Người hôm qua còn sống sờ sờ, hôm nay đã bỗng chợt biến thành thể xác vô hồn không còn sức sống.
Quần áo của mẹ cô được y tá viện điều dưỡng đưa tới vẫn đặt ở một bên, lúc này hẳn là cô phải thay vào cho bà, nhưng Tiểu Viên đứng ở nơi đó, toàn thân cứng đờ, chẳng chút động đậy thật lâu.
"......!Giấy chứng tử của bệnh viện xuất ra tới rồi." Thái Quyển cầm một tờ giấy.
Tiểu Viên nhìn tờ giấy nhẹ tênh kia, chẳng nhận lấy về.
Một tờ giấy, liền có thể tuyên cáo sự chấm dứt của cuộc đời một con người.
Nghe nói người mới vừa mất đi không lâu, thì linh hồn còn chưa biến mất, cũng có thể cảm ứng phần nào đối với hết thảy xung quanh, chỉ là không cách nào đưa ra đáp lại.
Tiểu Viên duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt mẹ cô.
Bà nằm ở nơi đó, khuôn mặt bình thản, vết thương ở đỉnh đầu cũng không ảnh hưởng đến vẻ ngoài của bà, dường như bà chỉ là ngủ đi thôi, giống một bông hoa ngọc lan rụng lá yên giấc.
Khó mà tin được, đầu ngón tay phảng phất như còn nhiệt độ, nhưng người thì đã không còn nữa rồi.
Tiểu Viên nói lẩm bẩm: "Bà hình như thoáng chốc đã già đi rồi."
Thái Quyển xót xa trong lòng, khó mà dằn được: "Dì đã sáu mươi mấy tuổi rồi."
Giọng của Tiểu Viên thật yếu: "Hôm qua em thấy bà, cảm giác chẳng khác gì nhiều với người mẹ khi em còn nhỏ, vẫn là xinh đẹp cùng dịu dàng nồng ấm như vậy......"
Thái Quyển chuyển dời đôi mắt chua xót đi.
"Đều nói em lớn lên giống bà......"
"Có một ít thì giống, đặc biệt là đôi mắt, rất giống."
Động tác Tiểu Viên sờ đến đôi mắt bà đã cứng đờ.
Đôi mắt này, vô cùng giống hệt với cô, đã không còn có thể mở ra được nữa, cô và mẹ không còn có thể đối diện ánh mắt nhau nữa, từ nay về sau không bao giờ gặp nhau nữa.
Sự ra đi của người thân ruột rà, giống như máu thịt trên người bạn cũng bị mang đi mất một phần, lục phủ ngũ tạng bên trong cơ thể cũng đang kêu la rít gào đau đớn, mà thần kinh là chết lặng, trì độn, chậm mất mấy nhịp trong tiếp nhận sự thật này.
Khi đó bà té ngã, bà có đau không?
Bà đang nghĩ gì khi nằm một mình ở trong phòng vệ sinh đây? Bà sợ hãi sao?
Bà có nhớ tới hai anh em bọn họ chứ?
Tiểu Viên luôn nhớ đến lời ngày hôm qua mẹ nói với cô: "Phải tốt đẹp, cả hai đứa."
Đây đã rất giống như lời từ biệt với bọn họ, thế mà một lời thành sấm. (lời tiên tri, điềm báo thành sự thật)
Nhưng những cái này, bây giờ bà cũng không thể biết rồi, bà đến cả gặp mặt một lần cuối cùng cũng chẳng thấy được.
Tại khoảnh khắc cuối cùng, có phải bà đã vứt bỏ ý thức sống còn hay không? Quyết tâm rời khỏi thế gian này, rời bỏ những đứa con của bà.
Không ai biết được.
Có lẽ gặp mặt ngày hôm qua, bà đã có cảm ứng, có được sự tỉnh táo vừa tiếp xúc thì tan tác, mới nói với cô những lời này.
Tiểu Viên hốt hoảng mê man, cũng lung lay sắp đổ, không tìm được điểm tựa, hết thảy tất cả đều tới đến quá nhanh, cô không biết đi đối mặt ra sao.
"Tiểu Viên......!chúng ta giấu kín với anh Chi Thạch thì không tốt đâu?" Thái Quyển quệt nước mắt: "Anh ấy là con trai của dì, nhất định phải......"
Cổ họng anh ấy kiểu như bị dao cắt, không nói tiếp được nữa, quá đau lòng Tiểu Viên, đả kích liên tiếp, đến cả cơ hội thở lấy hơi cũng không có.
Nếu có thể, anh ấy sẵn lòng tiếp nhận một chút thay cô, nhưng có một điều này anh ấy không thay thế được.
"Còn có di hài......"
"A," Tiểu Viên nghền nghệt mà a một tiếng, cảm thấy như bị đòn hung hăng đánh tỉnh.
