Sau khi kết thúc phim 《 Cung đình thâm sâu 》, số lượt xem mỗi ngày gia tăng đáng kể, trở thành bộ phim siêu nổi không gì bì kịp của cả năm ấy.
Douban chấm điểm bay thẳng đến 9.5 như vũ bão, hơn hai mươi vạn người chấm điểm.
Trong một khoảng thời gian rất dài, ở trên mạng, vấn đề thảo luận khắp nơi đều là bộ phim này, không chỉ có người xem bình thường, đến cả không ít ngôi sao diễn viên đều đang đu theo.
Phần diễn chủ yếu trong bộ phim này đều tập trung ở nhóm tiền bối có diễn xuất bậc cao trong giới, mà hưởng lợi vận may nhiều nhất lại là những người trẻ tuổi Chu Ngộ, Hướng Tiểu Viên, Lục Tĩnh Niên, Quách Chỉ Lộ, Trâu Nhất Nhụy, Từ Mộc Dịch này, còn có những diễn viên thực lực khác tương đối không có lưu lượng như vậy, ví dụ như diễn viên đóng vai bề tôi Trịnh.
Các tiền bối không quá để ý những cái này, đặc biệt là hai vị huyền thoại còn sống của giới phim ảnh Hoa ngữ kia, cũng chẳng nhận phỏng vấn lấy một lần.
Các fan phim cùng người xem bình thường lại không cảm thấy các bà cậy già lên mặt, tỏ vẻ ngạo mạn gì gì đó, ngược lại cảm thấy là lẽ đương nhiên, cũng không có gì lạ lùng lắm.
Chỉ cần hai vị thần tiên này chịu diễn, thì bọn họ đã cảm thấy quá hạnh phúc rồi.
Bất kể là nhà phê bình phim ảnh hay là người xem, đều đánh giá cực cao đối với 《 Cung đình thâm sâu 》, gọi đây là "Bộ phim đa góc độ (*) khó có thể vượt qua".
Mỗi một nhân vật đều sinh động sâu sắc, cũng không rập khuôn hóa, mỗi một nhân vật đều đáng để viết một bài tiểu sử nhân vật ngắn.
Sùng An, Sùng Bình - vận số lá ngọc cành vàng cũng không thể làm chủ cho chính mình; Lương Tịch đáng thương đáng tiếc; Trưởng Công chúa Phúc Sùng cùng Thái hậu bày mưu lập kế đa mưu túc trí; Tố Hà tình ý chân thành; Hoàng hậu cùng Trịnh Quý phi trong lòng oán hận kết hợp dã tâm; bề tôi Trịnh âm trầm khó dò......
(*) Chỗ này nguyên gốc là 群像剧, tóm lược theo định nghĩa của baidu thì đây là thuật ngữ chung chỉ một loại hình tác phẩm trong đó có nhiều nhân vật chính, đan xen những câu chuyện khác nhau của họ để cùng nhau thúc đẩy cốt truyện.
Trong phim có không ít diễn viên đều đang tham gia tuyên truyền, người tạm thời không có vướng ký hợp đồng phim khác như Trâu Nhất Nhụy, Quách Chỉ Lộ, Lục Tĩnh Niên cùng đạo diễn thì gần như mỗi buổi đều đến.
Tất cả theo được phát ngôn quảng cáo thương mại cho thế hệ trẻ, mỗi một người đều đã chụp quảng cáo, Tiểu Viên bận rộn vô cùng.
Một trong ba giải thưởng lớn thuộc lĩnh vực phim ảnh Hoa ngữ - "Phi yến" đã công bố danh sách vào vòng trong, 《 Trường dạ 》 đạt được tám đề cử: "Kịch bản gốc tốt nhất" "Dựng phim tốt nhất" "Đạo diễn tốt nhất" "Phim truyện tốt nhất" "Quay phim tốt nhất" "Hiệu ứng âm thanh tốt nhất" "Nam phụ tốt nhất" "Nữ phụ tốt nhất", trở thành ứng viên lớn đoạt được giải.
