Đầu tháng năm, hai anh em Hướng Tiểu Viên đã trở về thành phố Thân.
Sau khi trở về, Hướng Chi Thạch đã lại đi kiểm tra CT ngực, tiến hành điều trị bằng thuốc cho liệu pháp nhắm trúng đích sắp nửa năm rồi, đã trải qua thời kỳ tác dụng phụ, hai tháng trước khối u của anh ấy đã ngừng sinh trưởng.
Ở lần CT này đã phát hiện khối u của anh ấy có dấu hiệu thu nhỏ lại rồi.
Đây thật sự là quá tốt, Tiểu Viên lập tức liền ôm lấy anh trai khóc hết một trận.
Hướng Chi Thạch ôm cô khẽ vỗ về, nói với cô rằng mình đã không việc gì rồi, cũng có thể chăm sóc bản thân được, bảo cô đừng lo lắng cho mình, mau nhanh đi đóng phim.
Tiểu Viên làm nũng: "Nhưng em muốn ở cùng anh nhiều hơn mà!"
Hướng Chi Thạch nhìn cô, ẩn ý ám chỉ: "Có phải sợ hãi rồi hay không?"
Sợ chỉ trích của người khác với cô sao? Sợ hãi những cái đó hoặc là sự hiếu kỳ, hay là ánh mắt đeo đuổi tìm tòi không mang ý tốt sao?
Trong lòng Tiểu Viên ít hay nhiều thì có chút lo lắng do dự, cũng chưa đến mức độ sợ hãi, cô thoáng lắc đầu: "Đương nhiên không."
Niềm vui vẻ yên lòng hiện ra trong mắt Hướng Chi Thạch, cô thật sự đã trưởng thành, trưởng thành rồi, trở nên càng vững chắc rồi.
Anh ấy cười, nói đùa: "Vậy mau mau đóng phim đi, đi kiếm tiền!!!"
"A ha ha!" Tiểu Viên cười mấy tiếng rồi dựa vào trên vai anh trai lặng lẽ một hồi, mới chậm rãi nói: "Cho em lại lười biếng một chút đi."
Hướng Chi Thạch chẳng khuyên nữa, chỉ xoa xoa tóc cô.
Hơi thở trên người anh trai thật ấm áp, trên áo có mũ trùm của anh ấy còn có hương vị ánh mặt trời sưởi qua.
Anh ấy thích sờ đầu cô, đây là cách thức bày tỏ sự thân mật giữa người thân.
Trước kia, thỉnh thoảng Vĩ Trang cũng sẽ sờ đầu cô, có khi sẽ gãi cằm cô một cái, hiện tại Tiểu Viên tin rằng đây cũng là cách thức bày tỏ sự thân mật của người ấy.
Con người người ấy không thích nói chuyện, càng không ưa nói lời thật lòng, khi bắt đầu quen biết chính là như vậy, tới sau này rồi cũng không thể nói rằng chẳng có thay đổi, thực tế là người ấy có thử kết nối hơn nữa với cô......!
Tiểu Viên bỗng nhận ra rằng cô đã lại nghĩ tới Vĩ Trang rồi, giữa bất giác vô tình.
Lúc trước bởi vì chuyện mẹ và anh, cô đã cố gắng hết mức tránh suy nghĩ về người ấy, với lại bởi vì khi nhớ tới người ấy thì lòng như thể nứt ra rồi vậy, nhức nhối ù ù.
Nhưng dần dần trôi qua theo thời gian, đau đớn dường như giảm bớt phần nào, từ từ đã biến thành cảm giác thương đau, cùng với hồi tưởng càng ngày càng nhiều.
Chiếc tay trắng gầy của Tiểu Viên ôm lấy mặt......
Cô vẫn chưa cài đặt lại Weibo, chỉ là WeChat thì vẫn lưu.
