Chu Ngạc Hoa để Tiểu Viên dựa vào trong lòng ngực bà.
Bà hơi khẽ cúi đầu nhìn thử, chậc một tiếng, cười: "Con bé này còn rất bướng."
Bác sĩ của đoàn phim đã tới xem qua, nói không có gì đáng ngại.
Bà cũng không để ý tới nét mặt của những người xung quanh, quay đầu nói với Từ Mộc Dịch: "Tiểu Mộc Dịch à, cho nghỉ ngơi một lát đi."
Thái Quyển và Điền Điền nửa ngồi xổm xuống, lo lắng nhìn Tiểu Viên, đối với sự săn sóc rõ rệt này của Chu Ngạc Hoa, cũng hơi vừa mừng vừa lo trước yêu thương này.
"Cô Chu à, để tôi đỡ em ấy cho, em ấy nặng......" Thái Quyển cười ăn theo, duỗi tay qua.
Chu Ngạc Hoa thoáng nhìn anh ấy, rồi liền buông tay, đứng dậy đi mất.
Bà cùng Tiểu Viên hai người nghỉ ngơi, hiện trường chuyển sang quay phần diễn của người khác.
Hà Thần Ảnh yên lặng nhìn Tiểu Viên vài lần, thấy cô chỉ là nhất thời mệt mỏi, cũng liền yên tâm đi trang điểm bổ sung, chuẩn bị cho phần diễn của cô ấy.
Đứng ở góc khác, trợ lý Cao thu tầm mắt từ trên người Tiểu Viên về lại, dõi theo Hà Thần Ảnh như có suy nghĩ gì.
Nếu cô ấy không có nhìn lầm, thì vừa rồi Hà Thần Ảnh lúc ban đầu cũng đã bước nhanh vài bước về hướng Tiểu Viên, vẻ mặt đều là sự lo lắng.
Trợ lý Cao thoáng sờ cằm suy tư, cùng với khẽ lắc đầu, cô ấy cũng cười bản thân đã nghĩ nhiều:
【 sao có thể chứ! Hà Thần Ảnh là gái thẳng như sắt thép mà lại! 】
【 ai, mình thật là, lo lắng vớ vẩn thay sếp mình! Ha ha ha ha 】
Trợ lý Cao cũng chẳng nghĩ tiếp nữa, đi đuổi theo xem Tiểu Viên.
Buổi chiều là cảnh của Tiểu Viên và Hà Thần Ảnh.
Hoàng tử út bất hạnh chết yểu, hiềm nghi của Thái tử lớn nhất, Hoàng hậu cầu xin thương tình không có kết quả.
Trịnh Quý phi cắn chặt, kết hợp với thế lực nhà mẹ của cô ta, nhất định phải phế được Thái tử.
Trong triều, mấy phe phái thế lực xuất hiện những thay đổi kỳ quái, đấu đá ngấm ngầm.
Trong đó có không ít người nêu ra Thái tử thất đức, theo lý nên phế Thái tử đi, sửa lại lập Duệ Thân vương.
Cô cô của Hoàng đế —— em gái ruột của tiên hoàng, trưởng Công chúa Phúc Sùng đã tiến cung lá mặt lá trái một phen cùng Hoàng đế, Thái hậu.
Hoàng đế cùng Thái hậu bí mật bàn bạc, Trịnh Quý phi tìm Thái hậu khóc lóc kể lể.
Cô chất lục đục, Trịnh Quý phi khóc lóc nức nở mà đi.
Thái tử lại lần nữa bị cấm cung.
Hoàng hậu vừa xót lại hận, bèn ầm ĩ to một trận với Hoàng đế.
Hoàng đế tức ngực ép tim, vừa bệnh liền không dậy nổi.
Qua mấy ngày sau, Trịnh Quý phi cùng Hoàng hậu tranh giành, mong muốn hầu hạ Hoàng đế.
Hai người tiến hành so kè nhiều mặt ở trong Dưỡng Tâm điện, ngang tài ngang sức, cuối cùng đều bị Thái hậu đuổi qua tới quở trách đi.
Cảnh diễn hôm nay Tiểu Viên sắp quay này chính là Hoàng hậu bị mắng hồi cung, sau đó đã triệu Lương Tịch đi Khôn Ninh cung.
Lúc trước khi Hoàng tử út bỏ mạng, trên dưới Đông Cung đều đã chịu phải tra khảo nghiêm khắc.
Hình phạt Lương Tịch đã chịu là nặng nhất, gần như là mười phần chết chín.
Nước mắt trên mặt Hoàng hậu còn chưa khô, sắc mặt ảm đạm, rất nản lòng thoái chí.
Hoàng hậu hỏi Lương Tịch: "Bây giờ cũng không có ai, ngươi nói cho ta,......!cái chết kia đến cùng......!có liên quan đến ngươi hay không?"
