Một câu “kim chủ ba ba” không biết sao lại chọc trúng điểm cười của Trâu Hàn, khiến cậu không ngừng cười được.
Cậu bây giờ bị Ngu Thành Hà ôm nhốt vào lòng, đầu đặt trên ngực anh, hơi thở nóng ấm khi bật cười điên cuồng len lỏi xuyên qua lớp vải mỏng manh.
Ngu Thành Hà thầm thở dài trong lòng, anh vẫn là quá ngây thơ.
Loại tư thế này, quả thực khó mà nói là hạnh phúc nhiều hơn hay là dày vò nhiều hơn.
Anh thoáng buông lỏng tay ra, đem Trâu Hàn từ trong lồng ngực mình móc ra, hỏi, “Vậy em có muốn mua không?”
Trâu Hàn ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt sáng long lanh, “Mua anh thì phải tốn bao nhiêu tiền?”
Ngu Thành Hà: “Tùy người.”
“Tùy người?” Ánh mắt Trâu Hàn trở nên nguy hiểm, còn muốn bán cho người khác hửm?
Ngu Thành Hà nhìn mà buồn cười, chậm rãi nói, “Nếu là kẻ khác muốn mua, đương nhiên là bảo vật vô giá. Còn nếu mà là em muốn mua…”
Anh cố ý kéo dài giọng điệu, nhưng không nói ra.
Trâu Hàn thuộc tuýp người nóng nảy, chờ không được nữa nên hỏi thẳng, “Nếu là em mua thì bao nhiêu?”
“Em muốn mua hả?” Ngu Thành Hà không cho cậu được thoải mái.
Trâu Hàn hừ lạnh, “Mua hay không thì không được hỏi giá trước à? Em cũng phải xem xem mình có đủ tiền mua hay không chớ?”
“Chắc chắn là em mua được.” Ngu Thành Hà chỉ chỉ vào môi mình, “Hôn anh một cái, anh liền theo em.”
Trâu Hàn không nghĩ anh sẽ nói như thế, nụ cười đông cứng trên mặt.
Ngu Thành Hà ghé sát vào một chút, nhìn chằm chằm Trâu Hàn, “Thế có mua không?”
Anh bây giờ đang đeo kính áp tròng màu đen, đáy mắt đen huyền như chứa một hồ nước sâu. Trâu Hàn có cảm giác như mình bị một luồng xoáy màu đen hút vào, có giãy dụa ra sao cũng không thể thoát khỏi.
Đến lúc này cậu mới phát hiện, dù là Ngu Thành Hà mắt xanh hay Ngu Thành Hà mắt đen, dường như cậu đều không thể chống lại được.
Hầu kết Trâu Hàn lăn lên lộn xuống, chợt cấp tốc tiến về phía trước, hôn lên môi Ngu Thành Hà một cái, “Mua.”
Cậu cứ nghĩ dựa theo tính cách của Ngu Thành Hà, sẽ nhân cơ hội mà chiếm tiện nghi, cho nên chỉ nhẹ nhàng chạm vào như chuồn chuồn lướt nước, rồi nhanh chóng lui lại.
Tuy rằng không ghét bị anh chiếm tiện nghi, nhưng không lý nào lại tự dâng mỡ lên miệng mèo há?
Dục cự hoàn nghênh cũng là một loại tình thú.
Ai dè đâu Ngu Thành Hà căn bản không hề có ý định chiếm tiện nghi. Anh không có bất kỳ hành động gì, vẫn duy trì tư thế vừa nãy, tựa hồ không dám tin.
Qua một hồi lâu, Trâu Hàn bắt đầu cảm thấy hơi bất an, anh mới vươn ngón tay đụng vào môi mình một cái, khàn giọng hỏi, “Em thực sự muốn mua à?”
“Em trả tiền rồi đó.” Vừa nãy lúc hôn người ta Trâu Hàn chỉ có một chút chút thẹn thùng, phần nhiều là đùa giỡn. Bây giờ nhìn thấy động tác này của Ngu Thành Hà, tim đập loạn xạ khó mà giải thích, mạnh mẽ kéo đề tài đi theo hướng thoải mái, “Bây giờ anh là của em rồi, em là kim chủ của anh, anh có thừa nhận không?”
Đáy mắt Ngu Thành Hà tràn ngập ý cười, “Thừa nhận.”
Trâu Hàn: “Vậy anh kêu thêm một tiếng “kim chủ ba ba” cho em nghe xem nào?”
Hai má cậu đỏ bừng bừng, là di chứng từ cơn cười khi nãy, khóe mắt vẫn còn ánh nước, bờ môi hơi cong lên, mặt lộ vẻ mong đợi.
Nhìn qua có vẻ rất dễ bắt nạt.
Ngu Thành Hà hít sâu một hơi, vẫn không che giấu được sự nặng nề trong giọng nói, “Anh kêu thì có được lợi gì không?”
“Anh muốn cái gì?” Trâu Hàn nhảy thẳng xuống cái hố anh đào sẵn.