Những người bạn cùng ngành trong nhóm mỗi người đều đang bận rộn, gần nhất Trâu Nhất Nhụy đang chụp quảng cáo, Lục Tĩnh Niên đang quay phim độc lập (*), Chu Ngộ đang chạy tuyên truyền phim mới, Từ Mộc Dịch nói muốn mời cô đi ăn sau khi cô về thành phố Thân, chỉ có điều hiện tại thì cậu không có thời gian, cậu đã chạy đến thành phố Bội đi thu thập tư liệu, nghe nói là đi tìm tư liệu sống cho kịch bản mới rồi.
(*) Phim độc lập (nguyên gốc 独立电影, tiếng anh là independent film): còn gọi là phim vị nghệ thuật (art film), do một người hoặc một nhóm người tự sản xuất không vì lợi nhuận, không có công ty chủ quản, với chi phí thấp, công nghệ đơn giản.
Trước đây, người ta gọi là "phim tác giả", nhưng từ này rất khó hình dung bởi không có phim nào là khuyết danh.
Gần đây người ta gọi là Phim độc lập là tương đối sát nghĩa, bởi tính độc lập về nội dung, tư tưởng, độc lập về tiêu chí nghệ thuật, độc lập về tài chính.
Cũng có thể gọi đó là phim vị nghệ thuật (art film) bởi đạo diễn có thể tự do hoàn toàn tự trong sáng tạo để bộc lộ quan điểm thuần khiết của mình đối với nghệ thuật.
Ở phương Tây, phim độc lập bao gồm cả phim ngắn, phim tài liệu...!Phim độc lập tách biệt khỏi dòng phim đại chúng (mainstream), tức dòng phim thương mại, nên ở Mỹ và châu Âu nó thường được chiếu trong những rạp riêng, cho một bộ phận khán giả.
Tuy nhiên, phim độc lập cũng có thể gây ra "cơn sốt" về doanh thu.
- trích cuốn Thuật ngữ điện ảnh – truyền hình (Vũ Xuân Quang, Trần Thanh Tùng biên soạn) của Hội Điện ảnh Việt Nam xuất bản năm 2009.) -
Chỉ có cô là nhàn rỗi, những người bạn cùng nhóm này cũng nhìn không quen thái độ "lười nhác" như vậy của cô nữa.
Trâu Nhất Nhụy: "Lại không đóng phim nữa thì muốn hết thời rồi á, vất vả lắm cô mới ở thời kỳ bay cao được, còn không liều một phen?"
Lục Tĩnh Niên: "Nhanh chóng chọn kịch bản, tranh thủ thời gian nhận phim! Mau mau diễn nữ vai chính!"
Chu Ngộ: "Kịch bản cũng phải chọn cho tốt! Kịch bản tốt thật sự khả ngộ bất khả cầu (chỉ có duyên gặp, không thể gượng ép)."
Sau khi Chu Ngộ cầm được giải Nam diễn viên xuất sắc của mảng phim truyền hình, rồi sau lại đóng 《 Cung đình thâm sâu 》, anh ta có ý định phát triển hướng đến màn ảnh lớn, gần nhất đang trong thời kỳ tuyên truyền của phim mới, kịch bản bộ này là nghiêng về hài kịch.
Anh ta đã quen diễn chính kịch (*) hoặc là bi kịch, thị trường đã có vị trí ấn tượng nhất định đối với anh ta, anh ta muốn tìm kiếm sự đột phá nên đóng thử nhân vật khác.
Dư luận sau buổi chiếu thử phim mới thì bình thường, kịch bản không đủ tốt là một phương diện, một phương diện khác là anh ta không đủ chuẩn xác chừng mực về nắm bắt nhân vật đối với hài kịch.
Người đại diện của anh ta rất tiếc nuối, ngược lại anh ta cảm thấy không sao cả.
(*) Chính kịch (正剧): là một trong những thể loại kịch chính, là loại thứ ba hình thành sau bi kịch và hài kịch.
Lấy xung đột làm nội dung, mâu thuẫn trong kịch rất phức tạp, thường phản ánh sinh hoạt xã hội)̣ - tổng hợp theo sogou và tudienso.
