Editor: juno
Lâm Dụ năn nỉ ỉ ôi miết mới kéo được Trịnh Phái Dương về nhà, tay anh ôm eo cậu mãi, đến tận trước cửa thang máy vẫn không buông.
Trịnh Phái Dương: "Tới đây rồi anh thả tay ra được chưa, em có chạy đâu?"
Lâm Dụ nghiêm túc nhìn cậu: "Nói không chừng lại có đấy, nếu không nhờ Soda chắc em bỏ đi luôn rồi."
Vừa vào cửa Soda liền bật dậy từ ổ của nó, dụi đầu quanh chân Trịnh Phái Dương kêu meo meo.
Mới mấy năm trước nó còn là chú mèo con được Trịnh Phái Dương nhặt về từ dưới lầu, hôm nào cũng cụp đuôi nằm cạnh giày thể thao của cậu.
Điệu bộ làm nũng của nó trông y hệt cái người hay đu lấy cậu rồi giả bộ đáng thương, khiến lòng Trịnh Phái Dương nhũn cả ra.
Đến khi bừng tỉnh thì mèo đã nằm gọn trong lòng liếm cúc áo cậu rồi.
Tiếc thay, năm tháng không tha ai, cũng chẳng tha mèo.
Mèo con đáng yêu năm nào giờ tiến hóa thành chú mèo già gió chiều nào theo chiều nấy.
Nếu chỉ có một người ở nhà thì Soda chẳng bao giờ trưng mặt niềm nở đâu.
Nhưng khi muốn giữ cả Trịnh Phái Dương và Lâm Dụ ở lại, nó sẽ tìm mọi cách bám lên người, muốn gỡ cũng không được.
Từ ngày Trịnh Phái Dương bỏ đi, Soda đã tuyệt thực tỏ vẻ không vui suốt ba ngày rồi, nó với Lâm Dụ gầy hẳn.
Thế mà giáo sư Trịnh chẳng quan tâm gì một người một mèo thành tâm ngồi đợi ở nhà.
Giờ Lâm Dụ vất vả lắm mới đón được người về, lòng anh phơi phới, muốn làm chút chuyện vui.
Anh bế Trịnh Phái Dương từ cửa vào ghế sô pha, thả cậu lên đấy.
Một chân cậu tì gối trên đệm mềm, chỉ còn một chân đỡ cả cơ thể, sức nặng dồn hết lên người đằng sau.
Lâm Dụ vội vã cởi quần của Trịnh Phái Dương, liếm mút cần cổ cậu, thân nhiệt người thương trong lòng anh tăng vọt.
Một tay Lâm Dụ luồn vào trong quần, tìm đến vật giữa đùi, rồi nắm lấy nó lên xuống theo nhịp thân quen.
Sống lưng Trịnh Phái Dương mềm mại, nửa người trên ưỡn về trước, bờ ngực tựa trên thành ghế.
Quần cậu tuột dưới chân, áo sơ mi nhàu nhĩ, nửa hàng cúc mở toang.
Tay còn lại của Lâm Dụ níu cằm cậu, xoay Trịnh Phái Dương lại trao nhau cái hôn, môi chạm môi, đầu lưỡi luồn mút theo tiết tấu bàn tay bên dưới.
Trịnh Phái Dương xuất trong tay anh như mọi khi, Lâm Dụ lau thứ chất nhớp nháp giữa đùi cậu, sau đấy đút vào.
Gần một tháng không làm, nơi đấy của Trịnh Phái Dương khít chặt, Lâm Dụ không vào hết được, anh không dám dùng sức nên chỉ đành ôm eo cậu cọ vào giữa khe.
Cứ thế nửa ngày trời, Lâm Dụ trông y như chú chó lạc nhà, quanh quẩn ngoài cửa mà không vào được.
Trịnh Phái Dương không nhịn nổi nữa, quay đầu nói trong tiếng thở gấp: "Anh muốn vào thì vào nhanh đi, đừng cà em nữa mà."
Giây phút Lâm Dụ được cổ vũ, anh hít một hơi, đâm thẳng vào sâu bên trong, huých thắt lưng nương theo vết dịch nhầy đút trọn cho Trịnh Phái Dương.
Bên trong vừa nóng vừa chặt, xúc cảm quen thuộc bủa vây tim anh.
Trịnh Phái Dương mẫn cảm hơn ngày thường, từng cơn co siết ôm lấy Lâm Dụ đang dốc sức.
Người sau đẩy vào mỗi lúc một sâu sâu.
Cánh tay vốn níu trên thành sô pha giờ rũ trên sàn, đầu ngón tay nguệch ngoạc những đường tròn nương theo nhịp eo chuyển động.
Lâm Dụ với đến tay cậu, mười ngón tay triền miên đan vào nhau, anh kề vào vành tai lan sắc hồng của Trịnh Phái Dương, chất giọng trầm rên rỉ cái tên nương náu đầu quá tim.
"Lâm Lâm ơi, Lâm Lâm."
Mắt Trịnh Phái Dương ngập sương mù, tấm thân mênh mang chốn hư vô, chỉ biết nương nhờ trực giác tìm đến nguồn âm thanh.
