Ăn cơm tối xong, Ngu Thành Hà liền đeo khẩu trang rồi bao tay mắt kính các kiểu vào.
“Nếu là fan của anh thì vẫn có thể nhận ra bằng vóc người á.” Trâu Hàn hơi lo lắng, “Bây giờ bên ngoài có nhiều người đi chơi lắm, hay là để em hỏi người ta xem có lối đi khác không nha?”
“Không cần, lỡ bị chụp được cũng không sao.” Ngu Thành Hà đút một tay vào túi, “Vừa lúc chứng minh anh không bị thương.”
Nghe cũng hợp lý.
Nhưng Trâu Hàn vẫn không yên tâm, “Vậy em…”
“Phải phiền em làm trợ lý cho anh, có được không?” Ngu Thành Hà hỏi.
Trâu Hàn không có ý kiến gì với đề nghị này, rất sảng khoái mà đồng ý, “Vậy thì trợ lý là phải làm gì?”
Nhìn toàn cảnh giới giải trí, sao nam ở cùng một chỗ với phụ nữ mới dễ bị vướng scandal. Còn về việc sao nam ở chung với đàn ông, chỉ cần một bên không phải người nổi tiếng thì trên 50% là không ai quan tâm, ngầm cho rằng người kia là bạn bè hoặc nhân viên công tác. Nếu bên kia cũng là một sao nam khác, có thể sẽ được đưa tin bảo là tình anh em bromance các kiểu hoặc là bị ship CP, nhưng trên căn bản thì không ai cho là thật. Đương nhiên, nếu bị chụp được hình thân mật với nhau thì lại là chuyện khác.
Vì thế cho nên, trong thời kỳ chưa muốn công khai thì đồng tính lại có lợi thế hơn một chút.
Ra ngoài mang theo trợ lý, đi ăn cơm với trợ lý, thì lại càng bình thường.
“Trợ lý cần phải đứng gần anh một chút.” Ngu Thành Hà nghiêm túc nói, “Để lỡ mà gặp fan quên não thì trợ lý phải bảo vệ nghệ sĩ an toàn.”
Trâu Hàn không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn tới gần Ngu Thành Hà hơn một chút, đồng thời nâng cao cảnh giác.
“Đi thôi.” Ngu Thành Hà vô cùng hài lòng, “Chúng ta đi xuống bằng thang cuốn.”
Trâu Hàn đi theo bên cạnh anh một bước không rời, “Sao không đi bằng thang máy bên kia?”
“Không gian trong thang máy quá nhỏ, tất cả mọi người đều nhìn nhau chằm chằm, dễ lòi đuôi hơn.” Ngu Thành Hà tỏ vẻ kinh nghiệm mười phần.
Trâu Hàn không có kinh nghiệm trong phương diện này, nên tự nhiên nghe lời anh.
Hai người đi thang cuốn xuống một tầng, bước chân của Ngu Thành Hà bất chợt dừng lại.
“Sao vậy?” Trâu Hàn vốn đang cảnh giác cao độ, thấy anh như vậy thì lập tức căng thẳng cả người.
Ngu Thành Hà đi tới một cửa hàng bên cạnh, “Bên đó có cái máy gắp thú, anh với em đi chơi thử một chút.”
Trâu Hàn: “Đàn ông con trai lớn đầu rồi mà sao còn thích thú bông thế này.”
Ngu Thành Hà liếc nhìn cậu một cái, nghẹn cười nói, “Ừa, sở thích của anh không giống người thường.”
“Lỡ bị người ta phát hiện rồi sao?” Trâu Hàn vẫn không thể yên tâm.
“Tìm một cái máy trong góc là được.” Ngu Thành Hà nói.
Đang lúc nói chuyện, hai người đã đi tới trước một cái máy gắp thú.
Trâu Hàn nhìn vào bên trong máy, quả nhiên có rất nhiều loại thú bông đáng yêu, trong đó có một con thú bông nhân ngư với đuôi cá màu xanh trông đặc biệt đẹp, liền vô thức dừng bước.
“Em từng chơi cái này chưa?” Ngu Thành Hà hỏi.
Trâu Hàn lắc đầu một cái.
Cậu đương nhiên biết thứ này, nhưng đó giờ chưa từng chơi.
Một mặt cảm thấy đây là trò chơi dành cho con gái, cậu chơi thì có hơi xấu hổ. Mặt khác, thỉnh thoảng cậu có xem người ta chơi, luôn bị người ta vây xem, mà cậu thì rất ghét bị người khác vây quanh nhìn ngó.
