Vĩ Trang cũng không ngờ rằng yêu cầu của Tiểu Viên lại là hỏi cô ấy có nhớ cô hay chăng, trong mắt cô ấy hiện lên cảm xúc phức tạp lại ngắn ngủi, yên lặng không nói gì.
Tiểu Viên cắn môi dưới, gương mặt ửng đỏ, nhưng đôi mắt vẫn cứ nhìn cô ấy.
Trong ngoài màn hình đã trầm lặng vài giây.
Chợt Vĩ Trang rũ mi mắt xuống, cho dù là cách qua màn hình IPad, thì Tiểu Viên cũng có thể nhìn thấy bóng mờ của hàng mi thật dài của người ấy dừng trên làn da trắng như ngọc kia, tựa như canh giữ tình cảm khó có thể diễn đạt thành lời của người ấy.
Thôi đi, nếu không thì cứ nói sang chuyện khác vậy.
Tiểu Viên có chút thất vọng, chẳng qua mềm lòng càng nhiều hơn.
Khi cô vừa muốn nói gì đó, thì chất giọng hơi thấp đầy thu hút của Vĩ Trang đã xộc tới trước cô một bước, vào trong không khí bên này của cô: "Có."
Tiểu Viên cũng chưa chuẩn bị tâm lý để ứng đối uy lực của lời đáp này, khuôn mặt cô đột nhiên rực cháy, vội vã tóm chăn trùm kín mình.
Chiếc chăn mềm mại che kín tiếng la hét của cô, trái tim bịch bịch bịch sắp nhảy từ cổ họng ra ngoài.
Người phụ nữ trong màn hình đều thấy hết toàn bộ trong mắt, nụ cười nhàn nhạt đã nhuộm lên trong con ngươi thăm thẳm như sao của cô ấy.
Cô ấy cứ nhìn vào chiếc chăn trên giường vén ra từng chút từng chút như thế, mái tóc đen nhánh phất ra sau, mặt mày tươi tắn rực rỡ kia của Tiểu Viên lộ ra, hai má đỏ rực, sóng mắt lay chuyển mềm mại, trong sáng linh động hướng qua đây.
Phong tình đan xen giữa thiếu nữ và phụ nữ thành thục độc đáo trên người cô thật sự rất câu người.
Ánh mắt của Vĩ Trang đọng lại một hai giây, khoảnh khắc đối diện rõ ràng với ánh mắt của Tiểu Viên, thì cô ấy lại tránh né một chút theo bản năng.
Có đến mấy giây, các cô đều không nói lời nào.
Khuôn mặt của Tiểu Viên dựa gần cái ly, Vĩ Trang, nhìn từ góc độ này, cổ áo của bộ đồ ở nhà chỉ để lộ ra một chút xíu da thịt, có một cảm xúc cấm dục vô cùng.
Cổ họng cô có hơi ngưa ngứa, thật muốn đi cắn cổ áo của người ấy, đi khinh nhờn chiếc cổ của người ấy......
Bởi vì xung động nổi lên bất thình lình này mà Tiểu Viên càng thêm đỏ mặt tía tai, khẽ cắn môi, cuối cùng đánh vỡ sự yên lặng mập mờ này, cô nhỏ giọng oán giận: "Người vì sao lại bận như vậy chứ!"
Từ từ, điểm này cũng không thể trách Vĩ Trang, bản thân cô mà bận lên thì cũng làm liên tục không ngơi nghỉ.
"Em thật sự rất muốn gặp mặt cùng người mà......" Cô lại vùi nửa khuôn mặt vào chăn, lông mi chớp chớp.
Càng muốn hôn người, thân mật với người á.
Một câu này cô không có can đảm nói ra, chỉ có thể dựa vào ánh mắt của cô để biểu đạt.
"......" Ánh mắt của Vĩ Trang lay động, tựa như muốn nói gì, lại khắc chế giữ lại.
"Được rồi." Tiểu Viên thoáng gãi lên khuôn mặt nóng bừng của mình, cảm thấy bản thân nên thu liễm một chút, bằng không đêm nay có thể không cách nào ngủ được, nhưng vẫn không nhịn được mà làm nũng một câu: "Vậy người......!phải xử lý xong việc nhanh một chút nha."
"Được." Vĩ Trang thoáng gật đầu về phía cô.
"Khụ," Tiểu Viên vẫn luyến tiếc ngắt đứt video với người ấy: "Em nói với người nè, hôm nay cô Lữ Việt đã vào đoàn, hơn nữa lại còn tán gẫu với cô Chu."
"Mọi người đều nhìn lén các cô, chờ xem liệu các cô có cãi nhau hay không......" Tiểu Viên cười, chia sẻ chuyện hóng hớt với người ấy: "Ngay cả chị Thần Ảnh và chị Trịnh Hoàn cũng y vậy......"
"Không ngờ rằng các cô nhìn qua còn rất hòa hợp."