Cô đã lọt vào vòng trong của nữ phụ.
Nhưng không nghĩ tới chính là, nữ chính nữ phụ lần này đều rất mạnh.
Cùng cạnh tranh nữ phụ với cô có hai vị tiền bối lớn thuộc giới Cảng, còn có các tiền bối ở nội địa, hoàn toàn đều đáng gờm cỡ cấp bậc Hà Thần Ảnh.
"Ôi, thật là, sớm biết thế thì liều nữ chính một phen rồi!" Điền Điền lo lắng đến không xong.
"Chớ hoảng sợ!" Vẫn là Nguyễn Thanh bình tĩnh: "Những vị này đều là người đã từng giành đến mấy giải rồi, hơn nữa địa vị đều không chênh lệch lắm, ban tổ chức thật sự còn không dễ quyết định.
Với lại, phim của Tiểu Viên chúng ta càng xuất sắc nữa, chị tin tưởng chúng ta có cơ hội rất lớn."
Đây cũng là lần đầu tiên Tiểu Viên đến đảo Loan, lần này phía phim và bên đầu tư phát hành của 《 Trường dạ 》 cũng hết sức coi trọng, sớm hơn hai ngày đã để toàn bộ đoàn phim bay qua tới.
Nguyễn Thanh đích thân đi cùng Tiểu Viên bay đến đảo Loan, cũng ở cùng một chỗ với cô.
Thảm đỏ lần này thật chính thức thật long trọng, về phương diện trang phục tạo hình, cô ấy cần phải đích thân trông coi.
Tới bên này rồi, trái ngược với cô ấy bận đến xoay vòng vòng, Tiểu Viên lại trích ra được thời gian nửa ngày để đi dạo phố.
Cô biết độ thu hút đối với ngôi sao như mình ở bên đảo Loan này không quá đủ, bèn đeo một cái khẩu trang, mặc cũng rất tùy tiện, cùng Điền Điền đi trong đám người một cách tự nhiên.
Cô cũng không có điểm mục đích cụ thể, chỉ đi chút chút tại địa điểm tổ chức ở thành phố Tân Trúc đợt này, đi mấy con phố cổ ở địa phương, nhìn xem phong tục tập quán.
Kiểu dáng kiến trúc của cổng phố cổ thật đặc biệt, vừa có chút hơi hướm Baroque, kết cấu lại là kiểu Mân Nam (*), nhà ở kiêm làm cửa hàng, rất có không khí sinh động phong phú của cuộc sống một cách nồng đậm.
(*) Sơ lược về trường phái kiến trúc Baroque, kiểu Mân Nam (tóm lược theo wikipedia & remyleung.wordpress.com):
- Kiến trúc Baroque (Ba Rốc): là một thuật ngữ dùng để mô tả phong cách xây dựng của thời kỳ Baroque, Ý bắt đầu vào cuối thế kỷ 16.Kiến trúc Baroque tạo ra những không gian phức tạp và những luồng ánh sáng kỳ bí được chiếu khắp nơi mà người ta không thể nào tìm ra được điểm xuất phát của ánh sáng đó.
Ngoài ra, người ta còn nhận biết được kiểu kiến trúc này thông qua các thức cột có kích thước lớn và thường chồng cao hai tầng, cửa sổ lớn hình chữ nhật, một cửa bé hơn hình tròn, nửa tròn hay hình oval.
- Kiến trúc kiểu Mân Nam:thuộc một trong bảy trường phái lớn trong kiến trúc truyền thống Trung Quốc được hệ thống lại.
Mân Nam thì lại chia thành 2 nhóm: nhóm Phúc Kiến chủ yếu gồm: Tuyền Châu, Chương Châu, Hạ Môn, Đài Loan, nhóm này tuy gọi chung là Phúc Kiến nhưng cũng có nhiều giọng thổ ngữ khác nhau.
Và nhóm còn lại là nhóm Triều Sán chủ yếu là khu vực Triều Châu, Triều An, Sán Đầu, Sán Vĩ.
