong bệnh viện suốt năm năm, sau khi tỉnh dậy hồi năm ngoái lại trốn tất cả mọi người mà bỏ đi một mình.
Một năm không gặp, người đàn ông từng ốm yếu xanh xao nay đã khỏe khoắn hơn chút, trên mặt hiện rõ nét dầm mưa dãi nắng, chỉ có sự ôn nhu khắc vào trong xương vẫn còn ở đó.
Một tiếng “Hàn Hàn” của hắn, khiến nước mắt Trâu Hàn suýt vỡ đê ào ra.
Dư An Chi ôm cậu một cái, rồi lập tức buông tay ra, cười nói. “Sao mày càng lớn lại càng mềm mại thế này?”
“Tao không thích cách diễn tả đó chút nào.” Trâu Hàn nhăn mũi phản đối, nhưng đáy mắt lại ngập tràn nỗi vui sướng.
Nói chuyện với nhau được mấy câu, có người đến tìm Thích Ca, tiệc kỷ niệm đã bắt đầu.
“Chúng ta cũng đi xem đi.” Dư An Chi nói.
Trâu Hàn gật gật đầu, cùng Dư An Chi đi đến đại sảnh.
Trên đài, Lộc Nhất Bạch đang đọc diễn văn, không ai chú ý tới bọn họ. Trâu Hàn không ngồi vào chỗ, mà kéo Dư An Chi trốn trong góc phòng.
Dư An Chi hơi nghi hoặc. “Mày đang trốn ai?”
“Anh kế của tao.” Trâu Hàn giải thích sơ qua một chút. “Ổng muốn bắt tao đi xem mắt.”
Dư An Chi cười rộ lên. “Tao nhớ là ổng tốt với mày lắm mà.”
Trâu Hàn gật đầu, nói. “Nhưng mà tao thật sự không muốn đi xem mắt.”
Cậu chợt nhớ tới cái gì, nắm lấy cánh tay của Dư An Chi nói. “À đúng rồi, mày giúp tao đối phó với ổng được không?”
Dư An Chi: “Đối phó sao?”. Truyện Quan Trường
Trâu Hàn: “Tụi mình giả vờ…”
“Không được.” Dư An Chi không chờ cậu nói xong, lập tức cự tuyệt.
Trâu Hàn sửng sốt.
“Tao đã có người tao thích.” Đôi mắt của Dư An Chi cong cong, như có tia sáng nhấp nháy.
“Cái gì?” Trâu Hàn không thể tin nổi.
“Mày không có nghe lầm đâu.” Dư An Chi hiểu rõ tâm trạng của cậu lúc này, mỉm cười lặp lại.
Trâu Hàn đột nhiên xoay đầu sang hướng khác, viền mắt ửng đỏ.
Dư An Chi từng có một người bạn trai, nhưng trong nhà không ủng hộ, cuối cùng khiến y phải nằm viện năm năm. Tên tra nam kia thì đã kết hôn với một người phụ nữ rồi.
Năm ngoái khi Dư An Chi rời đi, bọn họ ai cũng lo lắng khôn cùng.
Bây giờ nghe thấy tin này, trong phút chốc Trâu Hàn không thể nghĩ được gì, chỉ muốn khóc.
Dư An Chi nhẹ nhàng vỗ về lên vai Trâu Hàn,