Trâu Hàn cuối cùng vẫn đưa Ngu Thành Hà về nhà mình.
Cậu không chịu nổi cảnh người khác không có nhà để về, quá ư là đáng thương.
Thế nhưng ngay khoảnh khắc mở cửa ra, Trâu Hàn hối hận rồi. Hôm nay lần cuối rời khỏi căn phòng này là sau khi nấu canh thất bại, sốt ruột đi đến tiệm lấy canh, cho nên căn bản chưa kịp dọn dẹp gì hết.
Trên sàn bên ngoài tủ giày, vài đôi dép lê nằm rải rác xung quanh.
Trên ghế sofa trong phòng khách, quần áo bẩn tiện tay cởi ra vứt đại sau khi bị dính dầu trong nhà bếp, còn đủ loại thú bông chất đống thành một mớ hỗn độn.
Thú bông quá nhiều, có vài con còn bị vô tình vứt bỏ trên mặt đất.
Trong đó có một con cá bông trên người toàn là lông nhung, rõ ràng có dấu vết bị dẫm lên.
Ngu Thành Hà đã nhất định muốn vào ở, đương nhiên khó tránh việc nhìn vào đánh giá một chút. Anh liếc mắt cái là thấy con cá bị đối xử bạo lực kia, trong nháy mắt lạnh cả sống lưng.
Trong nhà có nhiều thú bông như vậy, đương nhiên là vì yêu thích. Ngôn Tình Sắc
Xuống tay với thứ mình thích nặng như vậy, có thể thấy lòng căm thù của Trâu Hàn.
Lại liên tưởng tới hồi trước ăn một bữa tiệc toàn là cá, Ngu Thành Hà không thể kìm lòng mà não bổ, bạn nhỏ Trâu Hàn xinh đẹp nhất toàn thế giới dùng mỹ nhân kế dụ mình vô nhà, là vì để nửa đêm xuống tay cho dễ.
Anh hoàn toàn quên mất, ý này do mình tự nghĩ ra.
Thần thái của anh rơi vào mắt Trâu Hàn, biến thành đang ghét bỏ nhà cậu quá bẩn quá loạn.
Trên phương diện sinh hoạt, Trâu Hàn từ trước tới giờ luôn không chú ý lắm, bản thân cậu sẽ không tự dọn dẹp. Cậu có mời dì giúp việc, nhưng vì không thích trong nhà có người thường xuyên đi vào, nên lâu lâu dì giúp việc mới tới quét tước, hơn nữa nhất định phải có sự cho phép của Trâu Hàn trước.
Cậu không có năng lực dự đoán tương lai, đâu có ngờ đêm nay trong nhà có khách tới, đương nhiên không thể kêu người đến quét dọn trước.
Bây giờ thấy Ngu Thành Hà ghét bỏ, cậu cũng rất lúng túng.
“Thật không tiện, trong nhà hơi bừa.” Trâu Hàn đứng ở cửa, chặn đường Ngu Thành Hà, “Không thì, em đưa anh tới khách sạn! Yên tâm, chắc chắn không để người ta chụp được.”
“Không cần đâu, vầy rất tốt.” Ngu Thành Hà ý thức được suy nghĩ trong đầu chạy quá xa, vội vàng kéo trở về, “Phòng đàn ông con trai bừa bộn là chuyện thường, bình thường anh cũng vậy.”
“Thật hả?” Trâu Hàn nửa tin nửa ngờ, rốt cuộc cũng buông lỏng một chút.
Hồi đó cậu vào phòng khách sạn của Ngu Thành Hà, bên trong sạch sẽ gọn gàng y như một phòng mẫu.
Nhưng Trâu Hàn không xác định được là ai dọn dẹp.
Minh tinh nổi tiếng như Ngu Thành Hà, hẳn là sẽ không tự mình động thủ đâu, hẳn là trợ lý làm nhỉ?
“Đương nhiên.” Ngu Thành Hà dùng sức gật đầu, đến nỗi chính anh cũng tin, “Có dép lê không?”
Bình thường chỉ có mình Trâu Hàn ở đây, cũng không mua dư dép, nhưng cậu nhớ hồi trước lúc Thích Ca ở đây, hình như có đủ.
Trâu Hàn cong eo tìm trong tủ giày.
Ngu Thành Hà định nói thôi, nhưng anh thực sự không muốn đi chân trần, đành lúng túng cong eo cúi người tìm cùng cậu.
Cuối cùng, Trâu Hàn lục thấy một cái hộp màu xám trong góc tủ, bên trong có một đôi dép mới.
“Cái này.” Trâu Hàn ngẩng đầu, Ngu Thành Hà không kịp lui ra sau, Trâu Hàn một đường nhào thẳng vào lồng ngực Ngu Thành Hà.
Đầu đụng vào cơ ngực, cũng không đau lắm, nhưng cảm giác hơi lạ, giống như là ‘đầu hoài tống bão’* vậy.
*đầu hoài tống bão: đầu nhào vào lồng ngực.
Ngu Thành Hà kiềm nén một tiếng ho khan, tay giả vờ quân tử đặt trên thắt lưng Trâu Hàn, chính mình chậm rãi lui về sau, cố gắng bình tĩnh mà hỏi, “Tìm được rồi?”