Khoảng trống khi bừng tỉnh, sự đau đớn đổ ập xuống, cắt xé cả trong lẫn ngoài cùng xoắn chung vào, cô không chịu được, cuộn tròn lại, đau khổ mà nấc một tiếng.
Thái Quyển bụm mặt, cũng nức nở một tiếng theo sau.
Cái buổi đêm này quá dài, nghe nói thành phố Bằng đã hơn hai tháng rồi không có mưa rơi, ngay cả cái nơi lạnh lẽo âm u như bệnh viện này cũng lộ ra một nỗi cảm giác ngột ngạt.
Phía bệnh viện thông báo với họ rằng phải đưa mẹ cô đi "nhà xác", lại từ nhà xác thông báo cho nhà tang lễ, thông thường thì thành phố lớn yêu cầu phải đi nhà tang lễ tiến hành hoả táng.
Thái Quyển đã đi làm thủ tục, Tiểu Viên vừa không muốn bọn họ đem mẹ cô đặt vào cái "túi màu xám" kia nhanh như vậy, lại không muốn gọi điện thoại nói với anh trai tin tức mẹ đã qua đời.
Ánh đèn của hành lang bệnh viện tỏa màu xám trắng vô tình, người ngẫu nhiên đi ngang qua cũng là khuôn mặt xa lạ vội vàng mệt mỏi rệu rã.
Trong muôn nghìn chúng sinh ở bệnh viện, đều có bận rộn cùng khốn khổ của riêng mình, ai cũng chưa từng dừng lại bước chân vì ai.
Tiểu Viên nắm lấy di động, cảm thấy thê lương lại bất lực.
Cô khẽ nhắm mắt, chậm rãi hô hấp động viên tinh thần cho chính mình, tự nói với bản thân rằng không thể sụp đổ, nước mắt vẫn rơi xuống từng giọt từng viên, ngăn cũng ngăn không được.
Trong lúc chẳng hay chẳng biết, Tiểu Viên đã giở tới cái dãy số quen thuộc kia.
Cô rất nhớ Vĩ Trang.
Cho dù có thể nghe giọng nói của người phụ nữ kia một chút cũng được, nghe người ấy gọi tên của mình một tiếng, yêu cầu như vậy hẳn là cũng sẽ không quá mức đi?
Cô còn đang rối rắm, thì tay đã sơ ý trượt tới rồi -- "Frances" đã b4n ra tới, lòng Tiểu Viên cả kinh sợ hãi, vội vã cuống cuồng mau chóng ấn dập ngắt.
Sau khi cúp đi, cô ngơ ngẩn, lòng lại nhanh chóng mắc nghẹn.
Nếu đã gọi rồi, sao lại không......
Cô hung hăng cắn môi một cái, lại thoáng nhấn dãy số của người ấy.
Vài giây kia trái tim cô hung hãn dâng lên, lại rơi xuống tàn nhẫn.
Cô tựa vào trên đầu gối mình, đầu càng rũ càng thấp.
Trong hành lang bệnh viện, gió lạnh như từ cõi chết rít gào mà kéo đến, xen lẫn tiếng gào thét lực bất tòng tâm với đổi thay, vô số dày đặc chi chít, bả vai cô trở nên run rẩy.
Nỗi u ám từ phía bên kia, kiểu như tuyệt vọng, xâm nhập tấn công qua đây từng tấc một, sắp sửa chiếm lấy cô.
"Tiểu Viên......"
"Tôi bị cô hấp dẫn."
"Tiểu Viên, qua đây."
"Có."
"Tôi tới gặp cô."
"Tiểu Viên......"
Ánh sáng của những ký ức đó, hóa thành các vì sao, đánh đuổi đi bóng tối xâm chiếm từng chút, phảng phất như có một luồng sức mạnh dịu dàng ấm áp trút vào sống lưng cô.
Tiểu Viên ngẩng mặt lên, nước mắt nhỏ giọt ròng ròng trên mặt.
Đủ rồi, đừng nhớ những cái khác, chỉ cần nhớ kỹ những thời khắc người ấy chủ động dịu dàng là được, ghi nhớ được thì cô có thể dũng cảm hơn một chút rồi.
Thái Quyển vẫn không yên tâm, vội vàng mà chạy qua tới, ở xa xa liền nhìn thấy Tiểu Viên một mình co quắp trên ghế tựa ở hành lang, thân hình gầy yếu giống như là một cuộn nho nhỏ.
Cô ngẩng mặt lên, hít vào một hơi thật sâu, đưa điện thoại di động đặt bên tai mình.
Động tác ngắn ngủi kia, lại đang run rẩy.
"Anh ơi......" Cô mới gọi được một tiếng, thì liền nghẹn ngào đến mức cắn lấy môi.
Hốc mắt Thái Quyển lần đỏ lên lần nữa, thở dài cất ra từ khoang cổ họng.
Cõi đời, sao mà khổ như vậy chứ!
Trong nửa phút, đối với ba người bọn họ đều là sự giày vò.
Hướng Chi Thạch bên kia kinh