Lúc đến viện mồ côi, Ngu Thành Hà nhìn thấy xe Trâu Hàn đậu ở cửa, không đi vào viện mồ côi mà đi thẳng qua đó.
Đứng trông xe vừa khéo là vệ sĩ lần trước, y nhận ra Ngu Thành Hà, nhìn anh lên xe cũng không ngăn cản, chỉ len lén nhắn cho Trâu Hàn một cái tin.
Trợ lý thì lại nhảy nhót chạy vào viện mồ côi.
Dương Tân Dao đang nói chuyện với Trâu Hàn, thấy cô thì vội vàng chào hỏi, “Tiểu Duyên, sao em lại tới đây?”
Vừa nói vừa nhìn về phía đằng sau cô, tựa như muốn xem Ngu Thành Hà có đến hay không.
Trâu Hàn cũng vô thức ngẩng đầu, điện thoại di động cùng lúc đó vang lên một tiếng, cậu vừa lấy ra xem, tâm tình bỗng nhiên tốt lên.
“Anh Ngu đang chờ người nào đó ở ngoài, anh ấy nói bây giờ là thời điểm đặc thù nên không vào.” Trợ lý nháy mắt mấy cái với Trâu Hàn, “Chị Dao Dao nếu chị có chuyện gì thì đi ra ngoài nói với ảnh đi.”
“Chị không tìm nó.” Dương Tân Dao vội vàng cười lắc đầu, cũng liếc nhìn Trâu Hàn, “Hàn Hàn, hôm nay rất cảm ơn em, lần sau có cơ hội chị sẽ mời em ăn cơm.”
Đừng có hạ lệnh trục khách rõ ràng như vậy được không chị ơi, Trâu Hàn quả thực không còn gì để nói.
Nhưng mà cậu cũng muốn đi xem một chút, nên tạm biệt hai người.
Trâu Hàn thật sự không nghĩ tới Ngu Thành Hà sẽ trực tiếp đi đến viện mồ côi, là đến để đón cậu sao?
Đây là lần đầu tiên Trâu Hàn gặp phải tình huống có người tới đón cậu, dưới điều kiện không có chuyện gì khác.
Cảm giác này tuy có hơi xa lạ, nhưng cũng không xấu.
Trâu Hàn không phát hiện bước chân của mình vô thức tăng nhanh.
Trợ lý ở phía sau bỗng đuổi theo bắt kịp cậu, “Hàn Hàn.”
“Sao vậy chị?” Trâu Hàn xoay người lại.
“Ừm… chuyện là…” Trợ lý nói một cách hàm súc, “Cậu có xài weibo không?”
Trâu Hàn không hiểu ra sao, “Có xài ạ.”
“Có follow anh Ngu không?” Trợ lý lại hỏi.
Trâu Hàn hơi sửng sốt, chỉ lo cô hỏi tên weibo của mình, hàm hồ nói, “Có gì hả chị?”
“Không có gì, chỉ là…” Trợ lý vừa thấy thái độ của cậu, cho là cậu còn chưa biết tương tác giữa Ngu Thành Hà và Mèo mắt to, điên cuồng ám chỉ, “Chỉ là… chẳng phải bây giờ hai người đang kết thân sao? Cậu cũng nên để ý tới sinh hoạt của ảnh, đúng không?”
Tuy cô tin tưởng Ngu Thành Hà không phải dạng người bắt cá hai tay, nhưng lại thật sự coi Trâu Hàn là bạn thân, nhịn không được muốn nhắc nhở chút gì đó.
Trâu Hàn không hiểu ra sao, nhưng cậu sốt ruột đi ra ngoài tìm Ngu Thành Hà, nên không hỏi nhiều, thuận theo gật gật đầu, “Được.”
Trợ lý cảm thấy mình nhắc đúng chỗ, thở phào nhẹ nhõm, làm một cử chỉ cổ vũ với Trâu Hàn, “Đi thôi.”
Trâu Hàn không hiểu lắm, nhưng vẫn cấp tốc xuất môn, nhìn thấy xe mình phía xa xa, liền theo bản năng bước chậm lại, cố tỏ ra bình tĩnh.
Ngu Thành Hà ngược lại không che giấu sự háo hức chờ mong của mình, mở cửa kính xe xuống phất phất tay với Trâu Hàn.
Trâu Hàn cũng nhịn không nổi nữa, đi nhanh vài bước, rồi cuối cùng chạy chậm đến trước xe, “Sao anh lại tới đây?”
Ngu Thành Hà thay cậu mở cửa, “Đột nhiên nhớ em nên tới đón. Hết bận chưa?”
Tim “thịch” một tiếng thật lớn, Trâu Hàn bỗng cảm thấy vốn từ của mình nghèo nàn, đành phải dựa vào động tác lên xe để che giấu sự luống cuống của mình. Cậu không dám nhìn Ngu Thành Hà, cũng không dám nhiều lời, chỉ nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Vệ sĩ phi thường hiểu chuyện, chủ động mở miệng, thay Trâu Hàn hóa giải căng thẳng, “Tiểu… Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Trâu Hàn nhìn về phía Ngu Thành Hà, Ngu Thành Hà cũng nhìn cậu, mỉm cười không nói lời nào.