Cậu vươn đầu lưỡi liếm những giọt mồ hôi trên chóp mũi Lâm Dụ, rồi rướn người đến cắn bờ môi dưới của anh, nuốt bao tiếng nỉ non vang tên trong vòm họng.
Vùng bụng dưới rực nóng, Lâm Dụ sít sao ôm lấy nơi giao nhau giữa hai người, có cơn run rẩy không dằn xuống được xộc lên.
Dư âm còn quẩn quanh sau khi xuất, những ngón tay tê rần, hốc mắt Lâm Dụ đỏ bừng, cổ họng khàn thấm mệt, nhưng lòng thì đầy ắp vị ngọt.
Lâm Lâm của anh tuyệt vời quá, làm gì cũng tốt, thậm chí lúc cáu kỉnh trông cũng tuyệt quá trời.
Lâm Dụ ôm Trịnh Phái Dương ngả người trên sô pha trong niềm thỏa mãn, suýt nữa ngủ gục luôn trên đấy.
Sau một hồi, những xúc cảm hân hoan trong ngực anh chợt vụt tắt.
Trịnh Phái Dương đẩy tay anh ra, đứng dậy.
Lâm Dụ mở mắt, nhìn từ chính diện mới thấy đầu gối Trịnh Phái Dương tì trên sô pha hằn vết đỏ, anh đau lòng chết đi được: "Sau này anh sẽ dịu dàng lại.
Mình làm trên giường vẫn êm ái hơn em nhỉ, hôm qua anh vừa mới lót tấm đệm dày lắm."
Trịnh Phái Dương đang cài nút quần, nghe vậy lườm anh: "Giờ em đến chỗ làm soạn hành lý.
Tối nay em phải bay sang Bắc Kinh rồi."
"Cái gì!?" Lâm Dụ giật bắn từ trên ghế.
Trịnh Phái Dương lười trả lời, cậu cúi đầu cài khuy áo sơmi, hình như có chiếc cúc bị Lâm Dụ đá vào nơi xó xỉnh nào rồi, chiếc áo nhàu nhĩ.
Cậu đành cởi phăng áo vứt lên bàn trà, nửa người trần trụi hỏi Lâm Dụ: "Anh còn sơ mi sạch không?"
Lâm Dụ ngồi trên sô pha, cái nốt nút cuối cùng cho Trịnh Phái Dương, oan ức sụt sịt chẳng buông: "Huhu hai đứa mình mới hòa nhau, chưa làm ăn được gì hết mà."
"Anh đừng thế nữa xem nào.
Không biết xấu hổ à?" Trịnh Phái Dương đánh bàn tay đang lén lút mò vào trong vạt áo mình.
Lâm Dụ khổ quá: "Sau tự dưng lại đi công tác? Hay anh đi chung với em nhé?"
"Không cần đâu." Trịnh Phái Dương cau mày, "Kinh phí nghiên cứu khoa học quý này của viện vượt mức dự tính nên em phải đến Bắc Kinh xin gia tăng tài chính."
"Em đi bao lâu?" Lâm Dụ ngoắc lấy ngón tay cậu, hỏi.
"Nhanh thì hai ba ngày, chậm thì năm sáu hôm, bao giờ bọn họ cho tiền thì em mới về được."
Trịnh Phái Dương day trán thở than: "Nghĩ đến chuyện giao thiệp với đám đấy là em đau đầu."
Nhìn vết xanh loáng thoáng trên mặt Trịnh Phái Dương, Lâm Dụ đau lòng: "Hạng mục của em còn thiếu bao nhiêu tiền?"
Trịnh Phái Dương đáp: "Cỡ 800, 1 vạn gì đấy, dự án tàu tuần tra của tụi em dùng vốn nhà nước, nhưng chi phí phần cứng cao hơn tụi em nghĩ, quỹ tài chính không chi trả được, thành ra tiến độ cứ dậm chân tại chỗ.
Mọi người đặt nhiều kỳ vọng vô chuyến đi này lắm, họ mong thu hút được vốn đầu tư, nếu không thì sẽ không tạo thành phẩm được, bao công sức đổ sông đổ biển hết."
"À." Lâm Dụ ngoẹo đầu đăm chiêu rồi nói: "Vậy em đợi anh thay quần áo nha, anh tiễn em đến sân bay."
Dọc đường đi Cố Ninh gọi cho Lâm Dụ, báo rằng sắp tới có dự án chụp quảng cáo, đối tác là một nhãn hiệu vừa nổi, đây là lần đầu Cố Ninh làm ăn với họ.
Trịnh Phái Dương nhìn anh cúp điện thoại thì hỏi: "Chụp quảng cáo vui lắm à? Em tưởng đó giờ anh không thích làm mấy việc này?"
Lâm Dụ chống má nhìn cậu: "Không thích bằng đóng phim, nhưng dù sao cũng là một phần công việc.
Chụp đại vài tấm là có thù lao nhiều hơn người bình thường vất vả làm việc rồi, sao phải bực bội làm chi.
Hơn nữa đâu có ai thích làm việc.
Em vốn cũng không