Editor: juno
Lúc về Lâm Dụ mua một bịch táo mèo ngâm đường ăn chóp chép.
Nhờ thế mà tâm trạng vui vẻ hơn, hắn thấy mình vẫn là đóa hoa vua trong đoàn kịch Bách Hoa.
Trịnh Phái Dương vẫy tay chào, nét cười chìm dưới vầng trăng: "Lâm Dụ ơi, hẹn mai gặp nhé."
Khóe miệng Lâm Dụ lấm tấm đường, ngọt ngào đáp: "Ừa, mai gặp nha Lâm Lâm."
Sang hôm sau Lâm Dụ vội vã chạy đến trường để gặp Lâm Lâm, thế mà chẳng thấy đâu.
Rồi cả mấy ngày sau cũng thế, lớp học không còn cậu nữa.
Mỗi ngày Lâm Dụ đều xách sữa bò của mình bằng tay trái, tay phải treo túi đựng sữa chua cho Trịnh Lâm Lâm, hai tay hai món đến trường.
Thế nhưng chiếc bàn trong lớp cứ hoài trống chỗ.
Lâm Dụ gặp lại Trịnh Phái Dương trước giường bệnh Đường Viện.
Tình trạng mẹ Trịnh không mấy khả quan, ăn cơm uống nước phải dựa hết vào ống thông dạ dày.
Giờ mẹ Trịnh không thể kể Hoàng tử bé cho Lâm Dụ và Trịnh Phái Dương nghe được nữa rồi.
Trịnh Phái Dương ngồi xổm bên tay mẹ, cậu sợ đánh thức người trên giường, chỉ dám vùi đầu vào chăn khẽ nức nở.
Mùi nước sát trùng trong bệnh viện làm cậu bé Lâm Dụ khó chịu, hô hấp như nghẽn lại.
Trông thấy đôi mắt đẫm nước của Trịnh Phái Dương tức thì lòng càng thêm bức bối, hệt như có ai dìm đầu mình vào lòng nước biển.
Vừa thấy Lâm Dụ, Trịnh Phái Dương vội quệt mặt, trốn ngay ra sau rèm cửa, nuốt bao tiếng khóc nấc vào trong.
Có bóng cậu loang trên rèm, trông như chú ưng con bị mẹ bỏ rơi lại tổ một mình.
Lâm Dụ đứng đấy ngoắc mấy ngón tay đan nhau, không biết làm gì cho phải.
Hắn nghe tiếng monitor cứ vang không ngừng, đắn đo hồi lâu cuối cùng vẫn vén màn che màu xanh lam, bước đến bên ô cửa sổ, chui vào sau tấm rèm, ngồi chồm hổm cạnh Trịnh Phái Dương.
Ánh trời ngoài kia ùa vào ôm lấy hai đứa bé.
Trịnh Phái Dương ngẩng mặt nhìn, môi dưới có vết răng cửa, nước mắt còn vương trên mi.
Lâm Dụ lặng yên một chốc, sau đấy thò tay vào túi móc được tờ khăn giấy nhàu nhĩ, hắn tỉ mỉ vuốt phẳng phiu, gấp lại gọn gàng, rồi mới đưa Trịnh Phái Dương, dịu dàng khe khẽ: "Lâm Lâm ơi, đừng khóc."
Năm ấy, hoàng tử bé đánh mất đóa hồng, nhưng có chú cáo đã tìm thấy cậu.
Đường đời thuở thiếu niên đâu bao giờ cố định, ai biết liệu hôm nào bỗng chệch bước rẽ ngang.
Biến cố ngoài kia như một bàn tay lớn, lay chút thôi mà đời hóa nương dâu.
Sau khi mẹ Trịnh Phái Dương qua đời, cậu được nhà họ Trịnh đón về.
Trịnh Diệc Chu gửi cậu vào một trường trung học tư nhân ven ngoại thành.
Ngôi trường đấy nổi danh khó vào mà cũng khó ra, Lâm Dụ sao mà đậu nổi, chỉ đành hiên ngang "làm trùm" trường cấp 2 ngay ngõ nhà.
Hắn và Trịnh Lâm Lâm cách nhau ba tiếng địa lý.
Thuở ấy chưa có điện thoại cảm ứng, mọi người vẫn dùng điện thoại cục gạch nhắn tin bằng chín nút phím, nào ai biết Wechat là gì, muốn gửi tin ai chỉ đành bấm bụng nhón ra từ chút tiền ăn, nhắn thiếu một dấu chấm câu thôi cũng thấy ôi sao phí quá.
Cái thời thư tín đắt đỏ thì phí yêu nhau cũng thành cắt cổ.
Nghe đâu cô bé lớp trưởng lớp bên ngày nào cũng nhịn ăn nhịn uống, tiết kiệm mấy đồng để nạp điện thoại nhắn tin với bạn trai.