Trâu Hàn sờ mũi một cái, chỉ có thể chủ động hỏi, “Anh muốn đi đâu? Bệnh viện hả?”
“Không cần, hôm nay đã đi rồi.” Ngu Thành Hà lắc đầu một cái, “Nếu em không có chỗ nào muốn đi nữa, thì chúng ta về nhà ha?”
Về nhà
Về nhà ai? Nhà ở đâu?
Trâu Hàn không hé răng, chấp nhận.
Trong xe liền yên tĩnh lại, không khí tựa như tràn ngập vật liệu dễ cháy nổ, rất nguy hiểm.
Trâu Hàn móc điện thoại di động ra, giả bộ xem để hóa giải cảm giác quái dị này.
“Đang xem gì đó?” Ngu Thành Hà thoáng nhích tới gần chỗ cậu, “Weibo hả? À đúng rồi, weibo của em tên gì để anh follow.”
Trâu Hàn đột nhiên phản ứng lại, cấp tốc thoát weibo, giống như phản xạ có điều kiện mà trả lời, “Em chỉ thỉnh thoảng vào xem tin tức thôi, thực ra em không có đăng ký tài khoản.”
Vừa nói ra khỏi miệng, Trâu Hàn đã thấy hối hận rồi.
Cậu muốn tìm một cơ hội nói với Ngu Thành Hà về chuyện account Mèo mắt to, nhưng trước sau không tìm được chỗ bắt đầu. Kỳ thực vừa nãy mình không nên thoát ra, chỉ cần để cho ảnh nhìn thấy, là có thể đơn giản thô bạo giải quyết được vấn đề rồi.
Đáng tiếc nói dối xong rồi, giờ nói ngược lại thì không tiện, huống chi còn có vệ sĩ ngồi đây.
Chỉ có thể đợi lần sau.
“Bây giờ còn có người trẻ tuổi không đăng ký weibo nữa hả? Em đúng là một luồng nước trong.” Ngu Thành Hà tựa hồ không hề hoài nghi.
Trâu Hàn mới thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Ngu Thành Hà nói ngay sau đó, “Chẳng phải em là fan của anh sao? Bình thường có để ý weibo của anh không?”
Gần đây cứ quên mất thân phận fan, nhưng Ngu Thành Hà luôn không tiếc công sức nhắc nhở, Trâu Hàn bị bức phải thừa nhận, “Đương nhiên rồi.”
“Vậy hôm nay em không ghen sao?” Ngu Thành Hà lại hỏi.
Trâu Hàn một mặt mê mang, “Ghen gì cơ?”
Ngu Thành Hà nói: “Em không thấy tương tác giữa anh và người khác hả?”
Trong giây lát này, Trâu Hàn cuối cùng cũng hiểu cái đoạn trợ lý nói trước khi chia tay là sao.
Nhìn dáng vẻ trợ lý, chị ấy thật sự coi mình là “bạn thân”, đến ông chủ chị ấy cũng dám hoài nghi.
Trâu Hàn: “…”
Cậu đương nhiên không ghen, có ai đi ăn dấm của chính bản thân mình không?
“Hửm?” Ngu Thành Hà đến gần thêm một chút, “Ăn dấm?”
“Không có.” Có cảm giác như anh đang dán sát vào tai mình mà nói, giọng nói trầm thấp hung hăng đánh vào tim cậu, Trâu Hàn không thể không dựa vào cửa sổ.
Đáng tiếc thời điểm cậu lên xe liền bị Ngu Thành Hà chặn lại, căn bản không có chỗ để lùi về sau.
Nhiệt độ trong xe như nóng lên mấy độ, Trâu Hàn vội vã lắc đầu, “Không có.”
“Không có?” Ngu Thành Hà hơi cất cao âm thanh, nhắc nhở cậu, “Tối hôm qua…”
Câu “nếu còn không nghiêm túc, anh sẽ hôn em” tối qua Ngu Thành Hà nói đã ầm ĩ trong đầu cậu cả nửa đêm, nay lại bắt đầu chiếu lại.
Trâu Hàn có chút không chịu được, che lỗ tai lại, “Vậy thì có.”
Trong mắt Ngu Thành Hà tràn lên tầng tầng ý cười, vươn tay kéo bàn tay đang che lỗ tai của Trâu Hàn xuống, cũng không buông ra, “Vậy anh cần phải giải thích với em một chút. Em thấy hot search hôm nay chưa? Chuyện anh bị thương liên lụy quá rộng, không thích hợp để công khai. Weibo của cậu ấy gián tiếp giải thích thay cho anh, nên anh phải cảm ơn. Hiểu chưa?”
Mặt Trâu Hàn không hề có tí cảm xúc nào,