Sau khi hai người về tới chỗ Vĩ Trang ở thì đều có chút mệt mỏi, từng người đi về phòng rửa mặt súc miệng tắm rửa trước.
Sau khi Vĩ Trang tắm rửa xong ra tới thì nhận được một cuộc điện thoại: "Chuyện gì......!Không phải hạng mục cạnh tranh chính sao?"
Đối phương dự định chuẩn bị kỹ càng tỉ mỉ, muốn giải thích cho cô ấy nghe qua điện thoại, đại khái là vấn đề chi phí đầu tư của bên bỏ vốn ra, then chốt giữa phía phát hành cùng bên phim ảnh, vvv...!rất nhiều nhân tố.
Vĩ Trang nghe được vài giây thì đã hiểu sơ lược chỗ căn nguyên, bèn ngắt lời: "Như vậy là hạng mục chiếu triển lãm không tranh giải?"
"Đúng đúng đúng, hiện tại là đã xác định, thật ngại quá sếp Vĩ, bên kia cũng mới xác nhận tin tức."
"Được, tôi biết rồi."
Vĩ Trang cúp điện thoại, ở tại chỗ khẽ cau mày.
May mà chưa nói, bằng không thì cô sẽ thất vọng, cũng sẽ khó chịu.
Theo sau đó cô ấy đi ra phòng khách, giương mắt nhìn lướt một vòng, xem chừng Tiểu Viên còn ở trong phòng tắm rửa, cũng chưa ra tới.
Vĩ Trang không hề do dự, đẩy cửa phòng cô ra.
Có phải nói cho cô biết bộ phim đã vào hạng mục không tranh giải hay không? Này cũng coi như lần đầu chiếu trên toàn thế giới, là tin tức đáng để vui vẻ nhỉ?
Chỉ có điều, người đầu tiên báo tin tức cho cô biết vẫn không phải là cô ấy.
Cái cảm giác không thoải mái âm ỉ kiểu không nói rõ được này không phải lần đầu tiên xuất hiện.
Vì sao lại có loại cảm giác này chứ?
Cô ấy đang xuất thần, thì từ phòng tắm bên kia truyền đến tiếng la to của Tiểu Viên.
Nét mặt Vĩ Trang chợt ngưng lại, bước nhanh đi qua, gõ gõ cửa phòng vệ sinh: "Tiểu Viên?"
"Ôi chao, làm sao đây?" Tiểu Viên ở bên trong oán hận.
Vừa rồi khi cô tắm rửa thì mới nhớ đến một việc, cúi đầu nhìn nhìn, vẻ mặt ảo não.
Ở đoàn phim, khi bắt đầu công việc quay phim thì liền phải mang buộc ngực.
Thời tiết lại nóng, hết một ngày thì chỗ trước ngực này cũng bí bức đến đều là mồ hôi.
May rằng mỗi ngày cô về khách sạn thì có chăm sóc, cho nên vẫn sẽ không nổi mẩn hay gì đó.
Mấy ngày đầu thì khó chịu nhiều miễn bàn, sau lại dần dần quen được, có mang buộc ngực thì cô cũng không còn cảm giác nữa.
Nhưng qua thời gian dài thì liền thít chặt ra dấu vết lúc nào không hay......
Tiểu Viên cởi khăn tắm xuống, xoay tới xoay lui về hướng tấm gương bên ngoài quan sát chính mình, hai đường vệt đỏ trên dưới đã đóng khung ngực cô lên.
Cô lấy tay sờ sờ, có chỗ còn trầy da sưng đỏ, cũng hơi ngứa......
A!!!
Xấu quá đi!
"Tiểu Viên?" Đoán chừng Vĩ Trang nghe được tiếng kêu của cô, gõ gõ ở cửa phòng cô.
"À, không sao không sao." Tiểu Viên đáp lại một tiếng, cô tiếp tục kiểm tra xem xét.
Cái này bị thít chặt nhiều ngày như vậy, hình như hơi nhỏ đi so với trước?
Của cô không tính là rất lớn, lúc trước cũng có cỡ 32C, nhưng sao mà càng xem càng cảm thấy nhỏ đi rất nhiều? Có thể đã hết C rồi.
Lần trước quay xong 《 Hoắc 3 》 thì gầy đi thật nhiều, cũng nhỏ lại một chút, lần này khả năng đơn thuần chính là bị siết lại!
Tiểu Viên hơi bĩu môi, quay phim này xong, ngực càng ngày càng nhỏ đi!
Hu hu hu hu!
"Không sao chứ?" Vĩ Trang lại gõ gõ cửa.
"......!à không sao, em chút nữa ra ngoài liền."
Cô mặc đồ ngủ vào với vẻ mặt đau khổ, chậm rì rì đẩy cửa ra, cúi đầu đi được vài bước, ngước mắt thì nhìn thấy Vĩ Trang đứng ở phía trước, đối diện với ánh mắt hơi mang sự quan tâm của người ấy.