“Ừa, đây là Lộc, khụ khụ…” Trâu Hàn đúng là bị đụng trúng đầu, suýt thì không đánh mà khai, vội vàng đổi giọng, “Này là mua cho chị dâu của em, nhưng mà chỉ không mang.”
Thích Ca lớn hơn cậu, miễn cưỡng có thể gọi là anh.
Ngu Thành Hà liếc nhìn đôi dép lê cùng size với mình, “Chân chị dâu em lớn ghê.”
Trâu Hàn: “Anh của em thích chân lớn.”
Ngu Thành Hà: “…”
Bất kể nói thế nào, ít nhất là cũng vào được cửa rồi.
Chỗ của Trâu Hàn vốn là một biệt thự loại nhỏ, một mình cậu ở, không gian lẽ ra phải rất rộng rãi. Thế nhưng Ngu Thành Hà thật sự không biết mình nên ngồi ở đâu, trong phòng quá bừa bộn.
Trâu Hàn nhanh chóng chạy tới, bùm bùm quăng hết đống thú bông xuống đất, giải phóng ghế sofa, “Anh ngồi đi.”
Ngu Thành Hà đút bàn tay đang rục rà rục rịch của mình vào trong túi. “Em rất thích thú bông?”
“Không có không có.” Trâu Hàn nghiêm trang lắc đầu, “Đàn ông con trai lớn đầu rồi, sao mà thích thú bông được? Mấy thứ này toàn là của người ta tặng làm vật kỷ niệm, anh xem em cũng không biết cất đi đâu. À đúng rồi, anh thích không? Em đưa anh mấy con.”
Ngu Thành Hà vội vàng lắc đầu, “Không, anh cũng không thích.”
Trâu Hàn thở phào nhẹ nhõm, đứng trong đống thú bông hỏi, “Uống gì không?”
“Chỉ nước trắng thôi.” Ngu Thành Hà nói.
“Vậy anh ngồi chờ xíu, xem TV đi, em đi nấu nước.” Trâu Hàn sờ sờ đầu, chạy vào nhà bếp.
Ngu Thành Hà nhấn TV không thấy nó phản ứng, chạy tới kiểm tra mới phát hiện chưa cắm dây điện.
Không nhịn được lắc đầu một cái, Ngu Thành Hà cắm điện vào ổ rồi mới mở TV lên lần nữa, TV đang phát quảng cáo.
Anh vừa định đổi kênh, tự nhiên nghĩ tới kĩ năng sinh hoạt của Trâu Hàn hình như hơi kém, cậu biết nấu nước không nhỉ?
Ngu Thành Hà không xem TV nữa, đứng dậy đi đến nhà bếp.
Mới đi tới cửa, liền thấy Trâu Hàn tay trái cầm li, tay phải cầm ấm đổ nước nóng vào trong li.
Vấn đề là, cậu đang cầm li thủy tinh!
Ngu Thành Hà vài bước chạy tới, Trâu Hàn vừa vặn bị nóng không chịu được, theo bản năng buông tay ra.
Ngu Thành Hà vội vàng kéo cậu vào trong ngực, hơi nghiêng người ngăn cản nước sôi bắn ra. Li rớt xuống đất, mảnh vỡ văng tung tóe khắp nơi.
“Không sao chứ?” Ngu Thành Hà không quan tâm mảnh vỡ trên mặt đất, trước tiên kéo tay Trâu Hàn qua nhìn.
Da dẻ của cậu vốn tốt, hai tay trắng trẻo non mềm, lúc này cả lòng bàn tay trái đều bị nóng đỏ lên, nhìn vô cùng nổi bật.
Ngu Thành Hà kéo tay cậu tới vòi nước, mở nước lạnh, không kiềm chế được mà hơi tức giận, “Sao lại không cẩn thận như vậy?!”
Trâu Hàn mím môi thật chặt, không hé răng.
Ngu Thành Hà ý thức được có lẽ kỹ năng sinh hoạt của Trâu Hàn còn bết bát hơn anh nghĩ.
Anh lại nghĩ tới Trâu Hàn nói cậu có bệnh, nhìn sắc mặt cậu tái nhợt, không dám kích thích nhiều, “May mà không bị bỏng, còn đau không?”
Trâu Hàn lắc đầu một cái, vẫn không nói chuyện.
“Em đi…” Ngu Thành Hà vốn muốn kêu cậu đi nghỉ ngơi, lời chưa kịp ra khỏi miệng liền đổi thành, “Em đi tìm trong nhà xem có giấy lộn với băng dán không, chúng ta phải xử lý mấy mảnh thủy tinh này.”
Trâu Hàn xoay người, yên lặng đi tìm đồ.
Ngu Thành Hà chống một tay lên bồn rửa, nhíu chặt lông mày, tự hỏi trước đây Trâu Hàn làm thế nào để sống qua ngày.
Dù thế nào thì anh cũng không tưởng tượng ra được.
Ánh mắt vô thức nhìn thoáng qua thùng rác, chợt thấy bên trong gần như chất đầy vật thể đen thùi không xác định.
Đây là cái gì?
Lòng hiếu kỳ thúc đẩy Ngu Thành Hà ngồi xổm xuống, nhặt một miếng thủy tinh vỡ lên chọc vào, lật lật một