"Còn có một điều càng không thể tưởng tượng hơn, đạo diễn tiểu Từ, chính là Từ Mộc Dịch, con trai của biên kịch, thầy Từ Thù Dân," Tiểu Viên lo người ấy không nhận biết được người, bèn cố gắng hết sức nói ra thân phận đến mức hoàn chỉnh một chút: "Người biết không, cậu ta thế mà là con nuôi của cô Chu cùng cô Lữ!"
Lông mày Vĩ Trang hơi thoáng chau lại, cảm xúc trong mắt càng mỏng manh hơn một chút, cũng không phát biểu ý kiến gì.
Tiểu Viên mẫn cảm nhận ra cảm xúc của người ấy có chút thay đổi.
Trong quá khứ, khi cô nói về một ít chuyện đời thường với người ấy, Vĩ Trang tuy rằng cũng nhàn nhạt, nhưng cũng không phải cái loại cảm giác này.
"Chu Ngạc Hoa đã phối hợp diễn với cô?" Người ấy đột nhiên hỏi.
Tiểu Viên ngẩn người, trả lời: "Vâng."
Vĩ Trang tiếp tục hỏi: "Bà ta đối với cô thế nào?"
Tiểu Viên chớp chớp mắt, rất thắc mắc khi Vĩ Trang lại hỏi cô như vậy.
Cô nhớ lại một chút, trả lời theo tình hình thực tế: "À, rất tốt......"
Cô và Chu Ngạc Hoa có mấy cảnh diễn, đã diễn hai cảnh.
Tiếng tăm của những diễn viên trong đoàn phim 《 Cung đình thâm sâu 》 này muốn lớn bỏ xa tít tắp so với đạo diễn, cho nên liền không tồn tại loại chuyện đạo diễn đè áp diễn viên một bậc, cái này có lợi cũng có hại.
Đổi là đoàn phim khác thì có thể chính là tình huống diễn viên sẽ tản mạn đối phó qua loa, nhưng đoàn phim này, hay chính là ở chỗ sức căng tính theo giây giữa các diễn viên.
Bởi vì có tiền bối lớn vô cùng lợi hại ở đây, còn có đồng lứa không quá cách biệt địa vị, danh tiếng suýt soát diễn với nhau, cho nên không có ai dám thái độ ngạo mạn, đều là khiêm tốn cẩn thận, trạng thái tốt nhất của mỗi một người đều được k1ch thích ra.
Chu Ngộ cùng Tiểu Viên đều may mắn có cảnh diễn đơn độc trực tiếp cùng Chu Ngạc Hoa, Lữ Việt bọn họ.
Chu Ngộ khi trước diễn cùng Chu Ngạc Hoa thì căng thẳng đến không phát huy ra được, liên tục ăn NG.
Khi ăn đến lần thứ 15 thì bản thân anh ta cũng bứt rứt đỏ hết cả mắt, Chu Ngạc Hoa vẫn chưa nói gì, đạo diễn tiểu Từ thấy trạng thái của anh ta quả thật không ổn, liền hô tạm dừng.
Chu Ngộ suýt nữa thì đã quỳ xuống với cậu.
Anh ta nói với Tiểu Viên: "Dù sao thì chính là rất khó chống chịu."
Tiểu Viên đặt mình vào một chút thì cũng hiểu được, trong lòng anh ta quá lo sợ, càng muốn diễn tốt thì càng diễn không tốt.
Chu Ngộ nói: "Hoàn toàn là vấn đề của tôi, cô Chu thật ra có phối hợp diễn với tôi."
Phối hợp diễn là chỉ, ở cảnh diễn đối đáp trực tiếp, thời điểm ống kính xồ đến một trong hai phía, khi một bên còn lại đang biết rõ ống kính sẽ không quay đến mình, mà vẫn sẵn lòng tiếp tục diễn tiếp với bạn, để quá trình biểu diễn này của bạn xong xuôi trót lọt.
Nói như vậy, diễn đối đáp cùng tiền bối, bà có chịu phối hợp với bạn hay không, hoàn toàn dựa tâm tình của bà.
Bởi vì bà lại không nằm trong ống kính, diễn có tốt hay không cũng chẳng liên quan đến bà.
Cho nên rất nhiều tình huống, đặc tả lớn càng giống như là màn độc diễn, mà rất nhiều người khi đóng phim thì cần phải có tương tác, bằng không diễn lên thì sẽ rất khô khan.
"Chính là, bà chịu phối hợp diễn với tôi thì tôi lại càng căng thẳng hơn, ôi, tiết tấu hoàn toàn rối loạn." Cả người Chu Ngộ đều héo rũ trong ngoài: "Tôi đã quá vô dụng!"
Năng lượng tỏa ra kia của Chu Ngạc Hoa quá dọa người, nếu biểu diễn của bạn quá kém cỏi, thì bà cũng sẽ không nói gì, nhưng khóe mắt đuôi mày kia đều là sức ép uy lực vô hình, ép tới người ta