Mặt cô hơi thẹn, cúi đầu: "Em muốn đi uống nước."
Cô đau đầu sầu não mà đi ra ngoài, đi thẳng một đường đến chỗ quầy nước của phòng ăn, rót một ly nước, cũng không có tâm tư uống, theo tiềm thức lại hạ tầm mắt nhìn xuống.
Vĩ Trang đi qua, cách ra một khoảng nhìn Tiểu Viên chăm chú, để ý nét mặt động tác của cô.
Cô ấy hơi hơi nghiêng đầu, nghiền ngẫm.
Sao mà trông có vẻ hơi ngô ngố ngốc nghếch? Đang nhìn nơi đâu?
Tiểu Viên cảm giác được một ánh mắt dừng trên người mình, cô vừa chuyển tầm mắt thì liền thấy Vĩ Trang dựa vào tường, quần áo ở nhà màu xám nhạt làm nổi bật màu da trắng lạnh của người ấy, trong mắt có một vệt ấm áp.
Cô càng cảm thấy thẹn thùng hơn, uống nước che giấu, liếc nhìn Vĩ Trang một cái qua đuôi khóe mắt, thấy người ấy đã chuẩn bị đi về hướng phòng khách.
Cô buông cái ly, theo bản năng liền muốn đi theo người ấy.
Vĩ Trang đi được vài bước thì nghe được tiếng vang phía sau, bèn quay người lại, thiếu chút nữa thì đâm sầm vào với Tiểu Viên.
Tầm mắt hai người đan xen lẫn nhau giữa không trung, lần này Vĩ Trang mở miệng trước: "Làm sao vậy?"
Tiểu Viên hơi bĩu môi, "hu" một tiếng, vùi mặt vào hõm vai người phụ nữ kia, một dáng vẻ loài vật nhỏ tủi thân: "Nếu em nói với người rồi, thì người không được cười em."
"Ừ." Người phụ nữ kia ừ nhẹ một tiếng, đôi mắt bởi vì động tác này của cô mà nổi lên gợn sóng: "Cô nói đi."
Gương mặt Tiểu Viên nóng hổi, tiến đến bên tai Vĩ Trang.
Vĩ Trang cũng hơi hơi cúi xuống để phối hợp, nghe thấy Tiểu Viên nói úp mở với giọng be bé.
Vĩ Trang nghe xong thì im lặng, vẻ mặt có một tia vi diệu, còn có vài phần khó hiểu.
Tiểu Viên nói xong thì vội vàng nhìn người ấy một cái, thấy vẻ mặt này của người ấy thì càng thêm khốn đốn, liền xoay người đi, bước vội chạy đến sofa, rút ra một quyển sách làm bộ xem.
Chỉ chốc lát sau, nghe thấy Vĩ Trang đi theo qua tới, giọng nói hơi thấp đã không còn sự lạnh lẽo của bình thường, người ấy nói: "......!càng đóng phim càng nhỏ đi?"
Tiểu Viên xấu hổ đến mức dùng sách che mặt, dứt khoát nói ra toàn bộ: "Ừm......!khi em diễn Lương Tịch thường hay mang buộc ngực, vừa rồi lúc tắm rửa nhìn qua thì cảm thấy nhỏ đi rất nhiều, trong lòng thật buồn bực, hiện tại thì tốt rồi."
Bây giờ quả thật xấu hổ đến mức ngón chân khoét tung cả sàn nhà lên rồi!
Trong phòng khách thoáng im lặng bất chợt.
Vài giây sau, Tiểu Viên buông sách xuống, lại trông thấy Vĩ Trang đang nhìn cô chằm chằm, trong đôi mắt sâu thẳm gợi lên một chút xíu ý cười, bên môi cũng giương lên một độ cong nhỏ của nụ cười nhẹ.
Nụ cười mỏng nhạt lại rõ ràng này giống như thời gian vụt trôi qua đã thắp sáng đường nét mặt mũi hơi lạnh lùng của người ấy, sự phong tình nữ tính mê người của người ấy vô tình liền hiển hiện ra.
Tiểu Viên giật mình, ngực thoáng nhảy lên, vì sao cảm giác thấy hơi giống Chu Ngạc Hoa?
Ý nghĩ này vừa nảy sinh thì đã bị cô dập tắt, kia sao có thể chứ?
Tầm mắt cô dõi theo Vĩ Trang, nhìn người ấy đi qua ngồi bên cạnh mình thì cô mới hoàn hồn, đem sách đặt qua một bên.
"Đã nói không cười em......" Tiểu Viên nhìn người ấy, nhìn kỹ càng đến thì lại không giống nữa, chỉ là cảm giác trong một chớp mắt, nhưng bất kể thế nào