Lúc Ngu Thành Hà đi xuống lầu, Trâu Hàn đứng tựa vào cửa nhìn anh.
Mãi đến tận khi đèn phòng của khách đã tắt, Trâu Hàn mới đóng cửa, nhảy nhảy mấy bước về lại giường.
Lại lần nữa mở máy tính lên, Trâu Hàn lần lượt gửi tin nhắn riêng cho Thủy Yêu Yêu cùng Quan tự tại.
Thủy Yêu Yêu rất nhanh nhắn lại, đầu tiên là cảm ơn ý tốt của Trâu Hàn, sau đó biểu thị mình đã có người chăm sóc, không cần phiền cậu, còn hỏi về người yêu của Trâu Hàn.
Trâu Hàn nhìn cái tin nhắn dài loằng ngoằng nhỏ vừa gửi, dấu chấm câu hơi kỳ lạ, còn có vài lỗi chính tả, rõ ràng là dùng chức năng chuyển đổi giọng nói sang văn bản.
Sao không gửi thẳng voice chat qua ta?
Ý nghĩ này vừa lóe lên, Trâu Hàn lại lập tức nghĩ tới bọn họ trước giờ chưa từng gửi voice chat, nên cũng không nghĩ nhiều nữa.
Trâu Hàn hàn huyên với nhỏ mấy câu, rốt cục yên lòng yên dạ, không tiếp tục quấy rầy nhỏ nữa.
Cậu vừa mới mở phần mềm đánh chữ ra, tin nhắn trả lời của Quan tự tại cũng vừa gửi tới.
Ủa không phải nó buồn ngủ nên đi ngủ rồi hả?
Cậu còn tưởng phải tới mai mới trả lời lại, không ngờ nhanh như thế.
Câu trả lời của Quan tự tại không khác mấy so với Thủy Yêu Yêu.
Trâu Hàn càng xem càng thấy mối quan hệ giữa hai người này, không, phải nói là giữa ba bọn họ có hơi vi diệu khó có thể giải thích.
Nhưng cậu không nghĩ đến cùng là chỗ nào có vấn đề.
Cứ lăn qua lộn lại một hồi, thời gian đã không còn sớm nữa. Trâu Hàn rốt cuộc cũng bắt đầu nghiêm túc xem lại phần bản thảo lưu trữ trên phần mềm gõ chữ, chương mới nhất vừa lúc đang kẹt ở chỗ Ngu Tranh và Ngô Khuyết chia tay.
Cậu hiện tại hoàn toàn không muốn viết loại nội dung này, cứ nhìn chằm chằm vào văn bản mà ngẩn người.
Nửa này sau mới giơ cánh tay lên ngửi ngửi.
Mới nãy ôm Ngu Thành Hà, trên người còn lưu lại mùi hương của Ngu Thành Hà.
Liên quan tới nghề nghiệp, thời điểm Ngu Thành Hà xuất hiện trước mặt công chúng chắc chắn sẽ sử dụng nước hoa.
Các loại nước hoa anh dùng rất đa dạng, từ cây cỏ đến trái cây rau củ, đủ thứ mùi kì lạ.
Thế nhưng trong cuộc sống riêng tư, Ngu Thành Hà rất ít khi dùng nước hoa, mùi hương chân thực trên người anh giống với mùi hương gió thổi thoang thoảng khi bầu trời trong xanh, đặc biệt thoải mái.
Thế nhưng, mùi hương trên người Ngu Thành Hà đêm nay có chút phức tạp. Có các loại mùi dính phải khi anh đi ra ngoài, có mùi mồ hôi nhẹ nhàng, thậm chí còn có mùi bụi bặm rất hỗn tạp, trộn vào nhau, nhưng lại không khó ngửi.
“Mùi hương của cuộc sống”, trong đầu Trâu Hàn bỗng dưng nhảy ra mấy chữ này.
Cậu tạo một văn bản mới, đến lúc đặt tên cho nó thì khựng lại vài giây, rồi mới gõ xuống mấy chữ: ⟪ Mỗi ngày yêu đương ⟫.
Chương 1: Cuối cùng tôi cũng yêu
Sau một tiếng, Trâu Hàn nhìn nhìn tốc độ tay xưa nay chưa từng có cửa mình, hài lòng tắt máy đi ngủ.
Trâu Hàn lại nằm mơ, nội dung giấc mơ không nối liền nhau, đều là những đoạn ngắn rời rạc.
Một bé gái mặc trang phục cung đình, bộ dáng mười hai mười ba tuổi, ngũ quan hoàn toàn là phiên bản thu nhỏ của Ngu Thành Hà, đôi mắt xanh như băng phảng phất như đang phản chiếu bầu trời xanh trên đỉnh đầu.
“Em biết đằng sau ngọn núi phía trước là gì không?” Bé gái mắt xanh hỏi.