“Vậy có muốn anh dạy em không?” Ngu Thành Hà đi đổi tiền ra đồng xu.
Trâu Hàn cảm thấy như mình bị coi thường, “Cái này có gì đâu mà phải dạy?”
“Ồ,” Ngu Thành Hà kéo vành nón xuống thấp, gần như che hết cả gương mặt, “Có vẻ em nghiên cứu cái này kỹ lắm hả? Tưởng em không chơi mà?”
“Không chơi, nhưng trò trẻ con thế này, nhìn thôi cũng đủ hiểu rồi.” Trâu Hàn tràn đầy tự tin, “Từ phương diện cơ học, quan trọng nhất là ở góc độ cùng điểm nhận lực, chỉ cần bắt lấy đúng điểm đó, khẳng định gắp một lần là được.”
Ngu Thành Hà nghe xong phân tích của cậu, rất nể tình mà nhẹ nhàng vỗ tay, “Rất có đạo lý! Anh thích cái con mèo có mắt to kia kìa, em lấy cho anh đi?”
Trâu Hàn thấy người chung quanh ai cũng đang mải mê chơi các loại máy chơi game, dường như không có ai để ý tới bọn họ, cậu cũng thực sự muốn thử một chút, nên nhận lấy mấy đồng tiền xu chơi game từ tay Ngu Thành Hà. Sau đó nhìn hai khe bỏ tiền mà bối rối.
Cậu không chơi mấy thứ này, không biết nên bỏ tiền vào một khe, hay cả hai, nhưng lại không tiện hỏi.
Ngu Thành Hà bỗng nhiên đưa tay qua cầm lấy cổ tay cậu, bỏ tiền vào, “Trông cậy hết vào em đó, cố lên.”
Trâu Hàn mới vừa khoe khoang phân tích của mình xong, bây giờ muốn nghiệm chứng, đột nhiên có hơi khẩn trương, cũng không còn lo đến việc xung quanh có người quan sát hay không.
Dù sao cũng có Ngu Thành Hà bên cạnh, anh là đại minh tinh, tính cảnh giác lại cao, nếu có người đến vây xem đương nhiên anh sẽ kéo mình đi.
Trâu Hàn nhìn chằm chằm vào đồ gắp máy móc đung đưa qua lại, nhìn nó loạng chòa loạng choạng đến gần con mèo mắt to, đập vào nút bắt thì bắt hụt.
Không chờ Ngu Thành Hà mở miệng, Trâu Hàn đã biện hộ cho mình, “Hồi nãy hơi sốt ruột, mới bấm cái là biết bấm sớm rồi, chắc chắn không bắt được.”
“Em chưa từng chơi trò này, lần đầu tiên phạm sai lầm là chuyện bình thường.” Ngu Thành Hà chủ động bỏ tiền vào máy giùm cậu, “Cố lên, vừa nãy suýt được rồi, lần này nhất định có thể thành công.”
Trâu Hàn vẫn còn hơi ngượng ngùng, “Em thử thêm lần nữa.”
Lần thứ hai, không sốt ruột không hồi hộp chút nào, nhưng vẫn thất bại.
Trâu Hàn càng ngượng, “Hình như em không thích hợp chơi trò này, hay là anh chơi đi…”
“Tin vào bản thân, em có thể.” Ngu Thành Hà nói, “Làm gì cũng cần một quá trình thích ứng, lần sau chắc chắn được.”
Sau khi thất bại hai lần, Trâu Hàn đầy mặt ủ rũ, “Tiền bỏ vô đó nãy giờ chắc đủ để mua một con thú bông rồi…”
“Hai thứ không giống nhau.” Ngu Thành Hà tiếp tục bỏ tiền, “Lần vừa rồi chỉ còn một xíu nữa thôi là được rồi.”
Sau khi thất bại sáu lần, Trâu Hàn: “Hồi nãy suýt nữa là được rồi, mau bỏ thêm tiền cho em!”
Sau khi thất bại tám lần, Trâu Hàn xắn tay áo lên, “Em không tin, em nhất định phải chộp được một con!”
Không biết sau bao nhiêu lần thất bại, Trâu Hàn cởi áo khoác ra, “Hôm nay mà không bắt được nó thì em không đi!”
“Kia là Ngu Thành Hà đúng không?!” Cùng lúc đó, phía sau nổ vang tiếng rít gào.
Ngu Thành Hà xoay người, không lấy khẩu trang xuống, chỉ duỗi một ngón