Ngày hôm sau khi Trâu Hàn mở mắt ra, trong phòng tối hù, rèm cửa kéo kín mít, một tia sáng cũng không lọt vào được, khiến cậu nhất thời không biết bây giờ là ban ngày hay ban đêm.
Cậu duỗi cánh tay định lấy di động xem thời gian, hơi động đậy mới phát hiện cả người bủn rủn không có sức lực, ký ức tối qua như thủy triều tràn vào đầu.
Trâu Hàn thử cử động cánh tay mềm nhũn, nhưng rồi lập tức chui lại vào trong chăn.
Ngu Thành Hà tối qua như lên cơn điên vậy, từ phòng tắm tới trên giường… Trâu Hàn không thể nhớ bọn họ đã làm bao lâu, chỉ biết là Ngu Thành Hà phi thường hưng phấn, cứ ôm lấy cậu mà nói lời biện hộ… Hồn của cậu cũng bị câu mất rồi, làm sao còn sức mà mở miệng từ chối đây hả?
Vì thế, cậu mới thành ra như bây giờ.
Trâu Hàn chôn đầu trong chăn một hồi, cuối cùng vẫn run run rẩy rẩy mò lấy điện thoại di động, cầm lên nhìn một chút, đã là 3:09.
Cậu sững sờ không biết bây giờ là rạng sáng hay xế chiều, trên giường chỉ có mỗi mình cậu, chắc không phải rạng sáng đâu nhỉ?
Ráng sáng 3 giờ, hình như bọn họ còn chưa ngủ.
Vậy giờ là buổi chiều rồi à?
Ngu Thành Hà đi đâu vậy ta?
Đóng phim hửm?
Sao ảnh khỏe dữ vậy nhỉ?
Không biết mệt luôn hả chời?
Suy nghĩ trong đầu Trâu Hàn tung vó chạy ngàn dặm la cà khắp nơi, tay cầm điện thoại mà ngón tay chả thèm nhúc nhích một chút nào.
Không được, phải rời giường thôi. Trâu Hàn rốt cuộc nháy mắt một cái, nhưng đúng vào lúc đó, cậu nghe được tiếng cửa mở.
Rất nhẹ, như sợ đánh thức người đang ngủ.
Trâu Hàn ném điện thoại di động, chui về trong chăn, chính cậu cũng không biết mình đang giấu giếm cái gì.
Có người rón rén đi vào phòng ngủ, tiếng bước chân dừng lại bên giường, người đó khom người xuống, hơi thở quen thuộc chậm rãi tiếp cận, xúc cảm mềm mại ấm áp nhẹ nhàng đụng vào trên môi cậu.
Hô hấp Trâu Hàn lập tức rối loạn.
“Tỉnh rồi à?” Ngu Thành Hà đoán ra ngay là cậu đang giả bộ ngủ, sau đó bàn tay ấm áp khô ráo trượt vào trong chăn, “Vậy giờ dậy ăn gì đó đi, được không nào?”
Âm thanh mềm mại như có thể chảy ra nước.
Trâu Hàn không có cách nào giả bộ ngủ, cậu hơi né tránh tay anh, ngước mắt lên nhìn về phía Ngu Thành Hà.
Mặc dù là trong bóng tối, nhưng hai người cách nhau rất gần, Trâu Hàn có thể nhìn thấy màu băng lam trong đáy mắt Ngu Thành Hà chảy xuôi sự dịu dàng và sự vui mừng khó có thể che giấu.
Trong giây lát đó, tất cả cảm xúc thẹn thùng, lúng túng, không biết phải làm sao mà cậu nghĩ sau đêm đầu tiên sẽ xuất hiện, tất cả đều tiêu tan. Trâu Hàn nháy mắt mấy cái, nói, “Không dậy nổi.”
Mở miệng ra mới phát hiện cổ họng khàn đến đáng sợ, cậu phải ho khan hai tiếng để hắng giọng.
Ngu Thành Hà hơi sốt sắng, “Có đau không? Có bị thương không? Anh mua thuốc rồi, giờ em xài chút xem sao? Sáng giờ thấy em ngủ chưa tỉnh, may mà em không bị sốt, không thì anh đã đưa em tới bệnh viện rồi…”
Trâu Hàn lập tức xù lông, “Vậy em còn có mặt mũi nhìn ai sao?”
“Sao lại không chứ?” Ngu Thành Hà thấy cậu vẫn có thể nổi nóng, không có gì nghiêm trọng, bấy giờ mới hơi hơi yên tâm, tiện tay mở công tắc đèn tường, “Dậy để anh xem một chút rồi bôi thuốc cho em nào.”
Trâu Hàn cuối cùng vẫn đỏ mặt, dịch dịch cái mông không cho Ngu Thành Hà đụng vào, “Em không có bị gì hết, chỉ là… hơi mệt thôi à.”
“Không bị thương thật chứ?” Ngu Thành Hà sợ cậu ngượng nên không chịu nói thật, vẫn muốn tự mình kiểm tra một chút.
Trâu Hàn nhất thời cuống lên, cậu một bên quấn chăn kín mít, một bên nhịn không được mà đạp Ngu Thành Hà một phát.
