Editor: juno
Văn phòng của Trịnh Diệc Chu tọa ven đường Kỳ Sơn, vượt qua trập trùng rừng cây mới thấy mái ngói thủy tinh lấp ló.
Trịnh Phái Dương đứng cuối dãy hành lang trong suốt, xoay cổ, ban nãy cô Trịnh túm mạnh quá, giờ cổ cậu mỏi nhừ.
Cậu không buồn gõ cửa kính, cứ thế bước vào căn phòng.
Người đàn ông nghiêm nghị ngồi sau bàn làm việc lớn trông thấy Trịnh Phái Dương, mặt mũi ông với cậu như đúc một khuôn mà thành song đôi mắt ông sắc nét hơn, hàng lông mày vắt ngang bên trên, không mang chất lạnh lùng trong trẻo của Trịnh Phái Dương mà rét căm căm.
Trịnh Phái Dương vén rèm cho căn phòng thêm chút rộng rãi sáng sủa.
Trịnh Diệc Chu chắp tay đứng dậy dưới ánh mặt trời, nói: "Mãi mới về một chuyến, con không muốn nói gì với bố sao?"
Trịnh Phái Dương nghĩ ngợi, chả có gì cần nói cả.
"Chuyện của Lâm Dụ để cô con giải quyết, thủ đoạn của cô con đáng gờm lắm." Trịnh Diệc Chu tự tiếp lời, "Nghe bảo nó thử vai phim của Lộ Tư Tề, có cần bố giúp không? Lộ Tư Tề là học trò Nhậm Lãng, hẳn sẽ nể mặt bố đấy."
Trịnh Phái Dương kinh ngạc ngẩng lên, lần đầu thấy Trịnh Diệc Chu quan tâm Lâm Dụ, cậu hoang mang hỏi: "Con không hiểu lắm.
Sao tự dưng bố quan tâm công việc của cậu ấy?"
Trịnh Diệc Chu ngừng một chốc rồi đáp: "Nếu con chịu dứt mối quan hệ vớ vẩn của mình, sau này bố sẵn sàng giúp đỡ bất kì khi nào con cần."
Quả nhiên.
Trịnh Phái Dương lắc đầu: "Khỏi, tự Lâm Dụ lo được, bố không cần nhọc lòng lo giùm."
Trình Diệc Chu nói: "Con phải rõ bố đang muốn giúp nó chứ không hãm hại gì.
Dù sao bố cũng nhìn Lâm Dụ trưởng thành."
Trịnh Phái Dương mỉm cười: "Thế bố cũng nên rõ con không đến trao đổi với bố."
Vẻ mặt Trịnh Diệc Chu tối sầm: "Ồ, thế con đến làm gì?"
Hàng mi Trịnh Phái Dương run rẩy, gần như không khống chế được cảm xúc.
Cậu bảo: "Đến chúc vợ chồng bố đằm thắm, gia đình bố hạnh phúc."
Ở độ tuổi khi cậu vẫn chưa biết gì, Trịnh Diệc Chu bỏ rơi người vợ kết tóc của ông, tìm kiếm niềm vui mới.
Từ bé Trịnh Phái Dương lớn lên trong vòng tay mẹ, nào hay gì về ba mình.
Đến khi gặp Lâm Dụ cậu mới biết đến một loại ánh sáng khác.
Cậu về nhà họ Trịnh, lên đại học lại dọn ra ở riêng, những năm tháng ngắn ngủi sống cùng Trịnh Diệc Chu chẳng khiến hai người thân thiết hơn là bao.
Mấy lần ở riêng với nhau cả hai đều lạnh nhạt, từ lúc Trịnh Phái Dương công khai xu hướng tính dục thì bố con hai người chẳng buồn duy trì lớp vỏ hòa bình.
Tia nắng trời bị mây che khuất, nhiệt độ trong phòng bỗng tuột xuống, Trịnh Diệc Chu nhìn Trịnh Phái Dương chưa bao giờ bày chút xúc cảm trước mặt ông, hồi lâu sau đành thở dài: "Được rồi, phải làm gì con mới chịu chia tay với nó?"
Trịnh Phái Dương lắc đầu: "Làm gì cũng không thể."
Tay Trịnh Diệc Chu run từng hồi khó thấy, người họa sĩ lớn điều khiển nét cọ điêu luyện như chuyện ăn cơm uống nước ngày thường thế mà giờ chẳng thể điều khiển được tiết tấu cuộc đối thoại, ông dằn không nổi cơn sốt ruột, đứng bật dậy.