Trâu Nhất Nhụy: "Ha ha ha, ngộ lại còn không phải là ca ca (anh trai) anh sao!" Đã từng diễn Thái tử ca ca cùng Công chúa muội muội (em gái), cô nàng vẫn thật không sửa được miệng.
Chu Ngộ đã gửi một cái mặt cười.
Từ Mộc Dịch chen vào chủ đề đúng lúc: "Không diễn cũng được, chờ tôi, chờ tôi viết xong kịch bản, Tiểu Viên chị tới diễn của tôi."
Trâu Nhất Nhụy: "Cậu cũng tự mình viết kịch bản rồi? Công ty không phải có biên kịch lớn sao?"
Giọng điệu Từ Mộc Dịch đắc ý: "Ký cấp A chính là tùy hứng nhá, dù sao thì đạo diễn có thể tự mình viết kịch bản, viết xong có thể cho biên kịch của công ty nhìn thử giúp, tóm lại muốn quay cái gì công ty đều sẽ hỗ trợ, đều sẽ chấm."
Trâu Nhất Nhụy: "Cấp A ghê gớm ha, này, cậu là được ai ký á, tôi đoán không phải phó tổng Thẩm nhỉ?"
Từ Mộc Dịch: "Đương nhiên không phải rồi, là sếp Liêu, tôi được lòng phụ nữ trung - lão niên nhất mà!"
Qua hai ba giây rồi, cậu mới phản ứng tới lại, lập tức rút về rồi.
Trâu Nhất Nhụy: "Không còn kịp rồi, tôi đã chụp hình, cậu thế mà lại nói sếp Liêu là phụ nữ trung - lão niên!!!"
Từ Mộc Dịch: "Ha ha, ha ha, xấu hổ rồi, tôi đã lanh tay, tôi chính là nói về tuổi, trên tuổi tác thì thực tế sếp Liêu còn rất trẻ trung!"
Trâu Nhất Nhụy: "Ha ha ha sơ hở ở trên tay tôi, cậu thảm rồi, ngoài quản lý nhân sự thì sếp Liêu còn là quản lý sản xuất phim ảnh, chính là có quyền lên tiếng ở mặt phê hạng mục, cậu thảm nha......"
Từ Mộc Dịch: "Đừng đừng đừng, chị à, chị ơi, em viết riêng đặc biệt một nhân vật cho chị được không? Ngay bộ phim kế tiếp! Nói được thì làm được!"
"Cậu nói nha, thế tôi cũng chụp màn hình lưu bằng chứng rồi!"
"Được được được!" Từ Mộc Dịch lau lau mồ hôi trán: "Lần sau nói chuyện tôi đã nhớ kỹ."
"Nhưng cậu nhất định cũng đừng quên, cái người lớn nhất nhất nhất của tập đoàn Đồng Hoa chúng ta ấy, sếp Vĩ cũng là nữ nha!"
"Vậy không phải sếp tổng bự sao, dù sao thì cũng không gặp được, tôi mới không sợ......"
"Hiện tại tập đoàn công nghiệp văn hóa của Đồng Hoa chính là đang thuộc quản lý của sếp tổng lớn, chúng ta thuộc về nghệ sĩ công ty dưới trướng tập đoàn, một năm vẫn phải gặp một lần."
"Thật sự? Ông trời tôi ơi, có cơ hội gặp mặt sao?" Từ Mộc Dịch bỗng nhiên hưng phấn, đặt ra một chuỗi câu hỏi lớn: "Vậy năm trước cô đã từng gặp người đó sao? Ôi, tôi chỉ xem qua một chút bài tin của người đó ở tin thời sự cùng báo chí, với lại Bách Khoa Baidu......"
"Người đó trông như thế nào ha? Ảnh chụp trên mạng nhìn thật đẹp, rất hấp dẫn nha, có điều là của năm năm trước rồi? Không nhớ rõ nữa."
"Đây chính là người có tiếng trên《 Forbes 》《 Fortune 》(*) á, sở hữu tài sản 30 tỷ hay là 40 tỷ USD ấy nhỉ?"
(*) Forbes là công ty xuất bản và truyền thông của Mỹ.
Sản