Trâu Hàn post hình lên weibo xong liền ném điện thoại đi, không hề có ý định xem bình luận.
Chờ cậu rửa mặt xong xuôi, mới phát hiện biểu tượng chim cánh cụt hiển thị có tin nhắn mới.
Vừa mở ra nhìn, Trâu Hàn liền cảm thấy hoài nghi nhân sinh.
【 Thủy Yêu Yêu: Miêu Miêu, ông có tới buổi họp báo hả? 】
【 quan tự tại: Hẳn là có đi, bức ảnh kia nhìn là biết chụp ở hiện trường rồi. Nhưng mà Miêu Miêu à ông đang bôi đen hắn thật à? 】
【 Thủy Yêu Yêu: Đúng rồi, bức đó nhìn ổng đẹp trai quá trời, tui sắp khép chân không nổi nữa*. 】
*tui không hiểu khúc này lắm, qt ghi “ta vừa nhanh bị ngày đến”, raw ghi là 我又快被日到了.
…
Trâu Hàn nhìn chằm chằm tin nhắn, chậm rãi gõ một loạt ‘?’.
【 Thủy Yêu Yêu: Miêu Miêu ông có ở đó không? Nhìn góc độ ảnh chụp của ông, hình như không phải nơi fan có thể vào, ông vào bằng đường nào vậy? 】
【 quan tự tại: Không phải ông ghét giới giải trí lắm à? Sao lại vì một kẻ đáng ghét mà bỏ công đi họp báo vậy? Lãng phí thời gian, còn không bằng ông đi viết truyện cho rồi. 】
…
【 Mèo mắt to: Ủa không phải, mấy người khoan đã. Tui post mấy tấm hình kia lên, trọng điểm là Ngu Thành Hà đang sa sầm mặt mày mà? Sao mấy người để ý chuyện gì đâu không vậy? 】
【 Thủy Yêu Yêu: Tại vì đẹp trai quá mà. 】
【 Mèo mắt to: Mặt của hắn như vậy, còn có thể không đẹp trai à? Mà Ngu Thành Hà vừa xuống sân khấu liền không cười nữa, chính là phá vỡ hình tượng rồi mà! 】
【 Thủy Yêu Yêu: Bé ngốc ơi, làm gì có ai lúc nào cũng cười, không có video không có âm thanh, một tấm hình làm sao chứng minh được hắn phá vỡ hình tượng chứ. Nếu chụp xấu, người ta chắc chắn sẽ vào chế giễu. Nhưng mà ông chụp hắn đẹp trai như vậy, bản chất con người vốn là nhan cẩu* mà. 】
*nhan cẩu: thể loại nhan khống, yêu sắc đẹp quỳ liếm màn hình.
【 quan tự tại: Miêu Miêu ông không hiểu được showbiz đâu, không cần ủy khuất chính mình như vậy, bỏ qua đi. 】
Trâu Hàn không tin, nhất định là hai đứa này có vấn đề.
Cậu ấn vào biểu tượng weibo, lần đầu tiên nhìn mục bình luận.
Trong thời gian ngắn như vậy, bình luận đã lên tới vài ngàn, lượng fan của Ngu Thành Hà quả thật cao đến kinh người.
Bình luận còn kinh người hơn.
【 Cậu nhất định phải làm anti-fan hả? Cọ nhiệt độ người ta hoài vậy. 】
【 Tui xin cậu, cậu tha cho cá nhỏ nhà tụi tui. 】
【 Xin hãy tha thứ cho vốn từ nghèo nàn của tui, tui chỉ có thể nói: đẹp trai quá đẹp trai quá đẹp trai quá đi! 】
【 Lúc Ngư Ngư không cười nhìn đẹp trai quá đi, fan như tui cảm thấy đẹp xỉu luôn á. 】
【 Mấy tấm này là mấy tấm đẹp nhất buổi họp báo đêm nay luôn phải không, so với hình chính thức còn đẹp hơn nữa. Mau tới học tập người ta đi nè @phòng làm việc Ngu Thành Hà. 】
【 Tui nói chứ fan mà còn không bằng anti nữa. 】
【 Tuy rằng tui rất ghét đạo văn, nhưng tui vẫn phải nói, chủ thớt làm ơn xả hết hàng tồn đi được hem? 】
【 Chủ thớt mau giao hình ra, tui sẽ không bao giờ mắng cậu nữa. 】
…
Trâu Hàn càng xem càng hoài nghi nhân sinh:???
Lăn qua lộn lại đến tận ba giờ sáng, cậu mới mơ màng ngủ thiếp đi, rất nhanh liền rơi vào trong giấc mơ.
Trong đại sảnh tỏa ra ánh sáng lung linh, ai nấy đều mặc trang phục hoa lệ, cười nói vui vẻ.
Trâu Hàn cầm ly rượu đi qua đi lại trong đại sảnh, lo lắng tìm kiếm.
Cậu cũng không biết mình đang tìm cái gì, nhưng có một sức mạnh thần bí nào đó dẫn dắt cậu, muốn cậu đi tìm một vật rất quan trọng.