Trịnh Phái Dương ngồi đấy một hồi, cả hai không nói thêm gì nữa, thấy vậy cậu chào: "Con về đây."
Trịnh Diệc Chu nhìn cậu: "Cất công đến đây rồi, con không nán lại ăn chung một bữa sao?"
Trịnh Phái Dương nói: "Thôi ạ, Lâm Dụ còn chờ con ở nhà."
Ví như một cán cân vậy, đầu này đặt mình, đầu kia đặt người thương, mọi cảm tình bắt đầu từ khi chiếc cân lệch hẳn về một phía.
Rồi dần dà cán cân đảo chiều hướng về bản thân, đến một ngày nào đó nó lệch hẳn bên mình, thế nghĩa là mảnh tình này không thắng nổi hiện thực.
Đành phải mời người bên kia xuống, chọn một quả cân khác đặt lên.
Vì đã trải qua lời giã từ dứt khoát nhất trần gian, Trịnh Phái Dương nghĩ tình yêu rồi cũng thế, dẫu lòng yêu có đậm sâu, cảm tình có quý báu đến dường nào ắt cũng sẽ mai một theo thời gian.
Nhưng đến khi Trịnh Phái Dương đặt một người lên cân, cậu mới phát hiện trên đời có những người nặng lắm, cán cân mãi không dời, chỉ đành để đấy cung phụng.
Đương lúc này quả cân trong lòng Trịnh Phái Dương vừa gây chuyện lớn.
Khi Thẩm Thanh Hằng bưng nồi đất đựng sườn đến, ông dặn: "Thịt hầm chín rồi, lúc hai đứa con ăn nhớ thêm củ từ vào là được."
Lâm Dụ ngại không dám xin ông Thẩm thêm củ từ đành phải ra siêu thị mua.
Hồi đó khi anh vừa nhận giải diễn viên mới thì danh tiếng phất lên, người trên đường nhận ra anh không ít.
Từ lúc ảnh chụp Lâm Dụ ngồi chồm hổm trước cửa khu nhà cùng biển số xe đạp của anh bị fan phát tán trên mạng, Lâm Dụ không dám đi xe đạp nữa, bằng không Cố Ninh lại mắng một trận rồi trừ lương anh, thế thì mất nhiều hơn được.
Cách nhà không xa có một siêu thị, đi bộ vài bước là đến.
Khu căn hộ này do một tay Lâm Dụ tỉ mẩn chọn ra, không có gì nổi bật ngoài giá cả đắt đỏ.
Địa ốc và an ninh khá ổn, cây xanh um tùm, cảnh quan xinh đẹp, chỉ có điều đường vào hơi ngoằn ngoèo, chung quanh cơ man là những khu nhà có mới có cũ, muốn ra đường lớn phải vòng vèo bảy tám khúc ngoặt.
Mấy người nổi tiếng hay những kẻ lắm tiền đều ưa yên tĩnh, thà ở xa một chút chứ không chịu cầu an yên giữa lòng thành thị tấp nập.
Tuy khu này vừa được xây nhưng các cụ cao tuổi đến ở khá nhiều.
Để tiện cho Trịnh Phái Dương đi làm, Lâm Dụ đành cắn răng chi trả.
May mà dứt khoát chọn mua, sau này bỗng dưng chỗ hai người được sáp nhập vào một khu ven đấy có trường tiểu học trọng điểm, giá trị tăng vọt, nếu tính giá hiện giờ thì anh lời hẳn hai buồng toilet.
Lúc Lâm Dụ xách bịch nylon ra đến bãi đỗ xe bỗng thấy gì đấy.
Anh vừa bước đến cạnh xe thì người theo sau cũng dừng chân.
Lâm Dụ siết chặt túi đồ.
Người này từ lúc Lâm Dụ vào bãi xe đã theo đuôi anh, hắn ta mặc hoodie đen kịt, trùm mũ trên đầu, mang khẩu trang đen che cả gương mặt, không tài nào nhận ra nổi đấy là ai.
Hẳn không phải paparazzi vì bọn họ không công khai tiếp cận anh vậy được, Lâm Dụ thấy tên đấy có ý đồ bèn lén ngoái lại đánh giá dăm ba lần.
Vóc dáng cao ráo, lưng rộng còn thẳng, vừa nhìn đã thấy khó xơi, may mà anh có vũ khí trong tay.
Hắn ta vừa hay quay sang, nhìn thẳng Lâm Dụ, từ trên xuống dưới chỉ lộ mỗi đôi mắt to.
Hắn bước từng bước đến gần