Ngu Thành Hà đang nửa quỳ bên giường, trọng tâm không ổn định, trực tiếp bị một cú này đạp ngã ngửa ra thảm trải sàn.
Ngu Thành Hà: “…”
Trâu Hàn: “…”
Hai người cứ vậy một ngồi trên giường một nằm trên đất mà nhìn nhau, sau mấy giây đối diện nhau, đồng thời bật cười.
“Còn có sức để mà bạo lực gia đình ha…” Ngu Thành Hà cũng không vội bò dậy, cứ thế ngồi dưới đất, giơ tay nắm lấy bàn chân chưa kịp thu lại của Trâu Hàn, cười nói, “Vậy chắc là không bị thương thật, thế thì anh yên tâm rồi.”
Ngón chân Trâu Hàn rụt lại cuộn tròn, tối qua tuy Ngu Thành Hà rất hưng phấn, nhưng vẫn luôn rất dịu dàng, Trâu Hàn gần như không cảm thấy chút đau đớn nào, đương nhiên sẽ không bị thương. Còn hiện tại, đau thì có đau, nhưng nhiều hơn là một loại cảm giác không thoải mái khó có thể miêu tả.
“Xin lỗi em, tối hôm qua anh có làm em sợ không?” Ngu Thành Hà lại hỏi tiếp.
Thù hận anh chôn giấu trong lòng nhiều năm như vậy cuối cùng được báo, cảm xúc hôm qua quả thật có hơi bất ổn, đáng ra không nên dằn vặt Trâu Hàn. Nhưng Trâu Hàn thực sự quá dịu dàng, hoàn toàn không từ chối anh, khiến anh không thể kiềm chế. Hôm nay tỉnh lại thấy Trâu Hàn vẫn luôn ngủ say, trông có vẻ như mệt không chịu nổi, anh cũng có hơi hối hận.
“K-Không có.” Trâu Hàn lắp bắp nói.
Cậu không có kinh nghiệm, không biết người khác làm chuyện này như thế nào. Ngược lại lúc viết tiểu thuyết, cậu viết những cảnh thế này rất mãnh liệt, thế nên cậu vẫn cảm thấy có thể tiếp thu.
“Bảo bảo, anh yêu em.” Ngu Thành Hà ngoài dự đoán mà cúi đầu hôn lên ngón chân Trâu Hàn một cái, “Dậy ăn cơm đi.”
Hai má Trâu Hàn nhanh chóng phồng lên thành hai táo đỏ, ngơ ngác nhìn Ngu Thành Hà đứng dậy, nhìn anh kéo màn cửa sổ ra để ánh mặt trời chiếu vào, nhìn anh đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm… Ngu Thành Hà làm đủ thứ việc xong quay lại, nhìn thấy Trâu Hàn vẫn giữ nguyên tư thế vừa nãy, không hề động đậy thêm một chút nào.
“Lại ngẩn người nữa à?” Ngu Thành Hà nhéo cằm Trâu Hàn hôn một cái, “Bảo bảo ngốc ơi, đang nghĩ gì thế?”
Trâu Hàn gãi đầu, “a” một tiếng, quơ quào khắp nơi tìm quần áo để mặc vào.
Ngu Thành Hà cầm áo ngủ tới cho cậu, Trâu Hàn nhìn mặt trời bên ngoài, cuối cùng cũng xác định được bây giờ đã là buổi chiều ngày hôm sau.
“Anh không đi đóng phim hả?” Lúc đánh răng Trâu Hàn mới đột nhiên nhận ra.
Hôm qua Ngu Thành Hà đã xin nghỉ, hôm nay chắc không xin nghỉ thêm bữa nữa đâu nhỉ?
Việc quay chụp của đoàn phim phải làm sao bây giờ?
Cả đoàn phim đều biết bọn họ là… gì kia rồi à?
“Là ngày nghỉ.” Ngu Thành Hà nói.
“Ngày nghỉ?” Trâu Hàn ngậm một miệng đầy bọt ngẩng đầu lên, lúng búng hỏi, “Ngày gì mà được nghỉ?”
“Tiểu Lộ đạo muốn đi thăm Lộ đạo, nên cho mọi người nghỉ hai ngày.” Ngu Thành Hà kiên nhẫn giải thích.
Trâu Hàn nháy mắt mấy cái, “Ồ.”
Cậu cúi đầu súc miệng, vẫn cảm thấy không thích hợp lắm, “Lộ đạo vẫn khỏe hả anh?”
Ngu Thành Hà: “Lộ đạo rất khỏe.”
Trâu Hàn gật gật đầu đi ra ngoài, thời điểm bưng chén lên mới phản ứng lại, “Lộ Nam… cố ý cho nghỉ à?”
Ngu Thành Hà mở điện thoại ra cho Trâu Hàn nghe một đoạn ghi âm, là của Lộ Nam, “Tôi biết chắc ngày mai anh không quay phim được, thế nào cũng phải xin nghỉ, nên tôi cho mọi người nghỉ hết, cho hai người hai ngày xả láng đó. Hai ngày sau đoàn phim bắt đầu làm việc trở lại, không cho xin