Về phần vật đó là gì, có lẽ phải tìm được đã mới biết.
Tìm khắp nơi trong đại sảnh, Trâu Hàn vẫn không phát hiện được gì, cậu bắt đầu nóng nảy, đi về phía lầu hai.
Đi tới khúc quanh trên cầu thang, Trâu Hàn thấy đằng trước có một người phụ nữ, ăn vận trang phục cung đình, vóc người nhìn qua rất xinh đẹp.
“Xin chào,” Sức mạnh thần bí kéo Trâu Hàn đi tới chào hỏi.
Người phụ nữ kia quay đầu lại, trên mặt là một chiếc mặt nạ lông chim hoa lệ được nạm kim cương, chỉ lộ ra cặp mắt cùng đôi môi phong tình vạn chủng.
“Có chuyện gì sao?” Nàng hỏi, giọng hơi thô, không hợp lắm với khí chất trên người nàng.
“Tôi…” Tim Trâu Hàn đập nhanh dữ dội, “Cô có thể tháo mặt nạ xuống cho tôi xem được không? Tôi có cảm giác cô là người tôi đang tìm… A, cô là nam?”
Cậu thấy lúc “mỹ nữ” nghiêng đầu có lộ ra hầu kết, rất nổi bật, cũng rất gợi cảm.
Ngón tay thon dài của “mỹ nữ” đặt lên trên mép mặt nạ, tự tiếu phi tiếu nói, “Nhìn thấy mặt của ta thì sẽ thành người của ta, em nhất định muốn thấy sao?”
Trâu Hàn liếm môi một cái, “Tôi muốn thấy.”
Nam nhân cởi bỏ mặt nạ, lộ ra một gương mặt tuấn tú đẹp trai, hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, đôi mắt xanh như băng tuyết gợn lên từng tầng sóng vỗ, Trâu Hàn nhìn mà há hốc mồm.
Thật là đẹp trai quá đi.
“Thỏa mãn chưa?” Nam nhân nhẹ nở nụ cười.
Trâu Hàn cảm thấy mình nên xấu hổ một chút, nhưng thân thể tựa như không chịu sự khống chế của đại não nữa, liều mạng gật đầu. “Thỏa mãn, anh thật là đẹp quá.”
Trong mắt nam nhân lóe lên chút ý cười ôn hòa, “Vậy thì tốt, thực hiện cam kết của em đi.”
Trâu Hàn hoang mang. “Cam kết gì cơ?”
Một giây sau, cậu bị nam nhân ép sát vào tường.
“Em đã là người của ta, em nói xem ta muốn làm gì?” Nam nhân đè vai Trâu Hàn, hai cánh môi mỏng màu hồng gần như kề sát vào mặt cậu.
Tim Trâu Hàn đập như nổi trống, hô hấp dồn dập, lúc này cậu mới bắt đầu thấy hoảng loạn, “Tôi, anh…”
“Đừng nói nữa, bảo bối.” Nam nhân hơi nghiêng người về phía trước, chặn miệng Trâu Hàn đang luống cuống.
Trâu Hàn thất thần trợn to mắt, phát hiện mắt xanh lúc nãy đã biến thành mắt đen.
“Ngu Thành Hà!” Trâu Hàn tức giận gầm lên một tiếng, kích động ngồi dậy.
Trời đã sáng, tối hôm qua không đóng rèm kỹ, ánh mặt trời chiếu vào khiến cậu hơi chói mắt.
Trâu Hàn hồng hộc thở dốc, mất nửa ngày mới bình phục lại được, giơ tay lau trán, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Đúng là gặp quỷ mà!
Cậu định lấy di động xem thời gian, hơi cử động mới phát hiện chỗ bắp đùi dính ướt nhớp nháp.
Trâu Hàn: …
Cậu tức giận đá chăn xuống đất.
Sau cái thời mới biết yêu năm mười mấy tuổi, nhiều năm trôi qua như vậy, mỗi lần Trâu Hàn mộng xuân đều mơ thấy cùng một người.
Bây giờ đến nằm mơ cũng không được yên, Trâu Hàn nhịn hết nổi rồi.
Thấy đã đến giờ ăn cơm trưa, Trâu Hàn cấp tốc rời giường đánh răng rửa mặt, rồi gọi điện cho Thích Ca, “Trưa nay rảnh không? Tao bao mày cơm trưa.”
Thích Ca nói, “Được, nhưng mà tao không có ở công ty.”
Y đọc địa chỉ ra, là ở gần khách sạn Hi Á.
Trâu Hàn quyết định, “Vậy ăn ở Hi Á luôn đi, đồ ăn chỗ đó không tệ, bây giờ tao tới.”
Lúc đến khách sạn Hi Á, Trâu Hàn nhận được tin nhắn của Thích Ca nói y có việc, nên phải tới trễ chừng mười mấy phút.
Trâu Hàn trả lời tin nhắn của y xong, vừa