Một số chi tiết thường thấy mang đặc trưng của Mân Nam như: Yến Vĩ Tích (tức là phần ngói cong vuốt, nhọn lên như đuôi chim yến); Huyền Sơn Đính (tức là phần đỉnh của ngói chính vượt ra phía ngoài Sơn Tường),...
Về kiến trúc truyền thống Trung Hoa, mặc dù có những nhóm trường phái lớn nhưng kiến trúc là sự giao thoa, học tập những nét đẹp của nhau nên ở khu vực này cũng có thể phảng phất nét kiến trúc của khu vực khác là điều rất bình thường.
Và đây cũng là một chủ đề đồ sộ từ điểm chung đến nét riêng, các kiểu kết cấu mái, các trường phái địa phương.
Nên tuy là kiến trúc truyền thống Trung Hoa, nhưng chúng ta có thể dễ dàng chiêm ngưỡng các loại Sơn Tường, nhất là Sơn Tường kiểu Quảng Đông, Phúc Kiến, Triều Sán ở ngay tại Chợ Lớn mà không cần phải đi đâu xa.
Cô đi dạo một chút, rồi lại đi miếu Thành Hoàng.
Điền Điền đã tìm hiểu, nói với cô rằng nơi đây có câu nói gọi là "Tân Trúc Thành Hoàng Gia, Bắc Cảng Ma Tổ Bà." Bởi vậy có thể thấy được, danh vọng của Thành Hoàng Gia.
"Chúng ta đi vái lạy đi, nhập gia tùy tục," Điền Điền đi mua nhang đèn, cười nói: "Để Thành Hoàng Gia phù hộ chúng ta lấy thưởng."
Tiểu Viên cười cười, sau khi bái xong ra tới thì nói: "Chị lại không phải người đảo Loan, Thành Hoàng Gia bản địa đây hẳn là nên phù hộ diễn viên bản địa chứ nhỉ?"
Điền Điền trái lại tự có lý lẽ của riêng mình: "Vây thì không, em cảm thấy thần linh lòng dạ bao la, ở trong mắt bọn họ, nhất định là mọi người bình đẳng, sẽ không để ý hộ tịch hay không hộ tịch (hộ khẩu)."
Tiểu Viên ngẩn ra một chút, rồi lại cười.
Nếu thực sự có thần linh, ở trong mắt bọn họ, mừng giận buồn vui của trăm họ nhất định rất nhỏ bé nhỉ? Bọn họ chắc phải cảm thấy kỳ quái, sinh mệnh loài người ngắn ngủi khổ sở như thế, cớ gì lại có cảm xúc nhiều đến vậy chứ?
Cô mang máng nhớ đến anh trai cùng câu kệ (*) Phật mà anh ấy từng niệm qua kia: "Nhất thiết hữu vi pháp, như mộng huyễn bào ảnh, như lộ diệc như điện,......" (*)
(*) Kệ(偈): thể văn vần được dùng trong Phật giáo kinh điển, hoặc có thể hiểu là ca ngợi giáo lý và đức Phật / Bồ tát dưới dạng thơ.
(tổng hợp từ google)
(*) Xem lại chú thích về bài kệ này ở chương 27.
Cô không nhớ rõ lắm.
Hết thảy đều là thoáng qua trong chớp mắt, điều có thể có được cũng chỉ là tức thì trong hiện tại mà thôi.
Là ý nghĩa này sao?
Điền Điền đi mua trà sữa trân châu cho cô uống,
Cô đứng ở ngoài miếu Thành Hoàng, ngửi mùi hương nhang khói từ không trung phất qua, ngơ ngẩn ngây người.
Cô móc di động ra, nhìn WeChat thật lâu, rốt cuộc hành động.
Cô thêm vào WeChat Vĩ Trang một lần nữa, rồi gửi một câu cho người ấy, nhưng mà cũng không dám xem.
Sau khi gửi xong thì thở dài ra một hơi nặng nề.