Nét mặt của Lương Tịch còn vài phần tái nhợt, hắn rũ mi mắt không nói lời nào.
Vẻ mặt của hoàng hậu mang vẻ sợ hãi cả kinh: "Chẳng lẽ......"
Lương Tịch im lặng một lát, mới thấp giọng đáp lời: "Nương nương, nô chỉ là một kẻ nô tài, san sẻ vì chủ tử là chuyện thuộc bổn phận."
Ánh mắt Hoàng hậu chợt lóe lên, khuôn mặt lộ vẻ ngạc nhiên nghi ngờ mà nhìn kỹ hắn.
Lương Tịch vẫn đứng tại chỗ như cũ, rũ mắt lắng nghe.
Hoàng hậu nhìn hắn trong chốc lát, cũng không phát hiện sơ hở gì.
Nếu thật là hắn, sao hắn lại thoát khỏi thẩm vấn của Nhân Thọ cung? Nếu không phải là hắn, vì sao hắn phải nói lời như vậy?
Chẳng lẽ đúng thật là Thái tử?
Thái tử thật sự chờ không kịp sao?
Từ sau khi Sùng Bình gả vào phủ Võ Định hầu, Thái tử cũng chẳng bình tĩnh lại được, làm nhiều sai nhiều, làm ít sai ít, trước sau vẫn không làm Hoàng đế hài lòng được.
Thái tử vẫn luôn buồn bực không vui, đến Thái tử phi cũng rất ít gặp, suốt ngày cùng hoạn quan này......
Con ngươi của Hoàng hậu khẽ co rút lại, chú ý nhìn chằm chằm Lương Tịch.
Lương Tịch đứng yên bất động dưới ánh mắt của Hoàng hậu, tựa như một cỗ thể xác vô hồn.
Hắn cao gầy nhỏ yếu, có một khí chất kiểu khó phân rõ nam nữ.
Không khí rơi vào thinh lặng.
Trong tẩm điện (phòng ngủ) chỉ có hai người bọn họ.
Đây là lần thứ hai Hà Thần Ảnh diễn tương tác cùng Tiểu Viên.
Cô ấy đã diễn đối đáp cùng rất nhiều nữ diễn viên trẻ, chẳng qua cảm giác đều thua kém so với khi diễn cùng Tiểu Viên.
Trước đây ở 《 Lựa chọn 》, ban đầu khi Hướng Tiểu Viên diễn còn có chút ra sức quá mức.
Tựa như người trẻ tuổi nóng lòng chứng minh thực lực bản thân, chỉ lo diễn cho mình, không suy xét được cho đối phương.
Cho nên khi Trâu Nhất Nhụy diễn phim cùng cô thì bị cô áp chế đến không nhúc nhích được, sai sót chồng chất.
Hà Thần Ảnh lúc ấy không thể nhìn cô lạm dụng thiên phú của mình, hoặc nhiều hoặc ít cũng hơi có mong muốn che chở Trâu Nhất Nhụy một chút, dù sao cũng là người cùng chung công ty.
Chỉ là khi bắt đầu chính thức diễn tương tác trực tiếp, thì cô ấy mới phát hiện cô gái này còn muốn có thiên phú hơn so với cô ấy tưởng tượng được, hơn nữa gặp phải cô ấy cũng không e sợ, ngược lại còn phát huy đến càng tốt càng đẹp đến ngạc nhiên thích thú hơn.
Tuy rằng một phần kia, năm ấy Vĩ Gia Bảo nói phải cắt bỏ, nhưng quả thật quá xuất sắc, trùng hợp khi ấy Vĩ Trang đã ở đó xem, nên mới có thể giữ nguyên lại một vài cảnh quay.
Cảnh diễn đối đáp với cô trong 《 Lựa chọn 》 khi đó, trong không gian phát huy có hạn mà Hà Thần Ảnh cho cô, cô không chỉ phát huy hơn hẳn bình thường, còn có thể đục mở sang không gian khác để lấp đầy vào cá tính của nhân vật.
Mà cảnh diễn qua lại giữa Lương Tịch cùng Hoàng hậu này, không gian của hai người trong màn này đều rất lớn, nên diễn thế nào, nắm bắt chừng mực ra sao, toàn dựa vào hai người các cô.
Trong lòng Hà Thần Ảnh dâng lên một chút xíu nỗi niềm khó tả, chờ mong vô cùng.
Khi diễn đối đáp với Chu Ngạc Hoa lúc trước, loại cảm giác tranh đấu và hưng phấn toàn phần ấy hoàn toàn không giống.
Tiểu Viên bỗng nhiên cử động, cô đi đến giá cắm nến trong cung điện, đưa tay khảy khảy bấc đèn, ánh sáng mù mờ ấm áp kia rọi lên mặt cô, ngọc trắng không tỳ vết.