Trâu Hàn nhìn thấy khuôn mặt mơ hồ của đứa nhỏ ngơ ngác lắc đầu.
“Đằng sau đó có một con sông, khác với con sông trong thôn, con sông đó đẹp hơn nơi này nhiều.” Bé gái mắt xanh nói, “Em từng thấy cầu vồng chưa?”
Đứa nhỏ ngơ ngác liền ngơ ngác gật đầu.
Cô bé mắt xanh mỉm cười, “Con sông kia đẹp như cầu vồng vậy, cũng có bảy màu, nước sông mỗi màu có một vị khác nhau, em đoán xem nó có vị gì?”
Đứa nhỏ ngơ ngác ngây ngốc đếm đếm trền đầu ngón tay rồi nói, “Chua, ngọt, đắng, cay, mặn, còn có thúi nữa.”
Bé gái mắt xanh cũng không quan tâm câu trả lời của cậu bé có vấn đề, “Vậy còn một loại nữa đâu?”
Đứa nhỏ ngơ ngác lắc đầu, cậu không đoán ra được.
Bé gái mắt xanh ôm vai cậu, khom lưng nói, “Còn có một loại là mùi vị của hạnh phúc, em biết hạnh phúc có mùi vị thế nào không?”
Đứa bé ngơ ngác không biết, cậu chỉ ngây ngẩn nhìn cặp mắt xanh kia.
Bé gái mắt xanh nói, “Mùi vị của hạnh phúc cực kỳ tốt, em nếm qua một lần thì chắc chắn sẽ thích.”
Đứa nhỏ ngơ ngác nhìn về hướng xa xa, nơi núi cao nguy nga, trên gương mặt ngơ ngác xuất hiện một tia ngóng trông.
“Cho nên, đồng ý với ta, nếu có cơ hội, em nhất định phải vượt qua ngọn núi lớn kia, được không nào?”
Đứa nhỏ ngơ ngác trịnh trọng gật gật đầu.
Hình ảnh xoay chuyển, nhân vật chính vẫn là hai đứa nhỏ, nhưng bối cảnh lại không phải thôn trang nhỏ bé đơn sơ lúc trước, mà là trong một khu rừng núi rậm rạp.
Bé gái mắt xanh không mặc cung trang hoa lệ nữa, mà mặc một thân quần áo vải thô, nhưng vẫn rất ưa nhìn.
Cô bé dường như bị thương, ngồi bệt xuống đất, trên người có rất nhiều máu.
Nhưng cô bé không sợ một chút nào, còn cười hì hì hỏi đứa nhỏ ngơ ngác kia, “Em muốn báo đáp ta thế nào đây?”
Đứa nhỏ ngơ ngác sững sờ nửa ngày, rồi mới ngơ ngác mà trả lời, “Chờ em lớn lên, em sẽ lấy chị về làm vợ nha?”
Đứa bé mắt xanh cười ha ha, tiếng cười giòn tan kinh sợ đến đàn chim khiến chúng ào ào bay ra khỏi khu rừng.
“Em gả cho ta còn ta lấy em về thì còn tạm được.” Đứa nhỏ mắt xanh duỗi bàn tay máu me nhầy nhụa xoa xoa đỉnh đầu đứa nhỏ ngơ ngác, dựa vào bé mà chống dậy, “Đi thôi.”
Cái tay kia… Trâu Hàn đột nhiên cả kinh, trực tiếp tỉnh dậy.
Đưa tay lên quẹt một phát, cả trán đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Ngoài cửa sổ trời đã sáng rồi.
Trâu Hàn ngây ngốc mà nhìn một chú chim dậy sớm đang đậu trên bệ cửa sổ, đầu óc hơi hỗn loạn.
Giấc mơ đó có ý nghĩa gì?
Cảnh trong mơ quá mức chân thật.
Là bổ não tưởng tượng hay là có liên quan tới trải nghiệm trước đây của mình vậy?
Từ nhỏ tới lớn Trâu Hàn rất thích nằm mơ, không biết có liên quan tới việc cậu là một tác giả hay không, cảnh trong mơ thường thường rất hoang đường, cái gì cũng mơ thấy được. Có một số giấc mơ tỉnh dậy liền quên, có vài cái thì nhớ rất rõ ràng, cũng có vài loại có cảm giác đặc biệt chân thực, như mơ thấy bản thân mình tự trải qua.
Trong giấc mộng vừa rồi, cậu không thấy rõ mặt bé trai, cho nên không thể xác định được đó có phải là chính bản thân mình không.
Chuyện trước năm chín tuổi, cậu không nhớ rõ cái gì cả.
Nhưng trong miêu tả của mẹ, xưa nay chưa từng xuất hiện bé gái mười hai mười ba tuổi nào cả.
Hơn nữa, dù quả thật có một cô bé, tại sao cô bé đó lại giống với