Ngu Thành Hà chỉ chỉ vào môi mình.
Trâu Hàn ánh mắt né tránh, trước lạ sau quen, một giây sau liền nhịn không được mà gật gật đầu, “Được.”
Ngu Thành Hà thấp giọng nói, “Kim chủ bảo bảo.”
Trâu Hàn sững sờ, kháng nghị nói, “Không phải là bảo bảo.”
Lời còn chưa nói hết, trước mắt đã tối sầm, miệng bị bịt kín bởi sự mềm mại nóng rực.
Mùi vị dễ ngửi, xúc cảm cực nóng, hơi thở say lòng người… Trâu Hàn ngửa người ra sau, ngã vào chiếc chăn bông mềm mại được chuẩn bị tỉ mỉ.
Ngu Thành Hà trực tiếp đè lên, động tác kịch liệt, không ôn nhu như thường ngày.
Hồi lâu sau, thứ dán vào bờ môi mới tách ra, Trâu Hàn còn đang thở hổn hển, mặt nóng như sắp bị đốt cháy đến nơi, đến đôi mắt cũng không dám mở ra, trực tiếp nghiêng đầu trốn vào trong chăn.
Ngu Thành Hà đưa tay vuốt nhẹ gáy cậu một hồi, mới đem người kéo vào trong lồng ngực.
Trâu Hàn không phản kháng, nhưng cũng không nói chuyện.
Ngu Thành Hà quan sát thấy cậu không có dấu hiệu phát bệnh, nỗi lo lắng vẫn luôn lơ lửng trong tim cuối cùng cũng triệt để rơi xuống.
Anh không xác định được thứ cảm xúc có thể khơi dậy bệnh tình của Trâu Hàn là gì, cho nên mỗi một bước đi đều phải cẩn thận.
Quãng thời gian sau buổi trưa thường rất dễ chịu, người trong lòng đang nằm trong vòng tay, Ngu Thành Hà cũng không nói chuyện, hưởng thụ khoảng khắc ấm áp này trong chốc lát.
Lúc chuông điện thoại vang lên, hai người giật nảy mình, lần lượt mở mắt ra, mới phát hiện bọn họ cứ vậy mà ôm nhau ngủ thiếp đi.
Là Phí Lễ gọi tới, nhắc Ngu Thành Hà đã đến giờ đi tổng duyệt.
Mới đó thôi mà đã ngủ được hai tiếng rồi.
Hai người vội vội vàng vàng rời giường, thay quần áo.
“Không cần mua tổ tiết mục thiệt hả anh?” Trên đường đi đến đài truyền hình, Trâu Hàn vẫn không yên lòng.
Khi nãy đang nói chuyện thì bị cắt ngang, Trâu Hàn còn chưa xác định được biện pháp đối phó của Ngu Thành Hà.
“Không cần đâu.” Ngu Thành Hà hiểu rất rõ đài truyền hình, “Đài truyền hình khôn lắm, bọn họ chỉ có thể cọ nhiệt độ với đăng blog thôi, sẽ không trực tiếp đối đầu với chúng ta đâu. Thực ra ghi hình không đáng sợ, người bình thường không đào hố anh được, nếu là vấn đề quá khó thì anh cũng không bắt buộc phải trả lời. Quan trọng là giai đoạn hậu kỳ cắt nối biên tập cơ, nhưng yên tâm, anh có cách để bọn họ không dám cắt lộn xộn.”
Anh liếc mắt nhìn Trâu Hàn một cái, “Nếu em thật sự dư tiền và muốn đầu tư, thì anh đề nghị em xem thử bộ phim của đồ đệ Lộ đạo. Anh xem kịch bản rồi, không tệ, có khả năng hot.”
“Đầu tư điện ảnh hở?” Trâu Hàn có chút hứng thú.
Bản thân cậu không quản lý tài sản, nên mỗi cuối năm chỉ ngồi nghe chú Hách báo cáo. Nhưng cậu không quản, không có nghĩa là cậu không hiểu.
Trước đây không thích giới giải trí, nên hầu hết các sản nghiệp cậu đầu tư vào đều có liên quan tới thực phẩm. Tình hình hiện tại đã khác, yêu ai yêu cả đường đi, coi như là vì Ngu Thành Hà, Trâu Hàn cũng phải tiếp xúc với giới giải trí nhiều hơn.
“Bất kỳ một sự kiện hot nào đều có sức mạnh tư bản đứng sau chi phối, mà tư bản đại biểu cho lợi ích. Ngành giải trí có thể kéo dài sự hưng thịnh của nó đương nhiên là vì nó dễ kiếm tiền, hơn nữa còn là dễ kiếm tiền lớn. Bây giờ cái ngành này ngày càng tiêu chuẩn hóa, có thể không kiếm tiền dễ như xưa nữa, có người lựa chọn rút vốn. Nhưng anh lại cho rằng đây là một cơ hội tốt. Càng tiêu chuẩn hóa thì càng đáng tin.” Ngu Thành Hà vuốt ve