Chung quy cô là người phàm tục, còn chưa nhìn thấu rõ.
Chỉ có thể làm được tới một bước này.
Về tới khách sạn, Nguyễn Thanh bảo cô thử trang điểm, lại thử trang phục, thoáng cái liền tới tối.
Bọn họ đã ăn bữa tối, Nguyễn Thanh liền bảo cô đi ngủ.
Ngày mai đã phải dậy sớm sửa soạn rồi.
"Cũng đã tới thời điểm then chốt này rồi, cũng không làm tuyên truyền cái gì nữa, chị thấy trên mạng trái lại thảo luận đến tưng bừng.
Em trước hết cũng đừng xem bọn họ nói cái gì, chúng ta cứ vững tâm, lấy được là tốt nhất, lấy không được thì......"
"Chậc! Chị à, nhất định có thể lấy được mà," Điền Điền không nhịn được mà nói: "Khi trước chị còn nói có lòng tin, hiện tại sao mà......"
"Chị đây không phải căng thẳng sao! Tiểu Viên được đề cử lần đầu tiên, còn là ở địa bàn của người khác!" Nguyễn Thanh nói: "Chỉ là không sao, 《 Trường dạ 》 đã chiếu ở thành phố Cảng bên kia rất lâu, chúng ta chờ đề cử của Kim Tử Kinh vào tháng 2."
"Được rồi." Tiểu Viên cất một tiếng, sau khi nói chúc ngủ ngon với họ thì liền về phòng nghỉ ngơi.
Nguyễn Thanh ở sau lưng thoáng nhìn cô, chờ sau khi cô đóng cửa lại mới khẽ giọng hỏi: "Sao chị cảm thấy mấy ngày nay em ấy có hơi lặng lẽ?"
Điền Điền ngẫm nghĩ: "Đúng là có đôi chút, có thể là bởi vì anh Thái Quyển và anh Chi Thạch không ở chỗ này chăng?"
"Bọn họ ở ngay thành phố Bằng, ngày mai là tới rồi, hẳn là không phải nguyên nhân này......" Nguyễn Thanh có vẻ như đang suy ngẫm gì đó.
"......!vậy liệu có phải hơi căng thẳng hay không?" Điền Điền lại đoán.
Không giống lắm.
Nguyễn Thanh nói thầm, cô ấy thoáng lắc đầu: "Thôi đi, đừng đoán nữa, em cũng đi ngủ sớm một chút, ngày mai chúng ta phải bận rộn đấy."
"Vâng, chị cũng nghỉ ngơi sớm chút."
"A, từ từ, Tiểu Viên, bé cưng, em chuẩn bị cảm nghĩ khi đoạt giải hay chưa? Đừng đến lúc đi lên lãnh thưởng bản thân thì khờ ra!" Nguyễn Thanh vội vã đi từ trong phòng nhanh chóng đi qua gõ cửa: "Em nói cho chị nghe một chút......"
Điền Điền thở ra một hơi, thật đúng là rất căng thẳng mà!
7 giờ tối hôm sau, trung tâm biểu diễn nghệ thuật cục văn hóa thành phố Tân Trúc.
Ban tổ chức đã ân cần dọn ra một đại lộ danh vọng (thảm đỏ cho lễ trao giải) khoảng tầm 200m, hai bên thảm đỏ dồn đống không ít quần chúng nhiệt tình vây xem.
Đảo Loan cuối tháng 11 còn chưa tính là quá lạnh, còn nằm trong cuối thu mát mẻ.
Trời cũng tốt, không có mưa rơi.
Từng một chiếc siêu xe chạy tới hiện trường, đám Tiểu Viên tới không được tính là sớm mà cũng không cho là muộn, lúc đang đợi lên sân khấu thì nghe thấy được tiếng quần chúng kêu hô thật ồn ào náo động.
Là một diễn viên bản địa rất có danh tiếng, Tiểu Viên nghe tên tuổi cũng chẳng quen thuộc.