Cô có đường nét mặt mày xinh đẹp cực kỳ tinh xảo, quả thật rất phù hợp với miêu tả sắc đẹp thời kỳ đỉnh cao kia của Lương Tịch trong kịch bản.
Chút ánh đèn này chiếu vào sườn mặt của cô, theo chuyển động xoay qua của cô lại phản chiếu trong con ngươi của cô.
"Nương nương," Cô đến gần, đôi mắt vọng qua thật sâu, dường như có thể thu lấy hết cả lòng người vào: "Xin nương nương yên tâm, nô là nô tài của Thái tử, cũng là của ngài."
Hà Thần Ảnh khẽ cong môi: "Phải không?"
Cô ấy dừng lại một chút, vẫy vẫy tay với Tiểu Viên: "Ngươi lại đây."
Lương Tịch đến gần, quỳ xuống.
Hoàng hậu thoáng nhìn xuống, véo cằm cô lên: "Ngươi rốt cuộc là nô tài của ai thì chỉ có chính ngươi biết.
Ngươi phải giấu cho kỹ, một khi cái đuôi lộ ra tới, thì ngươi biết sẽ xảy ra chuyện gì, đúng không?"
Lông mi Lương Tịch khẽ run rẩy: "Nô biết."
Hoàng hậu buông lỏng tay ra, sau khi thoáng nhìn cô từ trên cao nhìn xuống thì xoay người đi.
Lương Tịch dập đầu, chậm rãi đứng dậy, lúc chuẩn bị rời đi thì Hoàng hậu thoáng liếc mắt nhìn hắn: "Ai bảo ngươi đi, lại đây hầu hạ."
Hoàng hậu ngồi trước bàn trang điểm tháo trâm cài, Lương Tịch tiến lên tiếp nhận trâm phượng của Hoàng hậu, lấy lược chải đầu cho Hoàng hậu từng chút từng chút, tràn đầy kiên nhẫn.
Hoàng hậu trong gương lẳng lặng nhìn Lương Tịch, nét mặt có một sự buông lỏng cùng rung động trong nháy mắt.
Cô ấy cũng mệt mỏi.
Cô ấy cũng nản chí ngã lòng.
Cô ấy cũng hồ đồ.
22 năm cô ấy cùng hoàng đế thành hôn này, ông ta đối với cô ấy kính trọng có thừa, ân ái không đủ.
Trong thâm cung này, cô ấy đã trải qua vô số đêm cô đơn lạnh lẽo.
Chờ đến khi Hoàng tử út do Trịnh Quý phi sinh ra, thì ban đêm liền không chỉ dừng ở cô quạnh, còn có lo lắng, cảnh giác, bất an.
Từ sau khi Sùng Bình gả cho Võ Định hầu, cô ấy càng chưa từng có một giấc ngủ ngon.
"Nương nương, mấy ngày nay ngài lo lắng cho Thái tử, còn phải chăm lo cho Hoàng thượng, nô nới lỏng một chút gân cốt cho ngài." Lương Tịch buông lược xuống, bàn tay trắng mịn nhẹ nhàng khép trên vai Hoàng hậu, đè ấn cho cô ấy: "Ngài rõ ràng bị liên luỵ." (*)
(*) Chỗ này lời nguyên văn của Lương Tịch là: 您受累了了.
Trong đó, 受累 vừa có nghĩa là chịu liên lụy, vừa có nghĩa là chịu mệt mỏi.
(theo vtudien)
Hoàng hậu trái lại cũng không có cự tuyệt hắn ngay, cô ấy thở dài một tiếng: "Ngươi ngược lại hiểu được vất vả của bổn cung, Thái tử phỏng chừng đang oán trách ta không có bản lĩnh đi?"
Hàng mi thật dài của Lương Tịch đan xen, không thấy rõ ý nghĩ chân thật của hắn: "Nương nương......"
Hốc mắt Hoàng hậu đã đỏ lên: "Tính tình hắn mềm yếu, đọc sách cũng bình thường.
Nhưng hắn chính là Thái tử, là trữ quân (người kế vị), hắn cũng nên đứng lên (*) rồi! Không thể mọi chuyện đều dựa vào ta, lại tới trách cứ ta!"
(*) Chỗ này tác giả dùng từ 立: có nghĩa là đứng, cũng có nghĩa là gây dựng, tạo thành tựu (theo từ điển Hán Nôm)
Lương Tịch nói với giọng ấm áp: "Nương nương, ngài hiểu lầm Thái tử rồi......"
"Ta hiện tại cũng không biết hắn đang nghĩ cái gì nữa!" Hoàng Hậu đã bật khóc.
Lương Tịch nửa quỳ xuống, dâng khăn tay lên.
Hoàng hậu vừa lau nước mắt vừa nhìn hắn: "Ngươi tới nói thử, Thái tử rốt cuộc đang nghĩ cái gì đây?"
Lương Tịch quỳ đó: "Nô