Nghe đâu có cậu học sinh lén bán thẻ cào điện thoại với giá cao trong WC bị thầy hiệu trưởng bắt được.
Nghe đâu có hai anh chàng muốn cua hoa khôi, tranh nhau nạp tiền điện thoại cho cô nàng.
Lâm Dụ nghe mấy tin đồn đấy thấy ngạc nhiên vô cùng.
Trên điện thoại nắp trượt của Lâm Dụ có móc một sợi dây đỏ, hắn hay đeo vào tay, đến tối lại chui vào chăn vừa nghịch dây vừa nhắn tin với Trịnh Phái Dương.
Ngày nào Lâm Dụ cũng có chục điều muốn kể, hệt như cậu nhóc tiểu học hồi ấy, khi tay hắn đẽo sọt, chân thì nhảy nhót, vừa rải đậu xung quanh, vừa liến thoắng liên hồi.
Thế mà cả tối nay Lâm Dụ cứ nhắn rồi xóa, xóa rồi lại nhắn, cuối cùng chỉ gửi một tin.
Lâm Dụ: Lâm Lâm ơi, cậu chọn trường cấp ba chưa?
Trịnh Phái Dương trả lời rất nhanh: Chưa chắc nữa, nhưng tớ muốn vào Cảnh Hành.
Lâm Dụ: Thế tớ cũng muốn đến Cảnh Hành! Lâm Lâm nhớ chờ tớ nhé!!!
Trịnh Phái Dương: Được.
Sao cậu chưa ngủ? Mau ngủ thôi.
Lâm Dụ: Ừa ừa, cậu ngủ ngon.
Trịnh Phái Dương: Ngủ ngon.
Từng chữ trao đi chẳng hề dễ dàng, mỗi câu chúc ngủ ngon đều dịu dàng cẩn thận, mỗi lời hứa gặp nhau đều có vết truy về.
Lâm Dụ nhét điện thoại dưới gối, buông tiếng thở sâu chìm vào giấc mộng.
Mùa đông năm ấy, Lâm Dụ học thêm đến tận tối mịt, khi ngủ cũng mơ thấy toàn công thức.
Sang xuân năm sau, Trịnh Phái Dương được tiến cử vào Cảnh Hành, đặt chân sớm trên dãy hành lang rợp bóng ngô đồng.
Mùa hè cùng năm, Lâm Dụ đạt 410 điểm trong kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông, chốt sổ học sinh đậu Cảnh Hành.
"Lâm Hoặc mày ơi! Tụi mình học chung!" Phó Đản vào lớp thấy Lâm Dụ tức thì nhào đến.
"Cút coi đồ thất học!" Lâm Dụ đẩy Phó Đản, nhìn chung quanh, "Trịnh Phái Dương đâu rồi?"
Phó Đản quen cả hai từ hồi tiểu học, cậu chàng cốc đầu Lâm Dụ: "Trịnh Phái Dương nhà mày trong lớp nâng cao chứ đâu.
Cậu ấy đứng đầu danh sách tiến cử đó."
Lâm Dụ há hốc: "Hở, có lớp nâng cao hả?"
Lâm Dụ học ói máu mới đậu Cảnh Hành, thế mà giờ Trịnh Phái Dương là học sinh tiêu biểu lớp nâng cao, còn hắn chỉ là học sinh thường lớp thường, giữa họ cách nhau tận trăm thằng Phó Đản.
Lâm Dụ ủ rũ nằm trườn ra bàn, trông y như con cá mắc cạn đang thoi thóp thở ngáp — Hiến nửa cái mạng mới đậu Cảnh Hành, nếu giờ thi vô lớp chuyên, thôi thôi, thà chết còn hơn.
"Lâm Lâm ơi Lâm Lâm, tớ với cậu tuy không chung lớp nhưng lúc về cậu nhớ chờ tớ ngay cửa nhé.
Tớ không về một mình được đâu mà." Lâm Dụ ghé vào ô cửa sổ lớp nâng cao, nắm bàn tay Trịnh Phái Dương tỏ vẻ đáng thương, gương mặt hắn buồn bã.
Trông qua chẳng khác nào cảnh tượng người bên trong kẻ bên ngoài, ngăn nhau bởi chấn song sắt, chục năm mới gặp một lần.
Trịnh Phái Dương buông bút, đáp: "Cậu về trước đi.
Lớp nâng cao có tiết tự học tối, lúc tớ tan học thì đã muộn rồi."
Lâm Dụ níu tay áo cậu: "Tớ cũng phải học mà.
Lớp tớ cũng có tiết tự học."
Trịnh Phái Dương nhìn hắn, chẳng biết phải làm sao: "Lớp tớ cày nhiều vì trong lớp có học sinh thuộc diện tiến cử, lớp cậu học làm chi."
Lâm Dụ đâm đầu nói bừa: "Lớp tớ, lớp tớ muốn phục thù."
Phó