Thầy Tằng Lý cũng không có tới, Hoắc Bích Quân mặc một bộ tây trang khảm vàng tấm, cũng đã gây kinh hãi tới Tiểu Viên, đang hứng thú bừng bừng trò chuyện cùng hai vị quản lý cấp cao của Đồng Hoa.
"Anh à, trông anh hình như không nghỉ ngơi đủ, vẫn được chứ?" Tiểu Viên nhìn nhìn Hướng Chi Thạch tây trang giày da, chỉ cảm thấy anh ấy lại gầy đi mấy phần.
Hướng Chi Thạch tựa như đang nghĩ gì đó, qua hai giây sau mới trả lời, anh ấy cười rộ lên: "Anh không sao, nào!" Anh ấy tỏ ý bảo Tiểu Viên nắm khuỷu tay của mình.
"Không phải tôi nói chứ đẳng cấp nhan sắc của anh em hai người cũng đã đủ để hạ gục bọn họ trong nháy mắt!" Nguyễn Thanh chợt nhớ tới gì đấy: "Đúng rồi! Cô Chu Ngạc Hoa cũng đã tới, bà ấy là khách mời trao giải, hình như cũng ở cùng một khách sạn với chúng ta.
Ôi, hôm qua chị biết được thì trễ quá rồi, bằng không thì nên cho em đi chào hỏi một chút......"
"À......!Thế đợi lát nữa xem thử có thể gặp được hay không đi?" Tiểu Viên cùng anh trai thoáng nhìn nhau, Hướng Chi Thạch gật gật đầu tỏ vẻ tán thành.
"Ui, đến chúng ta rồi!" Hoắc Bích Quân quay đầu nói với bọn họ, khẽ nháy mắt: "Các bé cưng, chúng ta đi thôi, show time (đến giờ trình diễn)."
Một đám người bị anh ta gọi là các bé cưng: "......"
Anh ta đã dẫn đầu đi ra ngoài.
Tiểu Viên khoác cánh tay anh trai, bước lên thảm đỏ, phía cuối thảm đỏ chính là khu vực phỏng vấn của đại lộ danh vọng.
Thật ra thì cô không căng thẳng, thảm đỏ Cannes Venice đều đã đi qua, tự nhủ với mình, nếu như không có người nhận ra được thì cũng là điều bình thường.
Nhưng vừa mới đi hai bước, thì hai bên đã vang lên tiếng kêu gọi lớn hết sức nhiều vô cùng, tập hợp được tới tai cô thế mà lại là: "Hướng Tiểu Viên!"
"Hướng Tiểu Viên!"
"Hướng Tiểu Viên đẹp quá đi!"
"Lương Tịch!"
"Lương Tịch!"
"Tiểu Chu! Mạnh Tiểu Chu!"
Kêu tên cô với gọi tên nhân vật cô diễn đều có, Tiểu Viên kinh ngạc, những tiếng kêu gọi này hết sức nhiệt tình mà chân thành, bọn họ thật sự nhận biết cô, yêu thích cô.
"Gần đây 《 Cung đình 》 đang thu hút người xem, em đây cũng là có bộ phim điện ảnh đắt khách cùng phim truyền hình nổi to rồi, chớ kinh ngạc." Anh trai mỉm cười nói.
Thị trường của bộ phim điện ảnh khi trước của cô thuộc về gu khá ít người xem, mà sức nóng cùng danh tiếng của 《 Trường dạ 》 giúp cô chiếm lĩnh thị trường trong giới điện ảnh.
Cô đã là diễn viên có doanh số phòng vé, mà gần đây 《 Cung đình thâm sâu 》 siêu nổi khắp trên mạng, càng thúc đẩy cô một phen.
Hiện tại cô có được số lượng người sùng bái cùng người ủng hộ không cho phép coi thường.
Tuy rằng độ phổ biến vẫn không thể so sánh với những ngôi sao hàng đầu kia, tỉ suất đoạt giải cũng kém hơn những nữ diễn viên thực lực xuất sắc từng đoạt giải kia, nhưng độ phổ biến,